Này có lẽ là vui quá hóa buồn đi, còn chưa kịp khoe khoang với Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương rằng hắn vừa giảo hoạt lại thông minh tính kế Bắc Thần Diêu Quang, đắc ý vênh váo quay đầu liền mất cảnh giác, cư nhiên bị Bắc Thần Diêu Quang bắt ngược lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, vị trí hai người triệt để đảo ngược.
Dạ Vị Ương bị Bắc Thần Diêu Quang cưỡng ép ly khai phủ đệ, chờ đám người Chước Hoa nghe tin chạy đến thì căn bản không thể tiếp cận, mạng Dạ Vị Ương không trân quý như Bắc Thần Diêu Quang, cho nên Bắc Thần Diêu Quang muốn động thủ sẽ thật sự động thủ.
Ngoài cửa, xe ngựa của Bắc Thần quốc sớm đã chuẩn bị tốt, Dạ Vị Ương lập tức bị ném lên, hắn vốn muốn cưỡi ngựa để thừa dịp chạy trốn, nhưng Bắc Thần Diêu Quang cố tình dùng cán đao chém một phát vào sau gáy hắn, trước mắt tối sầm trực tiếp mất ý thức.
Cái này gọi là “Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí”, cổ nhân quả nhiên không gạt ta.
Dạ Vị Ương nghĩ không ra rốt cuộc Bắc Thần Diêu Quang muốn làm gì, nếu bắt hắn chỉ vì muốn an toàn ly khai Quảng Nam, thì hiện tại bọn họ sớm đã ra khỏiphạm vi Quảng Nam. Nếu người này vì báo thù muốn giết hắn, vậy tại sao đến bây giờ còn chưa động thủ?
Mạng của hắn không đáng giá bằng Bắc Thần Diêu Quang, nếu Bắc Thần Diêu Quang chết thiên hạ có thể đại loạn, nhưng Dạ Vị Ương chết bất quá Thiên quốc nổi lên một tầng sóng nhẹ, còn thiên hạ thì vẫn thái bình.
Hảo nóng, hảo khát, hảo đói, hảo choáng.
Có lẽ, tên biến thái này muốn đem hắn nướng sống, sau đó vứt xuống sông cho cá ăn.
Dạ Vị Ương sau khi tỉnh lại phát hiện sàn nhà lúc ẩn lúc hiện, không phải động đất cũng không phải ngồi trong xe ngựa, bọn họ lúc này đang ở trên một con thuyền lớn trên sông.
Nếu đi trên đất liền, khó tránh chạm mặt với đám nhân mã Chước Hoa, Bắc Thần Diêu Quang thực giảo hoạt lựa chọn đi đường thủy.
Xuôi theo sông lớn có thể trực tiếp đến Kim quốc, rồi từ một đường Kim quốc trở về Bắc Thần quốc.
Mà hắn hiện tại bị trói vào thân cột trên thuyền, lúc tỉnh dậy đến giờ, chưa từng uống qua một ngụm nước hay ăn một chén cơm, tùy ý gió thổi nắng thiêu.
Bất kể gió lạnh trên sông từ từ thấm vào ruột gan, hay dương quang ấm áp ngày xuân, chính là bị gió thổi lâu cũng sẽ đau đầu, phơi nắng nhiều càng thêm choáng váng.
Dạ Vị Ương hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn cầu nguyện Bắc Thần Diêu Quang nhanh đem hắn vứt xuống sông, tuy rằng kỹ năng bơi của hắn không tốt nhưng xuôi theo dòng nước vẫn có thể dạt vào bờ.
“Hoàng huynh thật không biết thương hoa tiếc ngọc a, như thế nào liền đem mỹ nhân như Dạ đại nhân trói vào cột thuyền mặc kệ gió lạnh nắng thiêu?”
Thanh âm thanh thúy dễ nghe làm cho Dạ Vị Ương chậm rãi nâng mí mắt, đập vào mắt là một mạt hồng y tiên diễm tựa như mặt trời giắt ở thiên không, Bắc Thần Nguyệt vẻ mặt thú vị đánh giá hắn.
