Đại Nhật Thực

Đại Nhật Thực - Chương 2: Khốc liệt




Quân Vô Tà chạy nhanh về hướng tây, chạy hết sức mình, tuy hắn vô cùng không hiểu tại sao những máy bay đó lại là của tổ chức, nhưng hắn có thể chắc chắn, tổ chức là đến giết mình.



Hắn cũng nghĩ tới chiếc máy bay kia, nếu mình không quyết định về nước, thì đã không có tai nạn, vài chục người đã không phải chết. Tuy hắn là sát thủ vương, máu lạnh, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi, tự trách đối với những người vô tội này.



“Cũng may là có một người còn sống.” Hắn thở dài.



Chạy mười phút, thì thấy ánh sáng phía trước, hắn giật mình dừng bước, tiếp theo lại nhanh chóng bình tĩnh, sau đó gương mặt trở nên lạnh lẽo.



Trước mặt hắn đi tới ba người nam nhân, trên tay cầm phân biệt là kiếm, đao, phi tiêu.



“Lãnh, Apple, Hắc, ba người các ngươi là đến giết ta sao? Không nghĩ ra a, huynh đệ từ thời thơ ấu đến bây giờ, vậy mà lấy loại phương thức này đối mặt với nhau.”



Ba người trầm mặc không nói, nhưng nắm chặt vũ khí trong tay, đã nói rõ mục đích.



Quân Vô Tà thấy thế thì cười to.



“Ba người các ngươi, thực lực so ta thấp một cấp, nhưng kết hợp lại, ta khả năng sống sót không cao a. Vậy thì theo ta, quyết chiến một trận cuối cùng a, “huynh đệ”.”



Hắn nói đến hai từ huynh đệ thì gằn từng chữ. Sau đó chạy nhanh về hướng Đông Bắc.



Ba người không nói gì đuổi theo.



Quân Vô Tà vừa chạy vừa suy nghĩ phương án, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cô gái, vóc dáng kia, khá quen a.



Soạt.



Hắn dừng gấp, ôm lấy cô gái tránh vào sau một gốc cây, nhỏ giọng gần như phát cuồng nói:



“Ta không phải nói cô chạy theo hướng Đông a?. Sao còn ở chỗ cũ?”



Cô gái đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó thút thít nói:



“Ta...ta không biết hướng Đông là hướng nào a, đang nhìn chòm sao để xác định.”



Hắn nghe thấy thế thì triệt để cảm thấy thất bại. Cô gái a, không biết thì vẫn nên chạy bừa đi, sát thủ đang tới a, còn thời gian nhìn chòm sao?.



Soạt, soạt,soạt.



Ba tiếng động lần lượt vang lên, sắc mặt hắn trở nên khó coi, bởi vì biết hắn ba người “huynh đệ” tới.



Hắn biểu lộ trở nên nghiêm túc, lạnh lẽo, vận dụng nội năng, đem Cuồng Thể phát ra cực hạn. Bởi vì hắn biết, đối mặt ba người, phải dùng toàn bộ sức lực. Hắn liếc ba người, nói:



“Ba người các ngươi, muốn chiến thì chiến, đừng thương tổn cô gái này.!”



Một trong ba người – Lãnh dùng giọng âm nhu nói ra:



“Ca, ngươi cũng biết tổ chức phong cách, người biết việc, thì không phải người sống.”



Sau đó Lãnh lao tới, dùng kiếm chỉa thẳng vào hướng trái tim của Quân Vô Tà, Lãnh tốc độc rất nhanh, được người xưng Kiếm Vương. Apple và Hắc cũng không đứng yên, Hắc thì lấy ra hai thanh phi tiêu, phi một cái hướng lấy Quân Vô Tà, một cây hướng lấy cô gái kia, tất nhiên là muốn giết người diệt khẩu. Apple dùng đao, lao thẳng về hướng Quân Vô Tà, kết hợp với Lãnh tạo thế gọng kìm.



Quân Vô Tà thấy thế, nhanh chóng xoay người, ngoặt chuyển qua một phương hướng khác, dùng ba ngón tay hợp thành một, chỉ hướng cổ tay Lãnh, sau đó hạ thấp người, một chân hướng phần eo của Apple.



Bởi vì hắn cường hóa thân thể hoàn toàn, tốc độ nhanh hơn hai người một bậc, đánh bật tay Lãnh, đá bay Apple trước khi đao của hắn kịp xẹt ngang qua cổ. Sau khi ổn định thân hình, hắn mở hai ngón tay, kẹp phi đao của Hắc ném vào chiếc phi đao đang bay tới cô gái kia, tạm thời hóa giải nguy cơ.





