Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm

Chương 85: Thuộc Hạ Chắc Chắn Chín Phần Mười (1)




Y không tin.

Có chết cũng không tin.

“Huyện Bình An, sư thừa Chu Lăng, sư huynh Trần Tinh Hà, hai mươi tuổi, phải không?”

Lý Hâm hỏi.

“Phải.”

Trình Lập Đông khẽ gật đầu.

"Vậy chính là một người rồi, Trình Lập Đông, có phải ngươi hành sự bất lực, muốn bắt dê gạt hai cha con ta hay không 2"

Lý Hâm mở miệng, hắn có chút tức giận, dù sao người mình sùng kính bị Trình Lập Đông gắn cho một tội lớn như vậy, tất nhiên hắn không thể nào chấp nhận được, nên đã buông lời oán giận với Trình Lập Đông.

Trình Lập Đông dù sao cũng chỉ là một Bách Hộ, thuộc hạ của phụ thân chứ không phải thuộc hạ của chính mình, không cần để ý tới cảm nhận của đối phương.

"Công tử, Trình mỗ ta mặc dù làm việc không tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không bắt dê lừa gạt, mong phủ quân minh giám."

Nghe được những lời nói này của Lý Hâm, sắc mặt Trình Lập Đông hơi tái đi, nhưng hắn không tức giận Lý Hâm, mà là nhìn Lý Quảng Tân rồi nói.

"Phụ thân, bất luận như thế nào, hài nhi cũng không tin Hứa huynh đã tu luyện dị thuật, chuyện này có thể là hiểu lầm."

Lý Hâm lên tiếng, vẫn kiên định cho rằng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.

"Được rồi."

Lý Quảng Tân mở miệng, ánh mắt ông tập trung vào Trình Lập Đông.

"Ngươi phán định như thế nào?"

Lý Quảng Tân hỏi.

"Hồi phủ quân, theo như thuộc hạ suy đoán, đã chắc chắn chín phần mười.”

Trình Lập Đông nói rất nghiêm túc.

"Chín phần?"

Lý Quảng Tân nhìn Trình Lập Đông, ông biết Trình Lập Đông là ai, con người này làm việc cực kỳ nghiêm cẩn, dám nói chín thành trên cơ bản chính là hoàn toàn chắc chắn.

Nếu như đổi lại là bất luận kẻ nào khác, ông tuyệt đối sẽ không chần chờ, nhắm chừng đã kêu Trình Lập Đông đi bắt người.

Nhưng bây giờ đổi thành Hứa Thanh Tiêu thì lại có chút phiền phức.

Thứ nhất, bài danh từ này của Hứa Thanh Tiêu chỉ sợ đã danh truyền khắp Nam Dự, trong phủ Nam Dự có mấy vị phu tử địa vị rất cao, tất nhiên sẽ đi tìm Hứa Thanh Tiêu.

Thứ hai, Hứa Thanh Tiêu tài hoa nhập thể, tấn thăng cửu phẩm, chỉ một điểm này thôi về cơ bản đã có thể nói rõ Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ không tu luyện dị thuật, dù sao người tu hành dị thuật, đại đa số tâm thuật bất chính, là người không có đức hạnh.

Thứ ba, đợi bài từ này truyền tới bên trong triều đình, sẽ giống như vừa rồi đã nói, đến lúc đó mấy vị đại nhân vật kia nếu yêu thích Hứa Thanh Tiêu, thì đây mới là phiền phức kinh thiên động địa.

Chỉ ba điểm này thôi, ông cũng không dám vọng động Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa ông cũng không hy vọng Hứa Thanh Tiêu thực sự tu luyện dị thuật.

Dù sao Hứa Thanh Tiêu nói thế nào cũng là người của phủ Nam Dự, nếu về sau thật sự trở thành đại nho, cũng coi như mình có được một phần công tích, thậm chí nhỉ tử của mình cũng có thể giao hảo cùng Hứa Thanh Tiêu.