Tuy nữ tử này diễm lệ như mân côi, nhưng tròng mắt Dạ Vị Ương nhịn không được nhìn chằm chằm vào chén nước trong tay Bắc Thần Nguyệt, hắn rất khát, phi thường khát.
Tầm mắt Dạ Vị Ương quá rõ ràng, Bắc Thần Nguyệt oánh oánh cười: “Ta rất muốn cho ngươi uống nước, chính là hoàng huynh phân phó, không cho ngươi uống nước, cũng không cho ngươi ăn cơm.”
“Diêu Quang bệ hạ chiêu đãi khách thật sự là hào phóng.” Dạ Vị Ương tận lực cúi đầu, để ánh nắng đừng chiếu vào mặt hắn.
Xung quanh cột thuyền không hề có vật che chắn, bất kể lúc nào thái dương cũng rọi thẳng vào người hắn, lúc mặt trời lên cao là thời điểm khó chịu nhất, Dạ Vị Ương hiện tại chỉ cầu mặt trời nhanh lặn xuống, như vậy hắn sẽ thoải mái một chút.
“Tính cách hoàng huynh ta từ trước đến nay chính là ‘nếu người phạm hắn một, hắn sẽ trả lại gấp trăm’, nhiều năm qua Dạ đại nhân là người đầu tiên có thể tính kế hoàng huynh ta, hoàng huynh tự nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố Dạ đại nhân.”
Bắc Thần Nguyệt thở dài, cầm chén nước đi đến trước mặt Dạ Vị Ương, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên hai má nam nhân bị phơi nắng đến bóng bừng: “Dạ đại nhân băng cơ ngọc cốt, bị nắng làm thương tổn thật đúng là đáng tiếc.”
Dứt lời, Bắc Thần Nguyệt nâng chén trong tay, nước trong chén rót xuống mặt Dạ Vị Ương.
Chất lỏng trong suốt từ trán chảy xuống mang theo từng trận thanh lương, Dạ Vị Ương vội hé môi cố gắng để nước chảy vào miệng mình, một giọt cũng không muốn buông tha, giờ hắn mới biết, nguyên lai nước có thể ngọt lành ngon miệng như vậy.
“Vì cái gì?” Cảm giác dễ chịu hơn, Dạ Vị Ương khó hiểu nhìn Bắc Thần Nguyệt, chẳng phải nói không cho hắn uống nước sao?
Bắc Thần Nguyệt cười ném cái chén xuống sông: “Hoàng huynh nói không cho ngươi uống nước, ta vừa rồi có cho ngươi uống sao? Ta chẳng qua lấy nước hất vào mặt ngươi thôi.”
Thật đúng là cô nương thông minh giảo hoạt, Dạ Vị Ương lộ ra nụ cười cảm kích: “Cám ơn công chúa.”
“Tuy nói chúng ta không thờ cùng một chủ, nhưng trên đời này người thông minh lại có tầm nhìn xa như Dạ đại nhân kỳ thực không nhiều, Bắc Thần Nguyệt ta thập phần thưởng thức Dạ đại nhân, nhân tài như Dạ đại nhân ở lại Thiên quốc rất là đáng tiếc, nếu ngươi nguyện ý vì Bắc Thần quốc chúng ta cống hiến sức lực, ta nhất định hướng bệ hạ cầu tình thả ngươi ra.”
Bắc Thần Nguyệt cười dùng ngón tay bạch thông (hành) chọt chọt hai má Dạ Vị Ương: “Dạ đại nhân, muốn cám ơn chi bằng đầu nhập làm môn hạ Bắc Thần quốc ta, thế nào? Ta cam đoan vinh hoa phú quý Bắc Thần quốc cho ngươi tuyệt đối hơn hẳn Tịch Thiên Thương.”
Nói nửa ngày nguyên lai là đến chiêu hàng.
“Đa tạ hảo ý của công chúa, nhưng ta không muốn làm quân bán nước.” Đáng tiêc, Dạ Vị Ương chỉ có thể khéo léo từ chối ý tốt của Bắc Thần Nguyệt.