Lãnh dừng lại thân hình, lạnh lùng nói:



“Ca, nếu hôm nay ngươi chỉ lo cho mình ngươi, thì còn cơ hội sống, lo cho người khác, thì không có cơ hội nào.”



Apple và Hắc cũng ngừng lại, âm thầm vận lực, chuẩn bị xuất chiêu.



Quân Vô Tà thấy thế thì nhăn mày, hắn cũng biết tình hình trước mắt, ba người thực lực chỉ thua mình một bậc, vừa rồi chỉ thăm dò, xem mình theo quá trình trên máy bay xuống dưới này có gặp thương tổn gì hay không. Bây giờ họ đã thăm dò xong, tiếp theo, có lẽ là xuất sử chiêu mạnh nhất, tốc chiến tốc thắng mình.



Hắn ngước mặt lên, lần nữa nhìn kĩ ba người nói:



“Không nghĩ, ba năm nay nghiên cứu ra sát chiêu, lại phải dùng cho chính huynh đệ của mình.”



Ba người nghe hắn nói thì nhăn mày, cảm thấy có chút không ổn.



Quân Vô Tà hét:



“Cuồng Cấm!”




Chỉ thấy sau khi hô, bắp thịt hắn vốn săn chắc, ngăm đen lại biến thành màu đồng, quanh thân tựa như phủ một đám khói đen, hai mắt đỏ bừng. Bàn tay hắn từ từ biến thành màu đen bóng, nhìn sơ qua giống như là kim loại. Hắn lao đến Lãnh, dùng lực phát ra một chưởng.



Lãnh giật mình, bởi vì hoàn toàn rõ ràng thực lực của đại ca, sao bây giờ lại tự nhiên không bắt kịp tốc độ của hắn.



Nguy hiểm! Rất nguy hiểm.



Ý thức được, hắn nhanh lùi lại, đồng thời hai người còn lại cũng phát hiện, nhanh chóng nắm vũ khí tiến đến.



Nhưng, bước vào “Cuồng Cấm” Quân Vô Tà mạnh đến bao nhiêu, chính hắn cũng không biết, hắn bây giờ cần là tốc chiến tốc thắng. Bởi vì, “Cuồng Cấm” tuy nhiên mạnh đến không hợp thói thường, nhưng thời gian có hạn, lại có hậu quả phản phệ rất lớn.



Apple và Hắc chưa kịp tiếp cận, bàn tay của Quân Vô Tà đã đánh trúng vai Lãnh, làm hắn phun máu, trên người vang lên tiếng đứt gãy của xương cốt, bay ngược ra ngoài. Sau đó hắn quay người, thuận thế tiếp được phi tiêu của Hắc, dùng lực ném qua Apple, phi tiêu này tốc độ so với Hắc ném ra còn nhanh hơn bốn, năm lần cắm vào ngực Apple. Tiếp theo hắn lùi về sau, một chưởng đánh vào vai Hắc, tiếng xương cốt vang lên, Hắc cảm giác cả ngũ tạng lục phủ đang sôi trào, bay ngược đụng vào một tảng đá.



Nói thì dài dòng, nhưng tất cả xảy ra chưa tới bảy giây đồng hồ.



Quân Vô Tà tiêp đất, nhìn qua ba người huynh đệ của mình, tâm tình phức tạp, sống với nhau từ khi gia nhập tổ chức, cùng tham gia huấn luyện, ăn cùng, ngủ cùng, thậm chí tắm cũng cùng nhau. Vậy mà, tại sao bây giờ bọn hắn, lại quay lại phản bội chính mình.



Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua đang nằm ba người, tiếng từ kẽ răng phát ra:



“ Các ngươi tại sao phải làm như vậy, phải chăng có liên quan đến lão già kia?”



Ba người trầm mặc. Sau đó, Apple phát ra tiếng cười to, vừa ho sặc ra máu vừa nói:



“ Ca, ngươi che dấu rất tốt a, chiêu này từ trước tới nay, chưa thấy ngươi dùng, sơ sẩy, sơ sẩy a.”



Lãnh và Hắc trầm mặc. Qua một lúc, Lãnh đang muốn nói điều gì, thì chỉ thấy máy bay từ phía trên đáp xuống gần. Khi đang cách đất tầm hai mươi mét, đã thấy một người từ trên máy bay lao xuống, hắn tiếp đất nhẹ nhàng. Từ khoảng cách như thế tiếp đất nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động, đã có thể khẳng định hắn là cao thủ.



Người tiếp đất là một lão già, râu tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén âm hiểm, vị trí hắn tiếp đất cũng là ngay tại bên cạnh cô gái.



