[Đại Nhị x Tiểu Thốn] Chẳng Gặp Tài Tử

Chương 6: Tình cảm âm thầm nảy nở




Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_

Dương Tiễn lần này hạ phàm vốn là vì một vụ án. Bận bịu hết nửa ngày, sự việc có Chân Quân nhúng tay vào, nào có lý kéo dài? Lão nhân dáng người thấp bé râu dài run rẩy đưa tiễn Tư Pháp Thiên Thần, sau đó chui tọt xuống đất. Dương Tiễn đi dạo xung quanh chợt thấy cảnh sắc nơi đây rất đẹp, lâu ngày vùi đầu trong tấu chương làm hắn cực kì phiền muộn, bèn mượn cơ hội này thư giãn giây lát.

Nào ngờ vừa mới đi được vài bước, bỗng có một cơn gió từ đâu đến thổi đến. Chân Quân cảm nhận được điều dị thường, Thiên nhãn đảo qua, kinh ngạc ngơ ngẩn để mặc cho cánh hoa đáp thẳng lên mặt.

Cũng chỉ là niệm quyết theo bản năng, cô nương ngay lập tức nằm trong lòng hắn, ánh mắt hoảng loạn đan xen, giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ. Nàng vừa nhỏ vừa mềm, không giống ngày đó hư hư ảo ảo, mà là rất chân thật đu trên người Dương Tiễn. Khoảng cách quá gần, một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi hắn.

Đủ để câu sáu phách của Thiên thần xuất khiếu.

Dương Tiễn khẽ cười, nói: "Thật khéo."

Thốn Tâm chỉ thoáng sửng sốt, lúc này đã hoàn hồn trở lại, vội vàng rút tay chân ra khỏi người Dương Tiễn, ngượng ngùng nhảy xuống khỏi người hắn, xấu hổ sờ mũi: "Cảm ơn."

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt của Chân Quân, không hiểu sao lại làm tâm trạng của hắn tốt hơn hẳn. Chân Quân đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, nhìn nàng rơi vào tình cảnh như thế này, đại khái trong đó hắn cũng đoán được mấy phần. Tính tình ham chơi, quả là tiểu nha đầu. Đến khi Thốn Tâm tìm cách giải thích với hắn, Chân Quân chỉ hơi nhếch môi, không có ngăn cản.

Tiểu điện hạ khó khăn lắm mới nói xong, càng nói càng cảm thấy ủy khuất. Ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, thế mà hắn lại còn nhếch môi cười, nhất thời tức giận quên mất lễ tiết, vung bàn tay nhỏ nhắn đấm lên ngực hắn: "Cười cái gì, không được cười ta!"

Lúc này Dương Tiễn mới hốt hoảng nhận ra, chỉ nghĩ giọng nói của nàng thanh thúy, ngay cả mắng người cũng thấy dễ nghe.

"Không dám, ai mà dám chê cười muội, ta cho hắn khỏi nói luôn." Nói thì nói thế thôi, chứ ý cười trong ánh mắt hắn ngày càng sâu đậm, phản chiếu gương mặt ngây thơ của Thốn Tâm. Trong lòng thỏa mãn, tưởng nhớ mấy ngày nay tại một khắc này tất cả đều rơi xuống đáy lòng.

Ngao Thốn Tâm nghe hắn dỗ dành ông nói gà bà nói vịt, nói một hồi lại bị hắn chọc cười, dỗi: "Lần trước không nhận ra huynh miệng lưỡi trơn tru đến thế!" Thuận tay kéo ống tay áo của hắn: "Một khi đã như vậy, ta không cấm huynh nói nữa, cùng ta mừng sinh nhật, được không?"

Nàng nghiêng đầu, nhu nhược đáng yêu ngước nhìn hắn, đáy mắt dường như có cả một bầu trời sao, hai người dựa rất gần, mùi hương ngọt ngào trên người nàng lại lần lượt chui vào trong mũi Dương Tiễn.

"Được." Còn vẻn vẹn có một phách, hiện tại xem ra, Chân Quân giữ không nổi rồi.

Dương Tiễn sinh sống ở Quán Giang Khẩu từ nhỏ, tuy rằng tuổi còn trẻ đã lên Thiên Đình, nhưng khẩu vị yêu thích ngấm vào trong xương cốt vẫn có liên quan đến nơi này. Quán Giang Ba Thục, đậm bản sắc Tứ Xuyên, thiếu niên Dương Nhị Lang có thể trà trộn khắp phố phường, trêu mèo ghẹo chó không chuyện nào không làm. Thế mà lần này dẫn theo một công chúa hải tộc xinh xắn đáng yêu, muốn tìm một nơi vui vẻ để nàng mừng sinh nhật lại thấy lưỡng lự.