Bắc Thần Nguyệt trừng mắt: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”
“Sợ a, ai mà không sợ chết. Nhưng dù sợ thế nào cũng không thể làm quân bán nước. nếu ta đồng ý với ngươi, thì ta có khác nào kẻ tham sống sợ chết?” Dạ Vị Ương cười nói, “Ta chính là kẻ đầu gỗ ngu ngốc như thế đó, nếu công chúa cảm thấy ta không biết thức thời, liền đem ta vứt xuống sông uy cá là tốt rồi.”
“Ngươi mơ thật đẹp, còn muốn trốn xuống sông sao, hoàng huynh có nói qua, kỹ năng bơi của ngươi rất tốt, liên tiếp rơi xuống sông mà vẫn không chết, cho nên thà đem ngươi phơi nắng cũng không vứt ngươi xuống sông.” Bắc Thần Nguyệt hừ một tiếng, thấy trong mắt Dạ Vị Ương lộ ra vài tia mất mát nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình.
“Ngươi đừng vội trả lời ta, dù sao vẫn còn thời gian để ngươi chậm rãi cân nhắc, chờ đến khi ngươi sắp đói chết khát chết nóng chết lạnh chết, thì trả lời ta cũng chưa muộn.” Nàng không tin rằng trên đời này có người thật sự không sợ chết.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Nước sông vỗ vào thân thuyền tạo nên từng đợt bụi nước trắng xóa, ban đêm trên mặt sông tĩnh lặng, bầu trời tối đen như mực chỉ còn lại ánh trăng phát ra một vầng sáng cô độc.
Dạ Vị Ương giật giật cổ, bị trói cả ngày khiến toàn thân hắn không thoải mái, nhưng đêm khuya trên sông nhiệt độ rất thấp, Bắc Thần Diêu Quang nói đúng, dù ban ngày hắn không bị nóng chết, thì ban đêm hắn cũng sẽ bị lạnh chết.
Bắc Thần Diêu Quang tên đáng ghét, đại biến thái, đại hỗn đản!
Gian nan nuốt ngụm nước miếng, Dạ Vị Ương hít sâu, nhìn quanh bốn phía, trên boong thuyền đang có binh lính bất động đứng canh gác, điều này khiến hắn muốn gọi phi điểu mang dã quả đến cũng không có biện pháp.
Một khi làm vậy, khẳng định sẽ bị binh lính gác đêm phát hiện.
Một khi binh lính gác đêm phát hiện, Bắc Thần Diêu Quang cũng sẽ phát hiện.
Rõ ràng biết chỉ cần nói ra thân phận hồ ly, có lẽ đãi ngộ hiện tại sẽ hoàn toàn bất đồng, nhưng Dạ Vị Ương vẫn kiên trì giấu đuôi hồ ly.
Chẳng lẽ bị phơi nắng hồ ly thịt khô?
Không đúng a, hắn là cửu vĩ hồ, nhất định sẽ không chết dễ dàng như vậy.
An ủi chính mình, Dạ Vị Ương trong lòng cũng thư sướng chút ít, hắn không thể cứ như thế mà nhận mệnh.
Đã không còn mặt trời thiêu đốt, nhiệt độ cũng hạ xuống, Dạ Vị Ương nhìn trái nhìn phải, đột nhiên linh quang lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào mấy con chim đang bay ngang bầu trời.
Ánh mắt Dạ Vị Ương nhíu lại, trong đó có một con chim bay qua thân thuyền lúc sau lại bay trở về, dừng ở trên hai tay bị trói vào cột của Dạ Vị Ương, cúi đầu bắt đầu mổ sợi dây thừng đang buộc chặt nam nhân.
“Đi đi đi!” Một binh lính đi tới xua đuổi phi điểu, lẩm bẩm: “Người này còn chưa chết đâu, mổ cái gì mà mổ.”
Sau đó Dạ Vị Ương lại thử vài lần, chính là mỗi lần đậu xuống lại có người đến cưỡng chế đuổi đi.