Cô gái vốn là nhìn tình cảnh đánh nhau, máu me đến hoảng, bây giờ lại nhìn thấy một lão già bay từ độ cao như vậy xuống mà một chút việc cũng không có, cô bây giờ có cảm giác như nhân sinh quan hoàn toàn bị phá vỡ. Cô sợ hãi nói:



“Ông, ông là ai?”



Lão già không phản ứng cô gái, mà nhìn thẳng Quân Vô Tà nói:




“Nghiệt đồ ngươi, phản bội tổ chức, ám sát trưởng lão, hôm nay phải chết không thể nghi ngờ.!”



Quân Vô Tà từ khi nhìn thấy lão già, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, sau khi nghe lão già nói thế, thì cười gằn nói:



“Lão bất tử, ngươi giết sư phụ ta, mua chuộc huynh đệ ta, bây giờ lại gán tội danh cho ta. Ta cảm thấy, sớm muộn tổ chức cũng sẽ tàn lụi trong tay ngươi.”



Lão già ngược lại không giận mà còn cười nói:



“ Nghiệt đồ a nghiệt đồ, ta không ngại nói thẳng cho ngươi, tổ chức trong tay sư phụ ngươi, không khác gì một tổ chức từ thiện. Ngay cả ngươi, giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi thì không phải người ác thì không giết, ta hỏi ngươi, ngươi xứng với hai chữ sát thủ sao?”



Quân Vô Tà cười lạnh:



“Lão già, đừng nói lời vô ích, ta hôm nay quyết chiến tới cùng, muốn lấy mạng ta, các ngươi cũng phải trả một cái giá.”



Lão già thấy hắn nói thế thì cười to:



“ Haha, ngươi nhìn tình trạng ngươi xem. Trả giá sao, chỉ sợ trả giá, chỉ có các huynh đệ ngươi.”



Hắn nhíu mày, đang định nói gì, thì lão già nắm lấy cổ cô gái, trong tay nhiều một thanh dao găm quân dụng đưa về phía cổ cô, cười nói:



“Ngươi đã muốn bảo vệ cô gái này, ta thì muốn ngươi nhìn thấy chính cô ta bị giết.”



Cô gái từ đầu đến giờ, như là nhân sinh quan hoàn toàn phá vỡ, nhưng lúc lão già này xuất hiện, cô ngược lại thông suốt, chỉ sợ, chính mình hôm nay thì không thể nào thoát chết. Không hiểu sao, cô rất có cảm tình với người đàn ông vừa cứu cô, dù quen biết chỉ trong phút chốc, nhưng cảm giác được ôm thoát khỏi tai nạn. Thật tốt!.



Cô nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy trong mắt hắn không có chút cảm tình nào, trong lòng nặng trĩu.



Cô thầm quyết định, dùng hết sức nói ra:



“Thì ra anh tên Quân Vô Tà, cám ơn anh vừa rồi, đã cứu tôi, nhưng có thể tôi không còn con đường thoát, anh thì còn, mong anh có thể sống sót.”



Sau khi nói xong, cô đưa đầu về phía dao găm.



Phụt.



Tiếng dao găm đâm vào cổ vang lên làm Quân Vô Tà vốn là sát thủ vương cũng phải bất ngờ, ngơ ngác trong chốc lát. Hắn khó có thể hiểu được, con người đối diện với cái chết sao có thể bình thản như vậy, trên miệng cô còn treo nụ cười.




Lúc này hắn mới nhìn thật kỹ mặt của cô gái, như muốn khắc vào tâm trí. Trong phút chốc, Quân Vô Tà cảm thấy, thì ra cô gái này rất xinh đẹp. Hắn thở dài, nhìn lên trời lầm bầm:



“Nếu tôi còn sống, tôi nhất định báo tin và bù đắp cho gia đình cô, xem như lời xin lỗi."



Chưa bao giờ trong cuộc đời hắn, một người chết mang cho hắn cảm giác khó chịu như thế.



Hắn nhìn kĩ lão già, sát khí tỏa ra bốn phía, thậm chí còn so lúc trước mạnh hơn, sau đó lao tới.



“Cuồng Cấm”.



Hắn lướt ngang qua lão già, xòe tay thành chưởng chưởng vào vai lão. Tuy lão già thấy hắn động, nhưng không có mảy may khẩn trương, ngược lại vô cùng bình tĩnh, nắm tay thành nắm đấm đấm trực tiếp vào tay Quân Vô Tà.



