Đại Ngụy Cung Đình

Chương 9




Nhưng hoàng đế hành sự, cần phải tuần theo lễ nghi, phải “làm việc có nguyên do”, do đó, dù Triệu Hoằng Nhuận đã tàn phá hết vật kiểng mình yêu thích nhất, nhưng thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn kìm được cơn giận, lên tiếng hỏi nhi tử này lý do tại sao lại làm như vậy, dù nguyên nhân của sự việc trong lòng ông đã hiểu rất rõ.

Rõ ràng lòng đau đến nỗi nhỏ từng giọt máu, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư vẫn nhận cá nướng từ tay nhi tử, chấp nhận ác ý trần trụi của cậu, à không, là “thiện ý”.

“Kim Lân Trinh Vĩ...”

Hồi tưởng lại những con cá chép vàng từng bơi lội vui vẻ trong Quan Ngư trì, nay đã biến thành món ăn nướng chín trên tay, thiên tử Đại Ngụy chậm rãi hít sâu, ngữ khí ôn hòa hơn, hỏi: “Nhi tử của ta có biết lai lịch của cá này?”

“Là vật cống từ địa phương khác dâng lên, nghe nói tên là "Kim Lân Trích Vĩ" gì đó.” Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ mặt hiểu rất rõ về vấn đề này.

“Ồ? Ha ha ha ha ha...”

Một tràng cười của thiên tử Đại Ngụy vang lên, mặc dù trông giống đang cười, nhưng gân xanh trên trán ông nổi lên rất rõ, khiến nụ cười của ông trở nên vô cùng quái dị, méo mó.

“Cố tình! Tên nghịch tử này quả là cố tình!”

Vẻ mặt vẫn bình thản, vẫn cười, nhưng trong nội tâm, thiên tử Đại Ngụy đang hận thù gào thét.

Nhìn thấy bộ dạng này của thiên tử, mặt ba vị đại thần trung thư khẽ hốt hoảng biến sắc, họ hiểu rất rõ thiên tử, làm sao không nhìn ra thiên tử lúc này đang vô cùng phẫn nộ, lúc nào cũng có khả năng bộc phát chứ!

Tuy nhiên, vị bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận gan to bằng trời này, vẫn giữ thái độ vô cùng bình thản, sự bình tĩnh này quả thật khiến ba vị đại thần trung thư rất khâm phục.

Sau một tràng cười lớn, thiên tử Đại Ngụy chuyển ánh nhìn thẳng về phía nhi tử Triệu Hoằng Nhuận, cố tình tỏ ra vẻ không quan tâm hỏi: “Rõ ràng biết là vật cống triều đình, hoàng nhi của trẫm tại sao lại chà đạp như vậy? Có phải trong lòng oán hận trẫm?”

Tất cả mọi người có mặt đều lập tức sợ hãi.

Thiên tử đã chất vấn, những lúc này, nếu câu trả lời của Triệu Hoằng Nhuận không khiến thiên tử hài lòng, chắc chắn sẽ phải nhận lấy hậu quả là bị giam vào tông phủ sám hối.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất bình tĩnh, tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Phụ hoàng đang nói gì vậy, hoàng nhi nào dám oán hận gì phụ hoàng chứ?”

“Chỉ là không dám thôi? Như vậy tức là đã từng nghĩ đến chứ gì?” Ánh mắt của thiên tử Đại Ngụy càng sắc bén hơn, lời lẽ đầy hăm dọa.

Lúc này, ngay cả lão thái giám Đổng Hiến cũng sợ hãi đến nỗi rụt đầu lại, hai tiểu thái giám còn lại càng vì không thể chịu đựng được sự phẫn nộ của thiên tử mà lập tức quỳ ngay xuống đất.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không lấy gì làm hoảng hốt, cười hùa theo: “Lòng nghi hoặc của phụ hoàng quả là nghiêm trọng quá, phụ hoàng là phụ thân của hoàng nhi, hoàng nhi là nhi tử của phụ hoàng, hai phụ tử với nhau làm gì có chuyện oán hận nhau chứ?” Nói đến đây, cậu bĩu môi, cố tình tỏ vẻ than thở: “Hoàng nhi có nỗi khổ.”

“Ồ?” Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói như vậy, cơn giận trong lòng thiên tử Đại Ngụy giảm đi chút ít, ngược lại nảy sinh tò mò: “Hoàng nhi có nỗi khổ gì?”