Thất bại, thỠdà i.
Dạ VỠƯơng không gá»i nữa, nếu tiếp tục gá»i nhÆ° váºy sẽ khiến ngÆ°á»i khác nghi ngá», thá» vá» ngÆ°á»i Bắc Thần Diêu Quang Äá»u Äược huấn luyá»n kỹ lưỡng, suá»t Äêm không há» lÆ°á»i biếng ngủ gáºt, tá»± nhiên cÅ©ng không dá»
lừa gạt.
Quá ná»a Äêm, Dạ VỠƯơng má»t không chá»u ná»i, liá»n vá»i tÆ° thế bá» trói mà ngủ.
Hắn nằm má»ng, mÆ¡ thấy trÆ°á»c mặt chÃnh mình là dòng suá»i nhá» trong suá»t, hắn cÆ¡ há» chạy nhanh tá»i há má»m uá»ng ngụm nÆ°á»c to.
Dạ VỠƯơng má» mắt, Äầu tiên ánh và o mi mắt là mặt trá»i nóng bức Äáng chết, sau Äó chÃnh là vẻ mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của Bắc Thần Nguyá»t, cùng ná»a chén nÆ°á»c trên tay nữ tá».
Dạ VỠƯơng liếm môi, nÆ°á»c thá»±c ngá»t.
âTháºt Äúng là sợ ngÆ°Æ¡i không tá»nh lại, thế nà o, Äã cân nhắc xong chÆ°a? NgÆ°Æ¡i bình thÆ°á»ng không Än không uá»ng sẽ khó qua khá»i ba ngà y, hÆ¡n nữa nhiá»t Äá» ngà y và Äêm chênh lá»ch cà ng lúc cà ng lá»n, Äến tá»i chá» sợ ngÆ°Æ¡i chá»u không Äược thá»ng khá».â Bắc Thần Nguyá»t cỠý cầm ná»a chén nÆ°á»c lúc ẩn lúc hiá»n trÆ°á»c mặt Dạ VỠƯơng, giá»ng nhÆ° dùng kẹo dụ dá» tiá»u hà i tá».
Dạ VỠƯơng háºn không thá» Äoạt lấy ná»a chén nÆ°á»c kia, hiá»n tại trong mắt hắn ná»a chén nÆ°á»c Äó còn quý giá hÆ¡n cả núi và ng núi bạc.
Dùng sức nhắm hai mắt lại, Dạ VỠƯơng lấy trầm mặc Äáp lại Bắc Thần Nguyá»t, nếu tháºt sá»± vì ná»a chén nÆ°á»c mà trá» thà nh quân bán nÆ°á»c, cÅ©ng tháºt quá buá»n cÆ°á»i Äi.
âUy, sao ngÆ°Æ¡i không nói chuyá»n a! Ta chÃnh là nghiêm túc, ngÆ°Æ¡i cứ nhÆ° thế nhất Äá»nh sẽ chết Äó, Dạ VỠƯơng!â Bắc Thần Nguyá»t Äem nÆ°á»c ÄÆ°a Äến trÆ°á»c miá»ng Dạ VỠƯơng.
Quay Äầu Äi, Dạ VỠƯơng cảm giác cằm mình Äụng và o chén, ngay sau Äó má»t thanh âm thanh thúy vang lên.
Hắn má» to mắt, ná»a chén nÆ°á»c kia rÆ¡i xuá»ng boong thuyá»n, Äá» lại má»t vá»t nÆ°á»c sáºm mà u.
âKhông biết tá»t xấu!â Bắc Thần Nguyá»t sinh khà xoay ngÆ°á»i rá»i Äi, âBắc Thần quá»c không chiếm Äược ngÆ°Æ¡i, thì ngÆ°á»i khác cÅ©ng Äừng mÆ¡ tÆ°á»ng, Dạ VỠƯơng, con ÄÆ°á»ng nà y là do ngÆ°Æ¡i lá»±a chá»n, cÅ©ng Äừng trách ai.â
Hết chÆ°Æ¡ng thứ bá»n mÆ°Æ¡i bá»n