Đại Nhật Thực

Đại Nhật Thực - Chương 11: Chiến đấu, đá thử lực




Thời gian đã là buổi chiều tối, tuy nhiên sắc trời đen xì, mưa to gió lớn, gió lớn làm cỏ cây nghiêng ngã, nhà nhà đóng cửa tránh mưa, quán xá bên đường cũng đóng cửa.



Mưa to đến nỗi cho dù là cầm dù ba người, cũng tương đương với không cầm dù, mưa tạt vào quần áo ướt nhẹp, đừng đề cập đến cặp sách. Tuy nhiên, ba người rất kỳ lạ vẫn cầm khư khư cái dù, không quan tâm một thân nước mưa, nện từng bước vững chắc tiến về phía trước.



Ba người lấy Song Joong-ki dẫn đầu, Lee Kwang-soo theo sau và đi ở phía cuối cùng kia chính là người bạn vừa ký kết hợp tác Jo In-sung.



Đang đi trong trời mưa Song Joong-ki bỗng nhiên ngừng lại, hai người phía sau cũng liền dừng bước, yên tĩnh chờ lấy Song Joong-ki. Song Joong-ki nhắm mắt, cảm nhận một chút thì nói:



“Không được dừng lại, tiếp tục đi, còn có, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.”



Lee Kwang-soo cùng Ji In-sung nghe vậy cũng không thắc mắc, cũng không hỏi han, tiếp tục theo Song Joong-ki đi về phía trước.



Đằng sau họ khoảng cách ba mươi bước chân, có một đội ngũ mười hai người đang đi theo phía sau ba người bọn họ. Nhìn sơ qua thì thấy có năm người nhỏ tuổi, trông như học sinh trung học, bảy người còn lại thì thân hình cao to, trông sơ qua thì không phải là người hiền lành. Mười hai người đi theo đội hình mười – một, mười một người phía sau đi theo người dẫn đầu, trông phá lệ hoành tráng.



Mà người dẫn đầu kia, hai mắt ẩn chứa sắc bén, tuy mặc một thân áo choàng dài nhưng theo bàn tay có nhiều vết sẹo ghê rợn cùng một hình xăm bên mang tai kia, thì chân chính là một tên xã hội đen. Mà tên xã hội đen này không phải bình thường, mà là vô cùng nguy hiểm.!



Trong trời mưa to, cây cối bị gió thổi mà nghiêng qua nghiêng lại, hai đoàn người cứ thế mà đi, trông như không hề liên quan gì đến nhau. Cho đến khi ba người phía trước tiến về một khu công viên, công viên này tất nhiên là không có ai do trời mưa, thì ba người đó dừng lại, đồng loạt quay về phía sau.



Mười hai người phía sau vẫn tiến lên, cho tới khi người cầm đầu ra hiệu, cách ba người kia mười bước chân thì dừng lại.



Song Joong-ki nhìn kĩ đám người, hắn đặc biệt chú ý đến người dẫn đầu, hắn cảm thấy trên thân người kia sát khí tự nhiên mà phát ra. Song Joong-ki có thể khẳng định, người này đã từng giết người. Song Joong-ki cũng không hối hận việc sáng nay bảo cha mình không cần phải đón hắn đi học về, có thể như thế sẽ giải quyết chuyện một cách an toàn hơn, nhưng sống như vậy, không phải mục đích sống của hắn.



Song Joong-ki mỉm cười thân thiện, hướng đám người người dẫn đầu nói:





“Các chú, đi đâu đây a, chúng ta không quen biết, đi theo từ khi vừa ra khỏi cổng trường cho tới bây giờ, trong tiết trời mưa gió, thì chắc là phải có mục đích gì đi?”



Người dẫn đầu đám người kia mở miệng, trong tiếng nói mang nặng từ tính, khàn khàn nói:



“Năm tên vô dụng kia cút lên đây.”



Tức thì, năm tên thân hình như học sinh trung học cơ sở kia đi lên, lúc này thì có thể nhận biết năm tên này chính là năm tên mà lúc ở trong trường Song Joong-ki đã dọn dẹp một cách nhanh chóng. Năm người trên mặt còn mang theo vết bầm, bởi vì mưa to, lại không có dù nên mặt mũi ướt nhẹp, phối hợp với trên gương mặt vết bầm nhìn rất đáng thương.




Song Joong-ki vẫn mỉm cười, nhìn lấy năm người, lên tiếng nói:



“Năm vị học trưởng, mới chia tay không bao lâu lại muốn nói chuyện cùng tiểu đệ này sao?”



Giọng nói nhẹ nhàng, thân quen, người ngoài nhìn vào thì cứ tưởng hai bên là quan hệ học trưởng học đệ, nếu như trên gương mặt năm người kia không phải là gương mặt vặn vẹo tức giận.



Năm người căm tức nhìn lấy Song Joong-ki, quay sang người dẫn đầu kia nói:



“Kang ca, chính hắn là người đã đánh chúng ta.”



Người dẫn đầu gọi Kang ca kia liếc năm người, nói một chữ: “Cút!”