Trong tình thế trước mắt, nhỉ tử nhà mình hoàn toàn có thể kết giao cùng Hứa Thanh Tiêu, nếu như một ngày kia, Hứa Thanh Tiêu thành đại nho, con đường của nhỉ tử nhà mình cũng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Nhưng ngay vào lúc này đây, Trình Lập Đông lại nói ra chuyện này, khiến Lý Quảng Tân thật sự có chút khó xử.

"Ngươi có chứng cứ không?”

Chuyện dị thuật, không được phép nói đùa, Lý Quảng Tân nhìn Trình Lập Đông rồi lên tiếng hỏi.

“Cái này, thuộc hạ thực sự không có."

Trình Lập Đông suy nghĩ, thật sự là y không có chứng cứ, nếu như có thì đã trực tiếp bắt giam Hứa Thanh Tiêu ở huyện Bình An rồi.

Nghe nói như thế, Lý Hâm và Lý Quảng Tân hai người lập tức nhẹ nhàng thở ra.

“Không có chứng cứ, vỏn vẹn chỉ là dựa vào suy đoán, không thể định tội."

“Như vậy thì, Trình Lập Đông, bổn quân cho phép ngươi âm thầm điều tra, hiện giờ Hứa Thanh Tiêu đang dương danh ở phủ Nam Dự, lại thêm kì thi phủ sắp đến, chúng ta chấp pháp, không thể oan uổng một người tốt, cũng tuyệt đối không thể để lọt một

kẻ xấu."

"Ngươi âm thầm điều tra, nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, hắn đã tấn thăng cửu phẩm, dù chưa có công danh, nhưng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi."

"Nếu như không có chứng cứ xác thực mười phần, không thể vọng động, nếu không tự gánh hậu quả.”

Lý Quảng Tân mở miệng.

Một mặt ông hy vọng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật, như vậy thứ nhất Hứa Thanh Tiêu con người này sẽ có tác dụng lớn đối với mình, có thể trợ giúp cho nhi tử nhà mình, thậm chí giúp được cho chính bản thân mình.

Nhưng một phương diện khác, ông lại lo lắng Hứa Thanh Tiêu thật sự từng tu luyện dị thuật, chuyện không trị mà khỏi bệnh kia sẽ giải thích thế nào? Nơi nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Một khi thật sự tu luyện, vậy mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có làm ra thiên cổ danh từ hay không, trước mặt quốc pháp, chúng sinh bình đẳng.

"Thuộc hạ... đã rõ."

Trình Lập Đông trong lòng còn tràn đầy nghỉ hoặc, y vẫn chưa tin chuyện Hứa Thanh Tiêu tấn thăng cửu phẩm.

Phải biết rằng lần đầu tiên y nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, ngoại trừ vừa mới nhập phẩm võ đạo thì hoàn toàn không có điều gì đặc thù.

Nhưng mới một khoảng thời gian không gặp, đã là nho đạo cửu phẩm.

Loại nhân vật này có thể đi ngang đi dọc trong phủ Nam Dự, nếu mình có nhìn thấy, cũng phải tất cung tất kính gọi một tiếng tiên sinh.

Trước thời Võ đế đã có năm đời Văn đế, nếu không phải vì nỗi nhục Tĩnh thành, thì địa vị quan văn càng cao hơn, nhất là nho đạo cường giả, được thiên địa tán thành.

Chuyện này... không thể nào.

Tất cả những kế hoạch của Trình Lập Đông hoàn toàn tan biến.

Y vốn hy vọng được phủ quân trao quyền, sẽ phái người trực tiếp đuổi bắt Hứa Thanh Tiêu, sau đó thẩm vấn cẩn thận một phen.

Hiện tại xem ra, nếu mình không có đầy đủ chứng cứ, lại dám vọng động Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ phủ quân sẽ không bỏ qua cho mình.

“Thuộc hạ đã rõ."

Tuy trong lòng không cam tâm đ ến mấy thì Trình Lập Đông cũng chỉ có thể bình tĩnh trả lời.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt”

Lý Quảng Tân phất phất tay, Trình Lập Đông không ở lại, quay người rời đi.

Đợi Trình Lập Đông đi rồi, giọng nói Lý Hâm vang lên.