“Sinh khí?” Cầm tay nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang không có ý tứ nào thối lui, ngược lại nằm ở rìa giường, lôi kéo tay Dạ Vị Ương thuận thế đem tiểu hồ ly làm cho người ta đau lòng này ủng vào trong ngực.
Thử đẩy Bắc Thần Diêu Quang đang dựa sát vào mình ra, chính là không thể ngăn cản đối phương, đừng nói hiện tại suy yếu ngay cả nâng tay cũng gian nan, cho dù là bình thường phỏng chừng cũng rất khó đem người này đẩy ra.
Dạ Vị Ương bất đắc dĩ bị đối phương ôm vào trong ngực, tùy ý để khí tức người này bao phủ toàn thân.
“Ngủ đi, Vị Ương.” Phất tay dập tắt đèn trong phòng, bốn phía rất nhanh tối sầm.
Người bên cạnh ngang ngạnh lấy đuôi hắn quấn ở trên đùi, cơ thể dính sát vào nhau không chút khe hở, ngay cả hai chân cũng bị đối phương cưỡng bách triền quấn cùng một chỗ.
Loại tư thế thân mật quá phận này, cho dù thời điểm cùng Lưu Bá Hề ở chung cũng chưa từng có qua.
Dạ Vị Ương thở dài, vừa rồi còn lãnh khốc đến lợi hại, hiện tại lại nhiệt tình đến chết người, hai ngày không được hảo hảo nghỉ ngơi, hắn rất mệt mỏi, không có tinh lực đi quản Bắc Thần Diêu Quang, mí mắt chịu không nổi mà trầm xuống, đầu tựa vào vai đối phương liền ngủ thiếp đi.
Dạ Vị Ương cảm giác đã ngủ rất sâu, dù là bên người Bắc Thần Diêu Quang, cũng không thể ngăn cản hắn cùng chu công hẹn hò, mãi cho đến giữa trưa hắn mới chậm rãi mở mắt.
Dương quang ấm áp xuyên qua cửa sổ rơi xuống sàn nhà rồi lan đến trước giường, gió mát nhè nhẹ trên mặt sông theo khe hở cửa sổ thổi vào, Dạ Vị Ương nhịn không được nhắm mắt hít sâu một hơi, chỉ cần không bị trói ở cột thuyền, cuộc sống trên thuyền cũng rất thích ý.
Chống tay từ từ ngồi dậy, chăn trên người chảy xuống bên hông, cảm thấy có điểm lạnh, Dạ Vị Ương đưa tay kéo chăn lại ngoài ý muốn phát hiện trên người hắn có vài vết hồng ngân
Là muỗi cắn hay bị dị ứng?
Dạ Vị Ương cúi đầu sờ sờ, không đau không ngứa, lại nhìn kỹ, mặt hắn nhất thời liền đỏ.
Không chỉ ở cánh tay và ngực, ngay cả trên đùi, thắt lưng cùng với địa phương tư mật cũng có mấy vết hồng ngân, trên đời này làm sao có con muỗi nào cường hãn như vậy, cho dù bị dị ứng cũng sẽ đau sẽ ngứa.
Căn bản là bị người khác hôn mà ra a, ngẫm lại trên thuyền người có thể làm loại chuyện này.
“Biến thái!” Tưởng tượng thời điểm chính mình không có ý thức toàn thân cao thấp bị Bắc Thần Diêu Quang cấp xem trắng trợn, sờ trắng trợn, hôn trắng trợn, Dạ Vị Ương liền có cảm giác không nói nên lời, giống như con sâu lông bò ở lòng bàn chân kỳ quái khó chịu.
“Để ta đoán a, ngươi đây là đang nói ta sao?”
Kế bên truyền tới thanh âm dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng, hắn nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Bắc Thần Diêu Quang vừa tắm xong còn mặc một kiện trường bào tơ lụa màu đen đứng ở gần đó, trên mái tóc tán lạc rơi xuống từng giọt thủy châu, đôi phượng nhãn hẹp dài thâm thúy đảo qua khuôn mặt Dạ Vị Ương sau đó dừng lại ở xương quai xanh nam nhân lộ ra trong không khí.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Bị nhìn chòng chọc có chút mao cốt tủng nhiên, Dạ Vị Ương theo bản năng kéo chăn bao lấy chính mình.
Động tác giống hệt tiểu động vật này làm cho Bắc Thần Diêu Quang nhất thời giương khóe miệng, tính cách băng hàn cùng lãnh khốc giống như trong một đêm từ trên người hắn biến mất không còn một mảnh.
Tất cả tối tăm, phiền muộn, lo âu thậm chí tâm tính bạo lực cùng bi quan vô pháp khống chế, trong nháy mắt nhìn thấy Dạ Vị Ương đều biến mất sạch sẽ.
Chỉ còn lại ôn hòa, thương tiếc cùng quang minh.
