Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Thiếu nữ kêu lên một tiếng "Oa" đầy sợ hãi, nàng không biết phía sau tảng đá có người. Tiếng nước ùm ùm lại vang lên, thiếu nữ chui tọt xuống ao. Đợi nàng bình tĩnh lại, bỗng nhiên nhớ ra là người nọ mạo phạm mình, tại sao bản công chúa phải trốn? Nghĩ như vậy liền tức tối bơi lại gần bờ, bàn tay mềm mại vịn lên tảng đá lớn, nàng đột nhiên đứng dậy làm bọt nước văng tung toé.
Câu oán trách cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng được. Vừa đúng lúc Dương Tiễn đứng lên, đối diện với chóp mũi của nàng Long công chúa đột ngột xuất hiện. Nàng mở to hai mắt nhìn, đối phương mày kiếm mắt sáng, gương mặt đẹp như tượng tạc. Long tộc nàng ai ai cũng đều là mỹ nhân, nhưng nàng chưa từng gặp được người nào có thể so bì được với vị lang quân như ngọc đứng trước mặt.
Gương mặt Dương Tiễn đỏ hồng, trong lòng khẩn trương không tự chủ lui về sau một bước, suýt chút nữa va phải bàn. Thân hình hắn cứng đờ, thở hắt ra, cố gắng giữ bình tĩnh, ôm quyền hành lễ: "Cô nương thứ tội, là tại hạ mạo phạm."
Công chúa điện hạ cũng giữ hòa khí, thấy cử chỉ của hắn tuy có vẻ chật vật, nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí độ phi phàm, cho nên trong lòng nàng cũng sinh ra hảo cảm. Lại thêm dung mạo như thiên nhân của Nhị Lang chân quân làm nàng có cảm giác muốn thân cận.
"Không..... Không cần đa lễ, cũng là do ta lỗ mãng, quấy nhiễu tiên hữu thanh tĩnh." Tiểu điện hạ cúi đầu, nói mấy lời khách sáo, làm bộ làm tịch đáp lễ, thấy hắn mỉm cười xua tay đáp "Không sao", nàng cũng cong môi cười theo, không làm ra vẻ nữa. Rời khỏi hồ nước, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt người nọ, chỉ cảm thấy hắn thật sự rất cao, cố gắng ngẩng đầu lắm mới có thể đối diện với hắn.
Dương Tiễn cúi đầu, trong thoáng chốc ánh sao trong đôi mắt nàng đập vào mắt hắn, làm tim hắn hẫng một nhịp.
"Ta tên Ngao Thốn Tâm, là Tây Hải Tam công chúa. Huynh là ai, tên gì thế?" Ngao Thốn Tâm cười tủm tỉm nhìn Dương Tiễn, đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, bèn nhón chân quơ tay trước mặt hắn hai cái, "Nè, huynh nói gì đi chứ!"
"Ta......" Dương Tiễn lúc này mới cuống quít hoàn hồn, mở miệng định trả lời, nhưng nhất thời lại cứng họng, đủ loại suy nghĩ đảo lộn trong đầu.
Trên gương mặt Dương Tiễn chỉ thoáng để lộ vẻ chần chờ, rồi gật đầu đáp: "Thì ra là công chúa điện hạ, là ta mắt mũi vụng về. Tại hạ họ Dương, đứng thứ hai trong nhà, cô nương gọi ta Nhị Lang là được."
Ngao Thốn Tâm gật đầu, đáp lại hắn: "Không cần giữ lễ tiết, Nhị Lang cứ gọi ta là Thốn Tâm."
Dương Tiễn cười: "Ừm, Thốn Tâm."
Hai người lời qua ý lại, lập tức thu dọn bàn ngồi, mang lên hai chén rượu, ngồi đối diện cùng nhau uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất. Yến hội thanh nhã, chỉ uống rượu trái cây rượu gạo, không tính là quá nồng. Hai người nhất thời hưng phấn, uống mấy chén liền, không bao lâu sau đã hơi có men say.
Hai người chỉ mới hàn huyên vài câu, Dương Tiễn liền hiểu rõ trong lòng, nàng là một thiếu nữ ngây thơ, tuy lời nói vẫn còn tính trẻ con, nhưng trong sáng hồn nhiên, đơn thuần đáng yêu, khi thì dịu dàng, khi thì phóng khoáng. Dương Tiễn ở bên cạnh nàng chẳng hề có cảm giác vô vị.
Dương Tiễn cảm thấy nàng hoàn toàn khác với những anh hùng hào kiệt, không câu nệ tiểu tiết, ăn to nói lớn mà ngày xưa hắn từng kết giao. Nhất thời tự nhủ đây là nữ nhi khuê phòng, quả thật nên nhu nhược đáng yêu, lại không ngờ được tính tình nàng như lửa cháy hừng hực, yêu hận rõ ràng. Trong bữa tiệc rượu thậm chí còn mỉm cười nói hắn tướng mạo tuấn mỹ, khắc sâu trong lòng. Nhị Lang chân quân sống xấp xỉ một nghìn năm, gặp qua không ít nữ tử, thế nhưng hắn lại không biết lời nói khinh bạc bực này cũng có thể nói một cách đơn thuần ngây thơ như thế. Hắn thoáng giật mình sửng sốt, thế mà lại bị một thiếu nữ mười sáu tuổi chọc mặt mày đỏ bừng, không biết nên đáp như thế nào.
Nàng không cố tỏ vẻ phô trương, không trang sức cầu kì, nhưng lại xinh đẹp động lòng người, mỗi một cái liếc mắt mỗi một nụ cười đều phong tình vạn chủng. Thật ra Ngao Thốn Tâm trời sinh tính tình sang sảng, trong lòng nghĩ cái gì thì cứ nói cái đó. Tuy chỉ vừa quen biết Dương Tiễn không bao lâu, nhưng bởi vì Chân Quân tuấn tú lại hiểu lễ nghĩa, trong lòng rất có hảo cảm. Nói vài ba câu, nhâm nhi vài chén rượu, cảm thấy hai người quả thật tâm đầu ý hợp, bất chợt nhớ tới hào khách giang hồ trong các câu chuyện kể, hận không thể lập tức kết làm huynh đệ kết nghĩa với Dương Tiễn, làm "huynh đệ" của nhau.
Tam công chúa uống một chén rượu cuối cùng, đột nhiên đứng dậy, thân hình lảo đảo. Thật ra Long tộc tửu lương rất cao, chẳng qua là tuổi nàng còn nhỏ, được Long vương cưng sủng trong lòng bàn tay, chưa bao giờ uống nhiều như thế này, dọa Dương Tiễn phải vội vàng duỗi tay đỡ lấy.
Dung mạo nàng lúc say cực kì xinh đẹp, ngẩng đầu nhìn hắn cong môi cười, làm tim Chân Quân đập liên hồi.
"Trước mắt ta muốn...... Ngủ một giấc....." Dứt lời liền nhắm mắt lại, theo cánh tay Dương Tiễn dựa lên bả vai hắn, hô hấp đều đặn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dương Tiễn bị nàng dựa mà hoảng loạn cứng đờ người, cánh tay cứng ngắc ở giữa không trung, ôm thì không phải, mà không ôm cũng không được. Hắn cúi đầu nhìn dung nhan của cô nương khi ngủ, bất đắc dĩ thở dài: "Sao lại không phòng bị thế này, lỡ như ta không phải người tốt thì sao?"