Đại Nhật Thực

Đại Nhật Thực - Chương 9: Đánh giá Jo In-sung





Tuy rằng Song Joong-ki lao vào rất nhanh, nhưng Jo In-sung cũng đã bị ba bốn tên quyền đấm cước đá. Tuy nhiên Jo In-sung không phải ngươi chịu ăn thiệt thòi, hắn huy động hai tay ra sức đánh một tên trong số đó.


Hiện trường một mảnh hỗn loạn cho tới khi Song Joong-ki lao vào, thân luyện Cuồng Khí từ trong bụng mẹ, kết hợp với luyện tập không ngừng nghĩ cho tới bây giờ, thêm vào đó một số kĩ năng cao trong quân đội mà hắn học được từ ông của hắn, hắn dễ dàng giải quyết hết năm tên kia.


Lúc này năm tên kia đã nằm bẹp trên mặt đất, rên la liên tục. Lee Kwang-soo cũng vừa chạy tới, nhìn trước mặt tình cảnh thì ngây người chưa kịp lấy lại tinh thần. Trong suy nghĩ của hắn, người bạn mà hắn mới vừa kết giao vào buổi sáng nay nhìn sơ qua chỉ được cái gia thế a, còn sức lực thì hắn chỉ bất ngờ với việc lúc sáng Song Joong-ki chạy một quãng đường xa mà không thở gấp.


Nhưng là vẻn vẹn chỉ có nhiêu đó a. Mặc dù sức khỏe có nhiều, nhưng một học sinh lớp một đối chiến với năm tên học sinh lớp sáu có khả năng sao? Không có khả năng!. Nhưng hôm nay thế giới quan của hắn hoàn toàn sụp đổ, một học sinh lớp một đối diện với năm tên học sinh lớp sáu cao hơn hắn một cái đầu, thế mà toàn diệt, diệt một cách triệt để.


Nhưng hắn nhanh lấy lại tinh thần, thầm nghĩ một người mạnh như vậy, nếu như kết bạn, há chẳng phải lo lắng về cuộc sống sau này sao?. Nghĩ đến đó, hắn bước nhanh đến gần Song Joong-ki, giả bộ ra vẻ mệt mỏi gần chết thở hồng hộc nói:


“Joong-ki a, ngươi thế mà lợi hại như vậy, ta chạy hết sức từ đằng xa tới, tính toán giúp đỡ nhưng xem ra không cần.”


Nhìn hắn một bộ ta mệt mỏi chết nhưng cũng muốn xả thân giúp ngươi, Song Joong-ki lắc đầu, nói ngược lại:


“Sao lúc sáng ngươi đuổi theo ta một quãng đường dài, lại còn đuổi dai như vậy a, sao từ bên kia qua đây mới một đoạn ngắn đã mệt đến như vậy?”


Lee Kwang-soo nghe hắn nói vậy thì gượng cười, tranh thủ giả ngu nhìn bốn phía.


Song Joong-ki cũng lười quản hắn, nhìn qua nằm trên mặt đất người kia. Tên là Jo In-sung người kia nằm dựa lưng vào tường, thở hổn hển, nhưng mặc mệt mỏi hắn vẫn ra sức liếc mắt nhìn qua đám người, sau đó nhìn thẳng Song Joong-ki.


Song Joong-ki cũng đang đánh giá hắn, tướng người hắn khá cao, cơ thể rắn chắc tuy nhiên hơi gầy một chút, gương mặt nhìn khá điển trai nếu như không có hai vết bầm ở hai mắt, mà lại, ánh mắt còn khá sắc bén a. Tổng hợp lại xem ra, Jo In-sung tên này cũng không phải là một người dễ chịu thiệt thòi.



Mà Jo In-sung cũng đang đánh giá Song Joong-ki. Nhìn sơ qua, tên này nhỏ tuổi, mặt lại non nớt như vậy, nhìn sơ qua bảng tên thì thấy là học sinh lớp một. Lúc này, hắn giật mình không thua kém gì Lee Kwang-soo, nhưng hắn khác Lee Kwang-soo ở chỗ, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn cố gắng dựa tường đứng dậy, liếc mắt qua Song Joong-ki cùng Lee Kwang-soo, nhẹ nhàng nói hai từ:


“Cám ơn!”


Nói xong, hắn quay lưng chật vật vịn bờ tường mà đi.


Lee Kwang-soo thấy thế thì tức giận nói:


“Joong-ki a, dù sao thì chúng ta...., à thì ngươi cũng đã cứu hắn, nếu không có ngươi thì hắn bây giờ còn đi được hay sao, không chừng phải nhập viện rồi cũng nên. Thế mà, một câu cám ơn thì xong sao? Ít nhất cũng phải mời bữa cơm, hạ thấp tư thái cám ơn rối rít chứ?”


Song Joong-ki nhìn bóng lưng Jo In-sung đi, nghe Lee Kwang-soo nói thế thì quay đầu lại đánh giá tên dở hơi này, sau đó nói:


“Nếu hắn là người như vậy thì ban đầu đã cầu xin bọn người kia tha thứ rồi, nếu hắn là người như vậy thì ta đã không đến đây mà giúp hắn.”


