[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vòng xếp loại đầu tiên, Triệu Tiểu Đường đứng thứ 3 với hơn 26 triệu phiếu và Ngu Thư Hân đứng đầu với hơn 33,6 triệu phiếu. Một kết quả có lẽ cả hai đều không ngờ tới được. Triệu Tiểu Đường có cảm giác là lần đầu tiên được công nhận, lần đầu tiên đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn với những người ủng hộ mình, nói ra cả ước mơ được đứng trên sân khấu, vì sân khấu mà 8 tuổi đã đi học múa. Có lẽ ai cũng nghĩ mấy lời của Triệu Tiểu Đường thật buồn cười, chỉ có Ngu Thư Hân lặng lẽ lau nước mắt cho người kia, chỉ có Ngu Thư Hân biết được người đó đã phải chịu đựng những gì, đã cố gắng thế nào, trên người có bao nhiêu vết thương. Và cũng chỉ có Triệu Tiểu Đường, sau khi kết thúc ghi hình, ôm Ngu Thư Hân mà khóc một trận. Cô vui vì cả hai đều có thứ hạng cao, nhưng càng thương Ngu Thư Hân nhiều hơn. Hôm qua, khi gặp quản lý Trương, Triệu Tiểu Đường đã biết được một vài phản ứng tiêu cực của cư dân mạng nói về Ngu Thư Hân, cô cảm thấy bất lực khi không bảo vệ được người kia, chỉ biết ở đây ôm nàng, nói nàng đừng lo lắng, nàng rất xứng đáng.

Hai người cứ như vậy mà dựa vào nhau như một thói quen. Mỗi lần được dựa vào bờ vai của người cao hơn kia, Ngu Thư Hân luôn cảm thấy bình yên và an toàn. Dù cho người đó còn có lúc trẻ con, nhưng sự chân thành thì không bao giờ là giả.

Cho nên, vào ngày sinh nhật Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân từ chối lời mời quay clip chúc mừng sinh nhật cô của Hoàng Tiểu Vân, nàng muốn làm gì đó thật đặc biệt cho người kia. Ngu Thư Hân âm thầm nhờ staff mua giúp một cái bánh kem và một cặp nhẫn Alison Lou. Nàng cũng không hiểu sao mình lại chọn cặp nhẫn này, chỉ biết là sau rất nhiều ngày đau đầu vì quà sinh nhật cho người kia, tình cờ thấy chiếc nhẫn này đã cảm thấy rất thích, vây là nàng quyết định ... mua luôn cả đôi.

Triệu Tiểu Đường xem được clip của Hoàng Tiểu Vân, trong đó gồm rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật đến từ các bạn thực tập sinh khác, Triệu Tiểu Đường cảm động không nói nên lời mà chạy đi ôm tất cả mọi người. Trước đây vốn nghĩ chương trình sống còn như thế này, lại còn toàn là con gái, chắc chắn sẽ xảy ra thật nhiều xung đột. Nhưng tới khi vào nơi này, trải qua thời gian dài sống cùng nhau, Triệu Tiểu Đường nhận ra mọi người giống như một đại gia đình vậy, luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau, cùng cười cùng khóc.

- Tôi nói là lần đầu tiên được ở cùng 109 cô gái rất hạnh phúc, quả nhiên không sai mà.

- Tôi là thấy cậu ở cùng một cô gái là hạnh phúc nhất thôi.

- Cậu mau về đi, phòng tôi không chào đón cậu.

Triệu Tiểu Đường đuổi Tôn Nhuế ra ngoài. Cô hiểu ý của người kia là gì. Mà nhắc tới, Triệu Tiểu Đường có đôi chút ấm ức, cả ngày hôm nay, ngoài buổi sáng thức dậy ra thì cô hoàn toàn không thấy Ngu Thư Hân đâu, phòng tập không có, mà phòng ăn cũng không. Chẳng hiểu người kia chạy đi đâu nữa, không lẽ không biết hôm nay là sinh nhật cô ư? Một lời chúc mừng cũng không có nữa, hừ.

- Triệu Tiểu Đường, mau lên, Ngu Thư Hân ngất trên sân thượng rồi.

- Hả? Cậu nói sao?

- Mau lên, phụ bọn tôi đưa cậu ta xuống.

Triệu Tiểu Đường chỉ kịp xỏ đôi dép rồi chạy theo Khổng Tuyết Nhi và Kim Cát Nhã. Ngất là sao chứ? Không lẽ giảm cân chỉ ăn dưa chuột nên vậy ? Không thể, hôm qua cô vẫn thấy Ngu Thư Hân ăn bún ốc cùng Lâm Tiểu Trạch mà. Không lẽ bệnh đau bao tử tái phát ? Nghĩ tới đây, Triệu Tiểu Đường càng chạy nhanh hơn, mà cũng vì vậy nên cô không nhận ra hai người bạn tốt kia đã biến mất.