“Bành”



Quân Vô Tà bay ngược lại, cố khống chế trong miệng ngụm máu, sau đó nhổ ra, đắng chát thầm nghĩ:




“Lão già có thể giết được sư phụ, tuy rằng có độc tố phụ trợ, nhưng căn bản hắn vẫn là cao thủ trong cao thủ, tông sư trong tông sư. Mình tuy rằng dùng “Cuồng Cấm”, nhưng khó mà thắng hắn, thậm chỉ bỏ chạy còn không có khả năng.”



Lão già cười lạnh lao lến, hóa đấm thành chưởng, khi nhìn kỹ xung quanh bàn tay lão, còn thấy thấp thoáng ánh sáng phát ra từ hai bàn tay. Nguyên nhân là do lão già này có dị năng là một trong ngũ đại nguyên tố dị năng – ánh sáng, được xưng Quang Thần.



“Quang Bạo Chưởng.”



Quân Vô Tà sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, hắn biết hắn không thể đỡ được chiêu này, đành phải xông lên, giảm tối đa tổn thất nhận vào.



Hắn nhảy lên, trên chân dùng lực, quán thâu lực lượng “Cuồng Cấm” vào lòng bàn chân, sau đó quét thẳng về phía lão già đang bay tới.



“Cuồng Cước.”



“Bành”



Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn chân như bị một lực lượng khủng bố vặn vẹo, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.



“Răng rắc”



Đây là tiếng xương chân của hắn, hắn mượn nhờ lực chưởng muốn lui lại, nhưng lão già nhanh hơn hắn một bước, một tay đập vào mu bàn chân hắn, mượn lực nhảy lên, một chưởng hướng đỉnh đầu hắn vỗ tới.



Trong lúc nguy cấp, Quân Vô Tà đem hai tay thành chưởng hợp lại, đỡ phía đỉnh đầu.



“Bành.”



Quân Vô Tà một chân quỳ dưới đất, máu từ trên đầu chảy xuống, chảy vào trong mắt của hắn. Sắc mặt hắn dữ tợn, tuy rằng nhanh đỡ được, nhưng dư lực không phải hắn có thể chịu được. Hắn chỉ thấy đầu óc quay cuồng, phun ra hai ngụm máu. Nhưng trong lúc này, hắn lại cười, cười thoải mái. Lão già khi giáng chưởng xuống hắn, đã thấy lòng bàn tay nhoi nhói, phát hiện không đúng, lão già bay ngược lại đứng trên mặt đấy, xem hướng bàn tay. Trong nháy mắt sắc mặt hắn cực kì khó coi, bởi vì lòng bàn tay có ba cái lỗ thủng như lỗ kim, hiển nhiên đã bị kim đâm.



Quân Vô Tà cười ha hả:



“Haha, lão già, mùi vị Vạn Độc Châm không dễ chịu phải không, nếu không nhanh về tìm cách chữa trị, ba giờ sau ngươi sẽ chết, hahaha.!”



Lão già khuôn mặt âm trầm, gằn từng chữ:



“Khá lắm nghiệt đồ, thế mà âm hiểm như vậy, chỉ trách lão già ta quá bất cẩn. Nhưng không sao, ngươi đã trúng Quang Bạo Chưởng nơi đỉnh đầu, không có cơ hội sống.”



Nói xong, lão già phất tay, có thang dây từ máy bay rớt xuống, lão từng bước lên máy bay. Lãnh, Apple, Hắc theo sau mà lên. Khi đã ngồi vào chỗ, lão ngước nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy, Quân Vô Tà đang lê bước chân tới xác cô gái lúc nãy.



Quân Vô Tà dường như không thấy đau đớn, kéo lấy thân thể, mặc lấy máu từ trong miệng chảy ra, từ trên đầu chảy xuống, hướng phía cô gái bước đi.



Khi tới gần cô gái, hắn nhìn cô một lúc lâu, trong miệng lẩm bẩm.



“Song Hye-kyo, Song Hye-kyo, đó là tên cô sao?. Tôi sẽ nhớ kĩ.”



Nói xong, hắn thẳng tắp ngả xuống, nằm bên cạnh cô gái. Tên cô là do trong lúc hỗn loạn, một người trung niên gọi cô ấy, hắn nghe được.



Lão già thấy hắn đã ngã xuống, phất tay nói:



“Bắn.”



Khi nghe được lệnh, mấy chiếc máy bay xả hàng loạt đạn, bom, tên lửa, cả một phía hòn đảo bị oanh tạc nứt vỡ, ánh lửa đầy trời.



Xong việc, mấy chiếc máy bay rời đi, để lại trong không khí mùi bom đạn, ánh lửa dần dần tắt, để lại một vùng biển tối đen, gió bão cuồng thổi.