“Ngươi làm gì a?!” Dạ Vị Ương kinh hô một tiếng, cả người cùng chăn đều bị Bắc Thần Diêu Quang ôm đứng lên, biết người này sẽ không ném hắn xuống sông, nhưng hắn vẫn nhịn không được giãy dụa.
Chẳng qua, giãy dụa không có chút tác dụng nào, ngược lại khiến người ta có loại cảm giác lạt mềm buộc chặt.
Bắc Thần Diêu Quang mang Dạ Vị Ương đến địa phương đêm qua tắm rửa, đem chăn trên người hắn vứt xuống mặt đất, ôm Dạ Vị Ương tiến vào thùng gỗ.
“Ngươi không phải vừa mới tẩy qua?” Dạ Vị Ương vừa ngâm vào trong nước, giương mắt nhìn nam nhân đang cởi trường bào màu đen, xích lõa đi vào thùng gỗ.
Tầm mắt lập tức chú ý đến địa phương ngạnh lên nào đó của Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương liền cảm thấy không khí có chút không đúng, theo bản năng đứng dậy chạy ra, nhưng chân vừa mới nhấc lên đã bị Bắc Thần Diêu Quang ôm lấy thắt lưng ép trở về, nhất thời bọt nước văng khắp nơi.
“Buông! Bắc Thần Diêu Quang, ngươi đại biến thái, ngươi muốn làm gì?!” Giơ cái đuôi to hướng Bắc Thần Diêu Quang đánh tới tấp, trong phút chốc nước trong thùng gỗ ào ào dao động không ngừng.
Bị mấy cái đuôi to đánh Bắc Thần Diêu Quang hơi có chút chật vật, không nghĩ để người này tiếp tục hành động, lấy ưu thế cơ thể đè áp không cho Dạ Vị Ương chạy đi, một bên tóm lấy đuôi hồ ly buộc thành nút thắt ở sau lưng mình, lúc này hồ ly nào đó muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Có tinh lực mắng người, thân thể hẳn là không có vấn đề.” Ở trong nước bài khai hai đùi hồ ly, Bắc Thần Diêu Quang mượn không gian hữu hạn trong thùng gỗ cùng đuôi quấn trên người mà chen vào.
“Ngươi hỗn đản! Ngô!” Cằm bị nâng lên, môi nhanh chóng bị lấp kín, tất cả lời nói đều bị đối phương nuốt lấy.
“Ưm… ưm!”
Hai tay gắt gao bám lấy bả vai đối phương, khóe mắt Dạ Vị Ương nhịn không được bắt đầu phiếm hồng, hai chân ở trong nước vùng vẫy ý đồ muốn lui ra sau, chính là dù lui thế nào vẫn chạm vào cạnh thùng gỗ.
Ôn nhu tiến vào, thong thả tiến vào, thẳng đến trọn vẹn chiếm giữ hồ ly.
Bắc Thần Diêu Quang nhìn chăm chú Dạ Vị Ương, hắn đã không thể nhẫn nại được nữa, từ khi hồ ly rời khỏi hắn, hắn giống như hỏa sơn tùy thời bùng nổ, bởi vì bản thân không thể khống chế mà gây ra tai họa khó lòng cứu vãn.
Äêm qua suýt tý nữa há» ly nà y Äã chết trong tay chÃnh mình, má»t khắc kia là m cho nhẫn nại của Bắc Thần Diêu Quang Äi Äến giá»i hạn.
Hắn bức thiết, vá»i và ng muá»n nam nhân nà y, muá»n cảm nháºn lại lần nữa thân máºt cá»±c nóng cùng cá»±c hạn mà Äêm Äó há» ly cho hắn, chá» có thân thá» cá»±c nóng của Dạ VỠƯơng má»i có thá» hòa tan bÄng giá trong lòng hắn, khiến há»a sÆ¡n vô pháp khá»ng chế cháºm rãi bình tÄ©nh lại.
Từng biá»u tình của Dạ VỠƯơng Äá»u bá» hắn xem trong mắt, hắn nhìn chÄm chú, không buông tha chi tiết nà o.
Hắn thÃch bá» dáng thất kinh của há» ly, thÃch bá» dáng há» ly chá»i ầm lên vá»i hắn, thÃch nhìn há» ly khẩn trà khi bá» hắn thong thả phá vỡ, bá» dáng Äáng thÆ°Æ¡ng kia vừa nhẫn nại lại lá» vẻ Äau Äá»n.
âA!â Dạ VỠƯơng thét lên kinh hãi, Äầu ngã vá» phÃa sau, tầm mắt Bắc Thần Diêu Quang dán và o chiếc cá» thanh mảnh, bà n tay siết lấy bả vai Bắc Thần Diêu Quang cà ng thêm dùng sức, Äến ná»i Äá»a phÆ°Æ¡ng bÄng vải trắng chảy máu.