Mở cửa sân thượng ra, Triệu Tiểu Đường nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy Ngu Thư Hân đâu, cô cảm thấy thật muốn khóc.

- Triệu Tiểu Đường

Triệu Tiểu Đường nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay lại liền thấy Ngu Thư Hân. Nàng mặc bộ váy đơn giản, trên đầu là chiếc kẹp tóc màu đỏ xinh xắn, tay cầm chiếc bánh kem

- Chúc mừng sinh nhật, Triệu Tiểu Đường. Chúc cậu tuổi mới bình an, được thật nhiều, thật nhiều người yêu thương.

Triệu Tiểu Đường im lặng, đã lâu rồi cô không được ai chúc mừng sinh nhật theo cách đặc biệt như thế này. Nhất thời, cô thật không biết nên nói gì.

- Không phải cậu bị dọa đến đơ rồi chứ ? Triệu Tiểu Đường ? Cậu ...

Ngu Thư Hân chưa kịp nói hết câu, chỉ biết nhanh nhẹn giơ cái bánh sang một bên, bởi vì nàng đã được Triệu Tiểu Đường ôm chặt. Tuy thế này Ngu Thư Hân cảm thấy rất vui, nhưng cái tư thế này khiến nàng hơi ... mỏi tay. Tên này tại sao không chờ nàng đặt bánh xuống đã chứ ?

- Ngu Thư Hân, cảm ơn cậu.

- Nhưng mà tôi mỏi tay quá.

Triệu Tiểu Đường lúc này mới để ý đến tư thế kì lạ của 2 người, nhanh tay cầm bánh giúp Ngu Thư Hân.

- Hãy ước một điều đi, Triệu Tiểu Đường

Triệu Tiểu Đường nhắm mắt lại, thì thầm điều ước của mình, sau đó thổi tắt ngọn nến. Ngu Thư Hân vui vẻ, đưa chiếc hộp nhỏ ra

- Tặng cho cậu đấy.

- Hai cái ư? Cậu chu đáo thật đấy, cho tôi đeo ở cả hai tay luôn.

- Cái đó mà cậu cũng nghĩ được? Đồ ngốc này. Một cái là của tôi.

- Của cậu? sao sinh nhật tôi mà cậu cũng có quà?

Ngu Thư Hân lúc này thật muốn mắng người, cái tên này sao có thể nói những câu đó vào lúc lãng mạn như thế này chứ.

- Tiền của tôi, tôi mua gì chẳng được. Mau đeo đi.

Triệu Tiểu Đường cẩn thận lấy một chiếc nhẫn ra đeo lên tay mình, suy nghĩ một chút, lại lấy cái còn lại ra, cẩn thận đeo cho Ngu Thư Hân.

- Rất đẹp, thật tiếc vì không có máy ảnh để chụp lại.

Triệu Tiểu Đường nói.

- Không sao, không có loại máy ảnh nào lưu giữ tốt bằng trái tim của chính chúng ta cả.

Đúng vậy, khoảnh khắc này cho tới những năm sau đó, mãi mãi Triệu Tiểu Đường cũng không thể quên. Cho dù hai người có những lúc tưởng chừng như đã mất nhau, nhưng chính khoảnh khắc này đã cho Triệu Tiểu Đường thêm hy vọng để tiếp tục.

- Nhưng mà Ngu Thư Hân, bánh này chúng ta không ăn hết được đâu, ăn hết sẽ béo chết mất.

- Vậy mang về ký túc xá cho mọi người cùng ăn.

Ngu Thư Hân hiện giờ đang cảm thấy có chút hối hận, đúng ra nên mặc kệ cái việc béo đó mà bắt Triệu Tiểu Đường ăn hết. Giờ người kia đang mang bánh xuống phòng và gọi mấy người phòng bên sang, còn rất khoa trương mà nói:

- Đây là bánh Ngu mỹ nhân của tôi mua cho tôi đấy.

- Là lão bà của Tiểu Đường mua đấy.

Tiếng của Đới Manh vang lên, làm Ngu Thư Hân ngượng chết rồi. Nàng thật không còn mặt mũi nào nhìn Khổng Tuyết Nhi cùng Tôn Nhuế kia nữa, hai người họ ăn một miếng lại nhìn nàng một cái. Đáng ghét.[Đại Ngu Hải Đường] Sự tồn tại tuyệt vời nhất - Ngu Thư Hân x Triệu Tiểu Đường - Chương 6

Chiếc bánh tình iu của Ngu mỹ nhân 🤪