Nói xong, lại nhìn mấy người nằm rên la trên mặt đất, đi sang người được gọi là “đại ca” ban nãy, nắm chặt cằm hắn, dán sát vào mặt hắn, trên mặt chứa đầy sát khí nói ra:


“Ngươi không nên làm những việc như báo thù, báo cáo. Báo thù? Ta không sợ, nhưng cái giá phải trả sẽ lớn, lớn đến độ ngươi không trả nổi. Còn báo cáo? Ta cũng là một người có “gia thế”, báo cáo sẽ làm ngươi càng thất bại mà thôi.”


Nhưng dường như, sát khí đã bị gương mặt non nớt điển hình công tử bột của hắn làm yếu bớt. Tên “đại ca” kia cười lạnh nói:


“Học sinh lớp một a, có gan hãy báo tên ra, ngày sau chúng ta gặp mặt có thể dễ dàng tâm sự hơn.”



Song Joong-ki không quan trọng gật gật đầu:


“Nếu ngươi đã muốn gặp mặt ôn chuyện, thì ta tùy thời hoan nghênh, nhớ kĩ ta gọi Song Joong-ki, còn người bên cạnh ta gọi Lee Kwang-soo.”


Nói xong hắn quay người rời đi, để lại ngây người tại chỗ Lee Kwang-soo, gương mặt hắn bây giờ đã biểu lộ gần khóc đến nơi, nhanh chóng đuổi theo Song Joong-ki.


Đến bây giờ, tên “đại ca” kia mới gượng dậy, nhìn xung quanh, trong mắt bao phủ sắc lạnh, móc trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm gọi:


“Đại ca, trong công việc gặp được phiền toái, vâng, là một tên nhóc, khá lợi hại, một người đối đầu với năm người bọn em. Vâng, nó là học sinh lớp một.”


Tên “đại ca” trong điện thoại kia nghe được thì ngây người, sau đó hét lớn vào điện thoại:


“Cái gì? Một tên học sinh lớp một? Các ngươi đùa ta à, chỉ có một tên học sinh lớp một còn đối phó không xong, thì còn làm được việc gì?”


Bên này nghe được như vậy, hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhanh chóng nói hết ra một lần:


“Đại ca, tên kia rất khỏe, khỏe không phải bình thường, chúng ta còn không kịp nhìn thấy hình dáng của hắn liền bị đo ván, đại ca, em nghi rằng nó là luyện võ từ nhỏ, vả lại, nó còn bảo gia đình nó không phải bình thường, chớ báo cáo nó.”


Tên đại ca kia nghe vậy thì trầm mặc lại, nhưng sau đó rất nhanh thì phân phó:


“Bên trong trường này thì có lẽ không có gia tộc lớn nào ở đây, vì gia tộc lớn thì sẽ không chọn trường này cho con cháu của mình. Vậy nên, tuy rằng các ngươi không phải thành viên chính thức của KO, nhưng cũng là làm việc cho tổ chức, không thể bị người coi thường như vậy. Thế này, ta cho năm tên tiểu đệ của ta qua đó, giờ học về, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?.”


Tên kia nghe được “đại ca” nói như vậy thì vui vẻ, nhanh chóng đảm bảo sẽ hoàn thành công việc một cách quang vinh, một cách mĩ mãn, kém chút còn mang tính mạng ra đảm bảo, sau đó cúp máy nhìn qua đám tiểu đệ của mình đang rên la hét lớn:


“Một đám thùng cơm, còn không mau dậy, chuẩn bị cho buổi chiều tan học, chúng ta sẽ báo thù.”


Đám tiểu đệ nghe vậy thì im miệng, nhanh chóng bò dậy, nghe đến hai chữ “trả thù” thì trên mặt hiện lên vẻ căm tức, thầm nghĩ trong lòng chiều nay làm sao hành hạ hai tên kia, sau đó nhanh chóng trở về lớp.


Bên này, một bên dạo chơi Song Joong-ki đang nghe Lee Kwang-soo lải nhải:


“Đại ca a, Joong-ki a, sao ngươi có thể làm như vậy a, ngươi không nhìn lấy bọn hắn hung ác thế nào sao? Chắc chắn có hậu trường phía sau, ngươi ta chỉ hai người, nếu như bọn hắn kéo đông người hơn thì thế nào đây? Ngươi có thể đánh lại năm cái, nhưng có thể đánh lại mười cái, mười lăm cái sao.”


Nhìn thấy một bên nước mắt nước mũi tứ tung, còn lau lau mặt sau đó hướng quần áo của hắn chùi Lee Kwang-soo, Song Joong-ki mặt đen lại nói:


“Bớt chùi vào người ta, ta có bệnh thích sạch sẽ. Ta làm vậy cũng là có lí do. Thứ nhất, ngươi cũng ở cùng bọn ta lúc đó, trước sau gì bọn chúng cũng sẽ biết tên ngươi. Thứ hai, ngươi không phải muốn có một cuộc sống không bạo lực học đường sao? Muốn như vậy, ngươi phải đủ mạnh, mạnh đến mức ngươi không muốn bạo lực, thì vĩnh viễn không có bạo lực xuất hiện trước mặt ngươi, trốn tránh không phải biến pháp.”


Nói đến đó, hắn nhìn lên bầu trời, đang là bữa trưa nhưng mây mù đã kéo đến, xem ra chiều tối nay sẽ mưa to. Hắn quay lại nhìn về phía đám người vừa bị hắn xử lý kia, lẩm bẩm:


“Chiều nay, xem ra có việc nghiêm túc cần phải làm.”