“Là như vậy...” Triệu Hoằng Nhuận chắp tay về phía thiên tử, vô cùng nghiêm túc nói: “Thời gian trước, hoàng nhi vì nghiên cứu chế tạo con diều đó đã tốn không ít ngân lượng... Mặc dù lúc đó chỉ tính phụ hoàng bốn mươi lượng nhưng phụ hoàng cũng nên hiểu rằng, đó chỉ là vốn của một con diều, vẫn chưa tính những con đã thất bại trước đó. Ôi, vì làm con diều đó, từ đầu đến cuối hoàng nhi đã tốn vài trăm lượng, đến nỗi mà Tiêu Dao các... à, không đúng, là Văn Chiêu các của hoàng nhi không còn ngân lượng nữa, quả thật không đủ để chu cấp ăn uống cho hoàng nhi và mười thân vệ. Phụ hoàng cũng biết mà, dù thân là hoàng tử, nếu muốn ăn món gì thì vẫn phải chi trả ngân lượng cho thiện phòng, còn phải thưởng cho tiểu công công trong cung...”

Theo tổ chế Đại Ngụy, tông phủ mỗi tháng đều cung cấp một số ngân lượng cho hoàng tử, xem như bổng lộc tháng. Đừng tưởng hoàng tử trong cung ăn uống không cần trả tiền, trên thực tế, dù là hoàng tử, họ muốn ăn gì cũng phải báo trước cho thiện phòng và chi trả số ngân lượng tương ứng, làm như vậy là để khống chế khẩu phúc chi dục (1) của các vị hoàng tử, tránh gây lãng phí.

Ngoài ra, nếu như hoàng tử sai khiến tiểu thái giám trong cung, sau khi xong việc đều phải thưởng, đây đều là quy định ngầm trong cung.

Do đó, hoàng tử chưa xuất các về cơ bản đều rất nghèo, theo như lời Triệu Hoằng Nhuận, chính là sĩ diện quá thành ra khổ thân, rõ ràng trong túi đã hết tiền, nhưng khi sai khiến tiểu thái giám trong cung vẫn phải thưởng, để có tiếng thơm, để giữ phong thái của kẻ bề trên.

Và theo như những gì Triệu Hoằng Nhuận nói, bổng lộc tháng của cậu hầu như đã dùng hết vào việc chế tạo diều, không còn dư bao nhiêu, nhưng bổng lộc của tháng này vẫn chưa nhận được, nên trên người cậu không còn đồng nào, không thể nào nuôi nổi bản thân và mười tông vệ khỏe mạnh, do đó vì bất đắc dĩ mà phải tự lực cánh sinh.

Tất nhiên, đây chỉ là lời nói phiến diện của Triệu Hoằng Nhuận, người có mặt nếu biết nội tình, có ai lại không đoán được rằng vị hoàng tử này ắt hẳn là do bị thiên tử Đại Ngụy giảm hai phần bổng lộc tháng mà nuôi hận trong lòng, cố tình kiếm chuyện, chỉ là muốn gây thêm bực tức cho thiên tử.

“Đây chính là nguyên nhân con chà đạp Kim Lân Trinh Vĩ của trẫm, chà đạp trúc tía và trúc tương phi của trẫm?” Thiên tử Đại Ngụy không giận mà còn cười, toàn thân run rẩy.

“Làm gì có chuyện đó?” Triệu Hoằng Nhuận trợn to mắt, tự trách bản thân: “Chỉ là hoàng nhi cảm thấy xấu hổ!”

“Xấu hổ?” Thiên tử cảm thấy khó hiểu, cơn giận không bộc phát.

“Chứ còn gì nữa! Phụ hoàng nhìn xem, hoàng nhi dù sao cũng đã mười bốn tuổi, nhưng cho đến hiện tại, hoàng nhi vẫn ăn sung mặc sướng, trang phục trên người, thức ăn trong miệng, đều do tông phủ cung cấp. Đường đường một đấng nam nhi, lại không thể tự nuôi bản thân, làm sao có thể không xấu hổ chứ? Do đó hoàng nhi quyết định tự lực cánh sinh!”

Chỉ vào Quan Ngư trì, Triệu Hoằng Nhuận cười tươi rói nói: “Vừa đúng lúc hôm đó đi ngang Quan Ngư trì, hoàng nhi nhìn thấy trong hồ có cá, trong lòng nảy sinh ra một kế hoạch, hoàng nhi cũng có tay có chân mà, tại sao không học theo tử dân Đại Ngụy, tự bắt cá để ăn chứ?”