Sau đó, hắn quay sang nhìn về phía ba người Song Joong-ki, vẫn với giọng khàn khàn mà nói:




“Ba người các ngươi đánh năm người, vẫn rất có can đảm, tuy nhiên, can đảm một chuyện dùng lên đến người không nên dùng lại là chuyện khác. Tuy rằng, bọn hắn không phải người trong tổ chức của ta, tuy nhiên cũng đang làm việc cho tổ chức. Hôm nay đáng ra ta không đến, nhưng ta ghét nhất người khác làm ô danh tổ chức của chúng ta, cho nên đặc biệt đến xem. Hôm nay ta sẽ không ra tay, tốt nhất ba người các ngươi nên chịu bị đánh một trận, sau đó chuyển sang chỗ khác. Bằng không, mỗi lần gặp thì đánh.”



Hắn ngừng một chút, thấy đứng trước hai người còn lại một chút Song Joong-ki, bất ngờ mở miệng:



“Ngươi nhìn trẻ tuổi, khoảng chừng học sinh lớp bốn, hai người đằng sau lại khoảng lớp sáu, vậy mà ngươi có thể đứng đầu trong ba người sao?”



Song Joong-ki nụ cười thu hồi, không quan trọng nói:



“Nhìn người không nên nhìn vào vẻ bề ngoài, ta coi như là đứng đầu, tất nhiên là có lý do của nó. Mà về lý do, chắc ngươi sẽ biết sau đây thôi. Còn về việc chịu đánh cùng ngươi không ra tay, ta thấy nên thay đổi, bởi vì, nếu ngươi không ra tay, hậu quả sẽ rất lớn.”



Kang ca hiếm thấy trên mặt lộ ra nụ cười, âm u nói:



“Còn nhỏ mà miệng lưỡi đã lớn như vậy, xem ra trong nhà cũng làm nghề này nhỉ. Tốt, nếu ngươi đã không chịu đánh, vậy thì chỉ còn cách nặng tay mà thôi.”



Song Joong-ki liếc ở phía sau Lee Kwang-soo và Jo In-sung, nói nhẹ:




“Người dẫn đầu cùng đám sáu người của hắn, để ta lo, hai các ngươi phân biệt chạy về hai phía, xử lấy năm tên lớp sáu bị thương kia, không có vấn đề gì chứ?”



Jo In-sung ngạc nhiên, sau đó nghiêm mặt nói:



“Một mình ngươi không thể nào đánh lại đông như vậy, thậm chí chạy còn khó khăn, làm sao tự tin như vậy?”




Song Joong-ki lạnh nhạt nói:



“Muốn thoát khỏi, thì làm theo lời của ta, còn về việc ta có lo liệu nổi hay không, đó là việc của ta, theo việc phân chia mà làm, không nên nhiều lời.”



Jo In-sung vốn tính phản bác, nhưng nhìn thần sắc của Song Joong-ki cộng với buổi trưa nay hắn thể hiện, thì biết mình chỉ nên trông cậy vào Song Joong-ki, không còn lựa chọn nào khác.



Trong lòng Song Joong-ki thì đang nghĩ ngợi. Hắn coi như lần đầu tiên chiến đấu nghiêm túc trong đời, há lại cho hai tên này tiến tới làm vướng bận. Hắn rốt cuộc có cơ hội đo lường sức mạnh bản thân cùng với Cuồng Khí.



Song Joong-ki nhìn lấy phía trước lao tới đám người, lại nhìn phía sau đám người bình chân như vại Kang ca, cười lạnh nói:



“Thật ngu ngốc, làm việc không chú trọng hiệu suất, ngược lại lại tự phụ, khinh thường đối tượng, ngu ngốc đến như thế này làm sao lại có thể giết được người đây.”



Hắn hô to: “Chiến!” Sau đó lao lên phía trước, phía sau hắn hai người Jo In-sung cùng Lee Kwang-soo hướng phương hướng khác mà chạy nhanh. Như Song Joong-ki tính toán, đám học sinh sẽ vì thù oán, lại sợ kẻ mạnh như Song Joong-ki mà đuổi theo hai người kia. Còn lại sáu tên người trưởng thành lao thẳng đến hướng Song Joong-ki.



Tuy Song Joong-ki mới bảy tuổi, nhưng thân thể đã có thể so sánh với học sinh lớp bốn, nếu bàn về tố chất thân thể thì có thể xem như người trưởng thành, chỉ thiếu chiều cao cùng cơ bắp. Nhưng lấy những thứ này mà áp chế Song Joong-ki thì vô dụng, bởi vì hắn có Cuồng Khí.



Khí chất Song Joong-ki bỗng nhiên thay đổi cuồng ngạo, cả người nhìn như điên cuồng, nhưng trong ánh mắt tia minh mẫn kia vẫn còn tồn tại, ngược lại còn đang điên cuồng vận chuyển suy nghĩ làm sao hạ đối phương trong thời gian ngắn nhất, bằng cách đơn giản nhất.



Kang ca kia thấy quanh thân Song Joong-ki phát sinh biến hóa như vậy thì nhíu mày, trong lòng hắn một cảm giác không ổn đang từ từ dâng lên.



P/s: chương mai sẽ bù, hai hôm nay nhiều việc quá ạ:(