Bắc Thần Diêu Quang lại không chút quan tâm, gắt gao nắm lấy thắt lÆ°ng nam nhân, nâng thắt lÆ°ng nam nhân lên, bằng tÆ° thế nà y Äánh Äến nÆ¡i sâu nhất, bên môi Dạ VỠƯơng trà n ra thanh âm há»n Äá»n vô nghÄ©a cùng hô hấp rá»i loạn dá»n dáºp.
âNgừng, ngừng tay, mau ngừng tayâ¦â Chân mạnh mẽ kéo cÄng, Äá»ng tác ma sát từ tá»n lại giá»ng nhÆ° cá»±c hình nà y khiến Dạ VỠƯơng ná»i Äiên, hắn từng ngụm từng ngụm thá» phì phò, cái Äuôi quấn quanh thân thá» Bắc Thần Diêu Quang cÅ©ng bá»i vì sá»± khác thÆ°á»ng trên thân thá» mà gắt gao siết lấy Äá»i phÆ°Æ¡ng.
âCảm nháºn Äược tá»n tại của ta không, VỠƯơng?â
Khi Äánh Äến Äiá»m sâu nhất lại cháºm rãi thoái lui, dao cùn cắt thá»t, tÆ° vá» trong Äó chá» Dạ VỠƯơng má»i hiá»u.
Thong thả mà táºn lá»±c ma sát mang Äến má»t loại cảm quan rõ nét, cho dù không cần nhìn, vẫn có thá» là m cho trong Äầu ngÆ°á»i ta hình thà nh má»t liên tÆ°á»ng, Dạ VỠƯơng cÆ¡ há» có thá» cảm nháºn hình dạng Äá» váºt Äang ra và o thân thá» hắn phÃa trên Äang ná»i lên mạch máu.
Loại cảm giác ấy khiến hắn nháºn thức rõ rà ng má»t chuyá»n, thân thá» hắn luôn bá» nam nhân chiếm cứ, nhÆ°ng có thá» khiến hắn cảm thấy vừa khoái cảm vừa há» thẹn lại chá» có tên biến thái nà y.
Dạ VỠƯơng chÆ°a bao giá» cảm thấy bá» ngÆ°á»i khác lá»ng Äến rõ rà ng sâu sắc nhÆ° bây giá», ý thức Äược Äiá»m nà y hai má hắn bắt Äầu nóng lên, Äầu sắp bá»c há»a.
âThả lá»ng, VỠƯơng, thả lá»ngâ¦â Bắc Thần Diêu Quang hôn lên hai má trán cùng môi nam nhân, thanh âm ôn nhu giá»ng nhÆ° Äang há»ng tiá»u hà i tá» ngủ.
âRa ngoà i, Äi ra ngoà iâ¦â Dạ VỠƯơng nói váºy, ngÆ°á»i ná» tháºt sá»± là m nhÆ° váºy.
Bắc Thần Diêu Quang cháºm rãi lui ra, trong nháy mắt Dạ VỠƯơng cảm giác má»t tia mất mát trá»ng rá»ng, Äiá»u nà y khiến hắn Äá»t nhiên sợ hãi, từ khi nà o hắn lại biến thà nh bá» dáng nhÆ° váºy, tuy rằng hiá»u Äược Äó là phản ứng sinh lý bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng không có nghÄ©a tâm lý chá»u tiếp nháºn.
SÆ°Æ¡ng mù trong phút chá»c rất nhanh bá» Äánh tan, khi Dạ VỠƯơng chÆ°a ká»p kinh hô thà nh tiếng Äã Äón lấy từng Äợt tiến công cá»±c nhanh giá»ng nhÆ° mÆ°a rà o.
Rõ rà ng vừa má»i khôi phục Äôi chút, kết quả lại bá» gây sức ép má»t phen, Äến khi nÆ°á»c từ trong thùng gá» lạnh Äi ra tá»i trên giÆ°á»ng Äã không còn nhá» gì, Dạ VỠƯơng không muá»n thừa nháºn hắn cÆ° nhiên bá» Bắc Thần Diêu Quang thao Äến khóc, giây phút Äó hắn tháºm chà tÆ°á»ng rằng ngÆ°á»i nà y muá»n giết hắn á» trên giÆ°á»ng.
Khi hắn biến thà nh há» ly, Dạ VỠƯơng chÆ°a bao giá» cảm thấy may mắn nhÆ° hiá»n tại, may mắn Bắc Thần Diêu Quang vẫn còn chút nhân tÃnh, sẽ không ép má»t con há» ly là m cái kia.
ChÃnh là nhìn thấy Bắc Thần Diêu Quang cÆ° nhiên cầm chén rượu Äi lại Äây, Dạ VỠƯơng phát hiá»n dùng hai chữ âbiến tháiâ hình dung Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không bao giá» Äủ.
Hết chÆ°Æ¡ng thứ bá»n mÆ°Æ¡i bảy