Tịch Thiên Thương cùng Tôn đương gia tán gẫu đến thập phần tận hứng, vì dẫn Tôn đương gia mắc câu, Tịch Thiên Thương cũng là Thiên lão gia ở thời điểm uống trà cố ý nói đến việc làm sinh ý với quan phủ, lo lắng chuyện mua bán với quan phủ bị thất bại, lại một phen phát biểu về hành động của vị hoàng đế ở kinh thành mà sầu lo.
Cái gọi là thương nhân vô biên giới, so với dân chúng bình thường càng chú trọng lợi ích hơn.
Tôn đương gia thân ở Tào mà lòng hướng về Hán tự nhiên cùng Tịch Thiên Thương đồng phê phán hoàng đế “Tịch Thiên Thương” nào đó, nói xong Tịch Thiên Thương cố tình dẫn đề tài hướng đến Bắc Thần quốc.
Đối với hoàng đế Thiên quốc là khinh thường cùng không tín nhiệm, còn với Bắc Thần quốc Tịch Thiên Thương là vạn phần thừa nhận, lại nói đến Bắc Thần Diêu Quang nào đó động tác lớn đem mạch máu kinh tế Kim quốc hơn phân nữa nắm trong lòng bàn tay càng thêm tán thưởng, tâm tư sùng bái dật vu ngôn biếu (tình cảm bộc lộ trong lời nói).
Lúc này Dạ Vị Ương không có mặt, nếu không phỏng chừng sẽ vì lời nói của Tịch Thiên Thương mà bội phục sát đất, quả nhiên là đương hoàng đế toàn năng, diễn trò đến hạ bút thành văn chẳng phí chút lực.
Khen ngợi xong Tịch Thiên Thương liền trở nên sầu não, sau đó nói mấy câu bóng gió đáng tiếc kiếp này hắn là người Thiên quốc, nếu là người Bắc Thần quốc, về sau khẳng định có thể phát triển lớn hơn nữa.
Tôn đương gia nguyên bản ôm mục đích tới, nhưng là người của Bắc Thần quốc bên kia, nghe thấy trong lời Tịch Thiên Thương ẩn giấu bất mãn với Thiên quốc và muốn hướng về Bắc Thần quốc, trong lòng nhất thời có ý tưởng.
“Không dối gạt Thiên huynh, kỳ thật ta cùng Bắc Thần quốc bên kia có chút sinh ý qua lại, nếu Thiên huynh có ý muốn đến Bắc Thần quốc phát triển, Tôn mỗ có thể cung cấp chút tin tức.” Tự cho đã tìm được chỗ hở, Tôn đương gia đè thấp thanh âm chờ Tịch Thiên Thương mắc câu.
“Thật sự? Nhưng như vậy phiền toái Tôn đương gia!” Tịch Thiên Thương ra vẻ kinh hỉ, trong lòng thầm nói, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, cũng chưa biết ai là kẻ chiến thắng cuối cùng.
“Bất quá…” Tôn đương gia ra vẻ cao thâm, nói xong hai tiếng liền không nói nữa, chính là uống rượu cười thần bí.
“Tôn đương gia có gì nói thẳng, nếu có thể cùng Bắc Thần quốc làm sinh ý, Thiên mỗ tất trọng kim hậu tạ!” Ai không biết tiểu tử ngươi đang đánh chủ ý gì, Tịch Thiên Thương trong lòng cười lạnh.
Cúi đầu cười, Tôn đương hạ thấp giọng, nhìn Tịch Thiên Thương từ câu từng chữ chậm rãi nói: “Lâu nay nghe nói bên người Thiên huynh có một hoa khôi đến từ Nguyệt Thăng quốc, dung mạo giống như thiên nhân, không biết Tôn mỗ có vinh hạnh tận mắt nhìn thấy chân dung mỹ nhân?”
“Ha hả, đương nhiên có thể, chẳng qua Thiên mỗ nghe nói Tôn đương gia không thích kim ngân chỉ thích mỹ nhân, e rằng không phải đơn giản chỉ nhìn như vậy?” Tịch Thiên Thương trên mặt lộ ra thần sắc do dự.
Tôn đương gia hé ra gương mặt bạch diên thư sinh nhưng cười đến gian trá: “Thiên huynh quả nhiên là người thông minh, nếu là Bắc Thần đại đế nhìn thấy chắc chắn sẽ thưởng thức.”