Thốn Tâm thấy hắn trầm ngâm, tươi cười: "Trước giờ huynh chơi cái gì thì cứ dẫn ta đi chơi cái đó. Một cái ta cũng không thể bỏ qua!"

Dương Tiễn nhìn dung nhan rạng ngời của nàng: "Thật sao?"

Thốn Tâm: "Thật."

Thế là, Tư Pháp Thiên Thần dẫn Tây Hải Tam công chúa chơi tất tần tật từ thưởng thức lẩu ăn thịt xiên que, cho đến đánh mạt chược chơi hoa quyền (1).

Đến khi hai người ôm đầy bạc vụn bước ra từ sòng bạc thì trời đã tối sầm, cả một bầu trời đầy sao lấp lánh phi phàm, bầu trời hôm nay thật quang đãng.

Dương Tiễn niệm quyết tụ một đám mây, chở Thốn Tâm và bạc về Tây Hải. Đến bờ biển, Thốn Tâm nhảy xuống bờ, xoay người thả lại toàn bộ bạc ôm trong lòng lên đám mây của Dương Tiễn.

"Cảm ơn huynh, mấy cái này coi như là tạ lễ." Thốn Tâm cười hai mắt cong cong.

Hay cho một tiểu nha đầu không nói đạo lý. Dương Tiễn nhướng mày, rồi cũng nhảy xuống: "Nhưng phần này có một nửa là ta thắng được."

Thốn Tâm bĩu môi kéo đám mây của Dương Tiễn: "Đừng keo kiệt như vậy! Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật ta, coi như huynh tặng quà cho ta, được không?"

Dáng vẻ hoạt bát tinh nghịch của nàng, hôm nay đã không biết bao nhiêu lần lay động trái tim của Dương Tiễn. Hắn tiến lên một bước, bàn tay to lớn đặt lên đám mây, bọc lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Thốn Tâm.

Thốn Tâm nhẹ nhàng nâng khóe mắt xinh đẹp, ngửa gò má đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn. Ánh trăng sáng nhu hòa tinh khiết rọi lên khuôn mặt của nàng. Hơi thở của hai người đột nhiên dồn dập, trái tim đồng thời lỡ một nhịp.

Sau một lúc lâu, Dương Tiễn khó khăn dời tầm mắt: "Sau này không được một mình trốn ra nữa."

"À."

"Phải nghe lời Phụ vương."

"Ừm."

"Muốn ra ngoài chơi phải có thị vệ đi theo."

"Được."

"Hôm nay muội đến tuổi cập kê sao?"

"Vâng,.... Hả?"

Dương Tiễn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng mà thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng tháo mặt dây trên cổ xuống.

"Sinh nhật vui vẻ."

Hắn cẩn thận nâng bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đặt mặt dây trong lòng bàn tay nàng, rồi nhẹ nhàng bẻ ngón tay nàng nắm lại.

"Cẩn thận mang theo bên cạnh, không được rời khỏi người."

Khóe miệng Thốn Tâm dường như nở ra một đóa hoa, kiều diễm muôn phần. Nàng cẩn thận nắm chặt mặt dây, nghĩ một lát, lại kéo tay Dương Tiễn trả trở về.

Tim Chân Quân lập tức run rẩy, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Ngao Thốn Tâm nhoẻn miệng cười, xoay người vén sợi tóc suôn mượt ở phía sau lên, lộ ra phần cổ mảnh khảnh nõn nà: "Giúp ta đeo nó."

Bàn tay to thô kệch của Dương Tiễn rất cẩn thận đeo giúp nàng, nhưng vẫn không tránh khỏi chạm vào da thịt trắng nõn, hắn rụt tay theo bản năng, rồi lại phát giác ngón út tinh tế của nàng đang móc lấy tay hắn.

"Cảm ơn món quà của huynh, nhất định ta sẽ luôn mang theo bên mình, một khắc không rời." Giọng nói mềm mại của nàng như đang cào vào lòng Dương Tiễn, hắn cố nén xúc động muốn nắm lại tay nàng, mỉm cười: "Ừm."

__________

Chú thích: (1) Hoa quyền (划拳): là trò chơi Mora có từ hàng nghìn năm trước thời La Mã và Hy Lạp cổ đại. Mỗi người chơi đồng thời để lộ bàn tay của họ, mở rộng bất kỳ số ngón tay nào và gọi ra một số. Bất kỳ người chơi nào đoán thành công tổng số ngón tay được tiết lộ bởi tất cả người chơi cộng lại sẽ ghi được một điểm. — Theo wikiqube