“Ha ha ha...”

Thiên tử Đại Ngụy cười lớn, tức giận mắng: “Tự lực cánh sinh à! Hay thật! Lấy một cái cớ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không thể lừa nổi mà muốn...”

Ngay lúc này, đột nhiên mặt Triệu Hoằng Nhuận trở nên nghiêm túc, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh ngắt lời thiên tử Đại Ngụy.

“Chẳng phải chỉ là đồ chơi thôi sao?”

“...”

Thiên tử Đại Ngụy sững sờ, vẻ mặt tức giận bị đông cứng.

Mà lúc này, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí khá lạc lõng với vẻ ngoài non trẻ của cậu nghiêm túc nói: “Hôm đó ở Văn Chiêu các, phụ hoàng giáo huấn hoàng nhi không được ham chơi đánh mất ý chí. Nếu như phụ hoàng đã dạy hoàng nhi như vậy, ắt hẳn không thể chỉ vì vài món đồ chơi mà trách mắng hoàng nhi như vậy mới đúng. Rốt cuộc sự giác ngộ của hoàng tử so với vài món đồ chơi, cái nào cao hơn, cái nào thấp hơn?”

“...”

Thiên tử Đại Ngụy híp mắt, không ngờ lại bị nhi tử của mình phản bác đến nỗi không nói được lời nào.

Quả thật, dù Kim Lân Trinh Vĩ, trúc tía, trúc tương phi quý hiếm đến mức nào đi chăng nữa, nhưng bản chất vẫn chỉ là vật kiểng, Triệu Hoằng Nhuận cố tình định nghĩa nó thành đồ chơi cũng không phải không thể. Hơn nữa, dù cái gọi là tự lực cánh sinh của vị hoàng tử này trong mắt thiên tử Đại Ngụy chỉ là khoác lác, nhưng bị cậu nói như vậy, ông quả thật không thể nào quở mắng gì thêm.

Nếu không sẽ ứng với câu “sự giác ngộ của hoàng tử trong mắt thiên tử Đại Ngụy lại không bằng mấy món đồ chơi”, điều này không có ích lợi gì trong việc dạy bảo các vị hoàng tử khác.

Rõ ràng thiên tử đang vô cùng phẫn nộ nhưng lại không thể bộc phát, ba vị đại thần trung thư chỉ có thể câm nín.

Ba người họ hiểu rõ, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận vì trả thù mà chà đạp những thứ thường ngày thiên tử Đại Ngụy yêu thích nhất, đây cũng không đáng là gì, nếu giải thích không hợp lý, vị hoàng tử điện hạ này gần như chắc chắn sẽ bị giam vào tông phủ sám hối.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, vị bát hoàng tử này lại có cách khiến thiên tử không nói nên lời, không thể bộc phát cơn phẫn nộ.

Quả thật là bản lĩnh.

“Rất có mưu tính! Rất biết ăn nói!”

Ba vị đại thần trung thư câm lặng.

Họ vốn tưởng rằng lần này bát điện hạ sẽ rước họa vào thân, nhưng không ngờ rằng, cuối cùng thiên tử Đại Ngụy lại là người tiến thoái lưỡng nan.

Bây giờ, phải chờ xem vị thiên tử đương triều sẽ chống đỡ bằng cách nào.

Dưới sự quan sát lặng lẽ của ba vị đại thần trung thư, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư sau một hồi sắc mặt tối sầm, không ngờ lại lớn tiếng cười vang.

“Hay! Hay! Hay! Quả thật là thiên lý câu! Nào, trẫm cùng hoàng nhi nướng cá!”

Nói xong, nét mặt Triệu Nguyên Tư chuyển sang nụ cười ôn hòa, dặn dò mười thân vệ: “Các ngươi hãy mau chóng vớt hết cá chép vàng dưới hồ lên, trẫm phải cùng hoàng nhi nướng cá!”

Câu nói của thiên tử Đại Ngụy khiến tất cả mọi người có mặt vô cùng kinh hoàng.

Trừ mười tông vệ từ đầu đến cuối đều nơm nớp lo sợ, ba vị đại thần trung thư sớm đã đoán được đôi chút.

Triệu Nguyên Tư là thiên tử Đại Ngụy, tấm lòng và khí phách của ông vài món đồ chơi nhỏ bé có thể ảnh hưởng nổi sao?