“Ngươi là nói… Ta có thể diện kiến Bắc Thần đại đế?” Đại đế? Tịch Thiên Thương thầm mắng một câu, Tôn đương gia ngươi dám ca tụng Bắc Thần Diêu Quang trước mặt trẫm, làm cho hắn buồn nôn.
“Nếu Thiên huynh đồng ý cho Tôn mỗ nhìn thấy tư dung mỹ nhân, được cùng mỹ nhân một đêm, Tôn mỗ tự có biện pháp hướng Bắc Thần đại đế tiến cử Thiên huynh, cùng quan phủ Mân thành nho nhỏ này làm sinh ý thì có bao nhiêu tiền đồ? Đi theo phía sau Bắc Thần đại đế, tương lai chính là vinh hoa phú quý hưởng không hết, bất luận là hoa khôi nơi nào, còn không tới tay Thiên huynh sao?”
Tôn đương gia từng câu dụ hoặc, Tịch Thiên Thương giả vờ ra dáng thâm tư rối rắm, trầm mặc hồi lâu, Tịch Thiên Thương thấp giọng nói: “Nếu có thể được tiến cử tự nhiên là tốt, chính là Tôn đương gia, ngươi muốn ta như thế nào tin lời ngươi nói?”
Tịch Thiên Thương do dự ngờ vực trái lại làm cho Tôn đương gia tiêu trừ đề phòng trong lòng, Tôn đương gia sớm có dự liệu, không nhanh không chậm nói: “Bắc Thần đại đế từng đến Mân thành chúng ta, Tôn mỗ may mắn được Bắc thần đại đế ban cho một vật.”
Tôn đương gia có chút đắc ý gỡ xuống đồ vật bên hông, Tịch Thiên Thương vừa thấy, là một ngọc trụy tử tạo hình hồ ly, bất đồng chính là hồ ly ngọc trụy này là huyết ngọc, trong suốt thấu lượng.
“Huyết ngọc là ngọc cực phẩm ở Bắc Thần quốc, hơn nữa miếng hồ ly ngọc trụy này là sư phó ngự dụng Bắc Thần chạm khắc, Thiên huynh đối với phương diện này hẳn là có hiểu biết, huyết hồ ly ngọc trụy chuyên cung cấp cho hoàng gia Bắc Thần sở dụng, nổi bật là Bắc Thần đại đế.” Tôn đương gia đem huyết hồ ly ngọc trụy gỡ xuống đưa cho Tịch Thiên Thương, để Tịch Thiên Thương tinh tế nhìn một phen, thật đúng là đồ vật của hoàng gia Bắc Thần, không tồi, thứ này sau này có thể làm chứng cứ Tôn đương gia tội thông địch bán nước. (=]])
Lời khách khí không cần phải nói nhiều, Tịch Thiên Thương biết thời biết thế khiến Tôn đương gia thỏa mãn, dùng qua cơm chiều liền mang Tôn đương gia đi vào hậu viện trong phủ.
Dạ Vị Ương đã chuẩn bị ổn thỏa, dưới ánh trăng bạch y tĩnh nhược đông tuyết, giống như Chước Hoa ngồi ở trong đình, một tay nâng má, một tay nương theo ánh sáng đèn lồng cầm quyển sách đọc.
Người này, cảnh này, dường như đã hòa hợp nhất thể trở thành một bức họa uyển tuyệt mỹ.
Tuy đã tưởng tượng qua trong lời đồn hoa khôi sau sa mạn có bao nhiêu tư sắc, nhưng tận mắt trông thấy Tôn đương gia vẫn cứ ngốc lăng tại chỗ, hảo cho một mỹ nhân, hảo cho một đào hoa tiên tử trụy lạc hồng trần.
Tịch Thiên Thương bên cạnh lẳng lặng nhìn một màn này, trong đôi mắt hiện lên tia hàn quang, hiện tại cho ngươi chảy nước miếng, ngày khác sẽ khiến ngươi đổ máu.
…
…
“Ương công tử, chớ sợ, tại hạ từ trước đến nay thương hoa tiếc ngọc, huống chi Ương công tử còn là tiên nhân của trời cao phái xuống.”