Ánh mắt của họ nhanh chóng chuyển sang bát điện hạ, khẽ phát hiện khuôn mặt từ đầu đến cuối đều tỏ ra thản nhiên của bát điện hạ lần này đã lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đúng vậy, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc đến ngây người.

Theo kế hoạch ban đầu của cậu, phụ hoàng Triệu Nguyên Tư dù không trách mắng cậu, cũng không thể nào cởi mở, rộng lượng đến như vậy, dù sao những món đồ chơi này cũng là vật kiểng thường ngày vị bệ hạ này yêu thích nhất.

Nhưng không ngờ rằng, Triệu Nguyên Tư không những không trách mắng, mà ngược lại còn cùng cậu nướng cá, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận có một chút hoang mang do kế hoạch bị phá vỡ.

“Quả không hổ thẹn là hoàng đế, tấm lòng này, khí phách này, đúng thật không bắt bẻ được nữa... nhưng, phụ hoàng duy trì được bao lâu?”

Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận cố tình tỏ ra vẻ chán nản, nhìn thiên tử Đại Ngụy cảm khái: “Phụ hoàng quả thật không hổ danh là thiên tử Đại Ngụy, tấm lòng rộng rãi, hoàng nhi tuyệt đối không thể nào theo kịp...”

“Lúc này mới nghĩ đến chuyện nịnh bợ cho trẫm vui? Trễ rồi!”

Triệu Nguyên Tư trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng dù nói vậy, nghe được nhi tử này khen mình, người làm phụ thân như ông trong lòng cũng rất vui mừng.

Ngay lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lấy ra một hộp gỗ từ sau lưng, cung kính dâng lên bằng hai tay: “Phụ hoàng tuy không trách mắng hoàng nhi, nhưng trong lòng hoàng nhi lại khó có thể tha thứ cho bản thân. Nguyện dùng món quà nhỏ bé này, đổi lấy niềm vui của phụ hoàng.”

“Tiểu tử này không lẽ từ đầu đã chuẩn bị sẵn quà để lấy lòng trẫm?”

Triệu Nguyên Tư trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhận lấy hộp gỗ, mở ra xem, trong hộp chứa một cây hoa mẫu đơn rất đẹp.

Điều đáng tiếc là, cây mẫu đơn này không phải được đào cả rễ lên từ dưới đất, mà là bị bẻ gãy thân cây.

“Đáng tiếc!” Triệu Nguyên Tư là người biết thưởng thức hoa, thấy vậy bèn chau mày dạy bảo: “Hoàng nhi quá thô lỗ rồi, hoa này làm sao có thể...”

Nói đến đây, thiên tử Đại Ngụy đột nhiên ngây người, thầm nghĩ nhi tử này không được rời khỏi hoàng cung nửa bước, từ đâu lấy cây hoa này?

Nhìn kỹ thêm một lần, thiên tử càng cảm thấy cây mẫu đơn này vô cùng quen thuộc, dường như lấy từ mảnh vườn ông yêu thích nhất.

Nỗi bất an quen thuộc trong lồng ngực lại nổi lên, Triệu Nguyên Tư dùng cánh tay phải hơi run rẩy chỉ vào cây hoa, dò hỏi: “Hoàng nhi, cây... cây hoa này, từ đâu con có?”

“Chính là một trong số những cây hoa phụ hoàng chính tay chăm sóc thường ngày đó! Hoàng nhi thấy hoa nở rất đẹp nên thích lắm, cố tình hái mang đến tặng cho phụ hoàng!” Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt nói.

Thiên tử Đại Ngụy cảm thấy trước mặt tối sầm, phải biết rằng những cây hoa đó là bảo bối do ông đích thân chăm sóc những lúc rảnh rỗi.

“Hừm hừm... ha ha ha ha...”

Triệu Nguyên Tư lại không kìm được cười lớn một tràng.

“Trẫm... trẫm không ngờ lại ấu trĩ tưởng rằng nhi tử này biết ăn năn hối lỗi, có lòng tốt tặng quà cho trẫm, không ngờ... thật không ngờ... ha ha ha ha!”

“Nghịch tử này! Vẻ ngoài rất đáng yêu nhưng nội tâm rõ ràng là ác ma!”

Thiên tử Đại Ngụy đau lòng tột độ, hoàn toàn phẫn nộ.

***

(1) Khẩu phúc chi dục: Sự ham muốn về ăn uống.