Dưới ánh nến, chiếu ra thân ảnh hai người trong phòng.
Tôn đương gia sớm đã đóng cửa phòng, hắn hận không thể lập tức ôm nam tử kia lăn lên giường, đôi mắt liền dính trên người Dạ Vị Ương một khắc cũng không dịch chuyển.
Chịu đựng xúc động muốn dùng đuôi mãnh liệt quất tên này, Dạ Vị Ương nhìn rượu trong phòng đã nhanh chuẩn bị tốt, dù sao chỉ cần làm cho tên này nâng rượu uống hắn liền xong nhiệm vụ.
“Ta là người của lão gia, nếu lão gia phân phó ta hầu hạ Tôn công tử, ta nào dám chậm trễ? Chính là ta đã lâu không gặp người lạ, có chút khiếp sợ, mong rằng Tôn công tử thứ lỗi.” Thuộc lòng lời kịch Chước Hoa biên soạn trước đó, Dạ Vị Ương cúi đầu giả vờ rụt rè, đi tới bên cạnh bàn.
“Chớ sợ chớ sợ, tại hạ nhất định hết sức ôn nhu, không dám thương tổn công tử nửa phần.” Tôn đương gia nói xong liền đưa tay muốn chạm vào mặt mỹ nhân, Dạ Vị Ương bật người về phía bên cạnh tránh thoát cái tay heo kia.
“Tôn đường gia thật đúng là khỉ nóng nảy, ta từ trước đến nay tửu lượng không tốt, uống một chén sẽ hoa mắt chóng mặt, nếu Tôn công tử không ngại, có thể trước tiên cùng ta uống chén rượu nhỏ, cũng để ta thả lỏng một ít.” Dứt lời Dạ Vị Ương cầm lấy hai chén rượu trên bàn, chính mình cầm một chén, chén còn lại đưa cho Tôn đương gia.
Chén rượu vừa đưa qua, Tôn đương gia thuận thế nắm tay Dạ Vị Ương, tuy rằng Dạ Vị Ương rất nhanh rút về nhưng vẫn bị sờ soạng một chút, Tôn đương gia liên tục tán thưởng: “Bàn tay Ương công tử thật trơn mịn a.” Bạn đang
âTôn ÄÆ°Æ¡ng gia Äúng là không Äứng Äắn.â Dạ VỠƯơng giả vá» e lá» quay mặt, lại nhá»n không Äược là m cái mặt quá»·, khẩn trÆ°Æ¡ng uá»ng hết chén rượu Äi, tháºt là chá»u không ná»i, hắn cá»±c muá»n Äáºp chết tên gia há»a trÆ°á»c mặt nà y.
Thừa dá»p Dạ VỠƯơng nháy mắt xoay lÆ°ng, Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia bất Äá»ng thanh sắc bá» và o chén rượu má»t viên dược nho nhá».
Äợi Dạ VỠƯơng quay lại tá»±a nhÆ° chÆ°a có gì phát sinh, cÆ°á»i nói: âChá» uá»ng má»t chén sao Äược, không bằng chúng ta uy lẫn nhau, thế nà o?â
âTaâ¦â
Dạ VỠƯơng khóe miá»ng co rút, trong lòng muá»n nhanh chấm dứt liá»n Äá»ng ý Äá» nghá» của Äá»i phÆ°Æ¡ng, da Äầu thoáng run lên giÆ¡ chén rượu ÄÆ°a tá»i bên miá»ng bạch diá»n nam tá», chÃnh mình cÅ©ng uá»ng rượu Äá»i phÆ°Æ¡ng ÄÆ°a qua.
ChÆ°á»c Hoa từng nói, rượu vừa uá»ng xong sẽ láºp tức phát tác.
Sá»m Äã uá»ng giải dược Dạ VỠƯơng thả xuá»ng phòng bá», quay Äầu chợt nghe má»t tiếng âPhanhâ.
Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia kia Äã ngã lÄn dÆ°á»i Äất.
âHô, mỹ nhân kế cÅ©ng không phải hảo dùng a.â Lau má» hôi, Dạ VỠƯơng cảm thấy có chút nóng, nhÆ°ng cÅ©ng không suy nghÄ© nhiá»u, tÆ°á»ng là liên quan tá»i rượu.
Bên ngoà i phòng còn có ngÆ°á»i của Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia, Dạ VỠƯơng cỠý hô và i tiếng: âTôn ÄÆ°Æ¡ng gia, không cần aâ¦â Rá»i nhanh chóng thá»i tắt Äèn trong phòng.
Ngá»n Äèn vừa tắt, ChÆ°á»c Hoa từ trong góc tá»i cÄn phòng Äi ra láºp tức Äem Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia theo ám môn (cá»a ngầm) mang Äi.
âHá» Tôn nà y vừa rá»i bá» dược và o rượu, ta không có biá»n pháp xuất hiá»n ngÄn cản.â Suy nghÄ© má»t chút, ChÆ°á»c Hoa lúc nà y má»i nói vá»i Dạ VỠƯơng.
âTên há»n Äản âm hiá»m xảo trá, khó trách vừa rá»i cùng ta trao Äá»i chén rượu, là dược gì a, ta sẽ không trúng cá» Äá»c gì Äó chứ?â Dạ VỠƯơng thân thủ hÆ°á»ng trên ngÆ°á»i Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia hôn mê bất tá»nh Äấm hai quyá»n.
ChÆ°á»c Hoa diá»n vô biá»u tình há»i: âNgÆ°Æ¡i hiá»n tại có phải cảm thấy nóng?â
âNgÆ°Æ¡i là m sao biết Äược?â
ChÆ°á»c Hoa ghét bá» liếc nhìn Dạ VỠƯơng: âMặt ngÆ°Æ¡i so vá»i mông khá» còn Äá» hÆ¡n, còn không ngừng Äá» má» hôi, mÆ°á»i phần hết tám phần là xuân dược.â
Hoà n hảo chá» là xuân dược, Dạ VỠƯơng âm thầm nhẹ nhà ng thá» ra, há»i: âKia có giải dược không?â
Hai ngÆ°á»i rất nhanh ra khá»i ám Äạo, Äi Äến phòng lân cáºn, bá»n ngÆ°á»i Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng sá»m Äã chá» á» Äó.
CÅ©ng không thèm nhìn Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia Äang bất tá»nh má»t cái, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng chÃnh là nhìn Dạ VỠƯơng vừa Äi ra, cả kinh nói: âVỠƯơng, mặt của ngÆ°Æ¡i sao Äá» nhÆ° váºy? Con rùa ngá»c nà y Äã là m gì ngÆ°Æ¡i?â
Bá»i vì sợ há» Tôn kia Äá»ng tay Äá»ng chân, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng má»i Äặc biá»t Äá» cho ChÆ°á»c Hoa á» trong góc tá»i quan sát, lúc nà y thấy tình trạng Dạ VỠƯơng không Äúng, hắn tức khắc hÆ°á»ng ChÆ°á»c Hoa lạnh mắt nhìn, sát khà trong mắt khiến ngÆ°á»i ta không rét mà run.
Chá» có lúc nà y má»i ngÆ°á»i má»i hiá»u, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng thủy chung vẫn là Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng, là Thiên quá»c hoà ng Äế lãnh khá»c âm trầm.
âDạ Äại nhân trúng xuân dược.â ChÆ°á»c Hoa hÆ¡i cuá»i Äầu, nhá» Äến má»t khắc kia Tôn ÄÆ°Æ¡ng gia kê ÄÆ¡n Dạ VỠƯơng ChÆ°á»c Hoa không phải không lo lắng, chẳng qua hắn cÅ©ng Äoán ra Äó là xuân dược, cho dù Dạ VỠƯơng uá»ng và o cÅ©ng không có vấn Äá» gì lá»n.
Hiá»n giá» hà n quang trong mắt Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng khiến hắn âm thầm cả kinh, cảm tình Hoà ng thượng Äá»i vá»i Dạ VỠƯơng so vá»i trong tÆ°á»ng tượng của hằn còn sâu sắc hÆ¡n.
âCác ngÆ°Æ¡i Äừng cãi nhau, giải dược, có giải dược không?â Dạ VỠƯơng mặt Äá» tai há»ng, ná»a tá»±a á» cạnh bà n thá» há»n há»n, xuân dược cá» Äại sao lại mạnh nhÆ° váºy a!
Hết chương thứ ba mươi hai