Hiện giờ những thị vệ bảo vệ nàng ta đều là người của Tạ gia, không dám động đến Thiếu phu nhân là ta, chỉ có đám cung nữ đi theo nàng ta từ phương Bắc cùng nhau xông lên.
Nhưng bị Tạ Hoài Lăng quát lớn ngăn lại.
Triệu Lan Nhược nhìn sang, không thể tin vào mắt mình: "Chàng... chàng bị thương rồi?"
Tạ Hoài Lăng đẩy thị vệ đang dìu mình ra, bước đến trước mặt ta: "Vợ của thần thất lễ, mạo phạm công chúa, xin công chúa thứ tội."
Triệu Lan Nhược trợn to mắt: "Chàng... chàng nói cái gì cơ?"
“Vợ của thần thất lễ, xin công chúa thứ tội."
Triệu Lan Nhược chỉ vào ta, sắc mặt lạnh lùng: "Vợ? Chàng nói nàng ta là vợ của chàng? Tạ Hoài Lăng chàng điên rồi sao! Chàng quên rồi à ——"
"Công chúa!"
Giọng Tạ Hoài Lăng lạnh lẽo: "Cẩn thận lời nói."
Triệu Lan Nhược sững sờ.
“Được, Tạ Hoài Lăng, ngươi đừng hối hận!"
Nàng ta liếc nhìn ta một cái lạnh lùng, rồi quay đầu bỏ đi.
Tạ Hoài Lăng quay người lại, dường như muốn nói gì đó với ta.
Nhưng ta cũng bước đi về một hướng khác.
Ta tự nhốt mình trong phòng.
Nghe thị nữ nói, cuộc công thành đã kết thúc, đại quân không thể hạ được Ung Thành.
Ta không bất ngờ, vốn dĩ đó chỉ là một cuộc tấn công giả.
Giang Tuyết Hạc hẳn đã phát hiện ra sự biến mất của ta.
Nhưng...
Ta không muốn hắn mạo hiểm.
Có vẻ như Tạ Hoài Lăng tạm thời sẽ không làm gì ta.
Chỉ là, một trăm chiếc khăn tay kia, không biết khi nào mới có thể đưa cho hắn.
Ta không ngờ Tạ Hoài Lăng lại cẩn thận đến vậy.
Hắn lấy cớ bị thương và hộ tống công chúa để đưa ta và Triệu Lan Nhược về kinh thành.
Trên đường đi, Triệu Lan Nhược lại đến gây phiền toái cho ta hai lần.
Nhưng nàng ta nhanh chóng nhận ra rằng ta không còn đôi co với nàng ta nữa, mà sẽ trực tiếp ra tay.
Nàng ta tự cho mình là cao quý, không thể hạ mình ẩu đả với ta.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Nếu sai cung nữ ra tay thì thị vệ Tạ gia lại bảo vệ ta, nàng ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Bị ta đánh cho hai lần, Triệu Lan Nhược đã biết điều, không còn đến gây sự với ta nữa.
Ta an tâm thêu khăn trong xe ngựa.
Chiếc này thêu hoa Thu Hải Đường, chiếc kia thêu hoa Bạch Ngọc Lan.
Tạ Hoài Lăng cùng ta đi chung xe, nhưng dù hắn nói gì ta cũng coi như không nghe thấy.
Hắn muốn ôm ta, ta liền cố tình đẩy mạnh vào chỗ vết thương của hắn, khiến vết thương vốn chưa lành lại bị rách ra mấy lần.
Triệu Lan Nhược không đành lòng, bảo hắn sang xe ngựa của nàng ta.
Tạ Hoài Lăng lại khéo léo từ chối.
"Thần và công chúa đi cùng xe là không hợp lẽ."
Triệu Lan Nhược tức giận đến run người.
Ánh mắt nàng ta liếc nhìn ta, đột nhiên tiến lên muốn giật chiếc khăn đang thêu dở trong tay ta: "Lư Huy Âm, có phải ngươi thấy ta rất nực cười không! Có phải ngươi đang cười nhạo bổn công chúa trong lòng không!"
Ta rút mũi kim ra đ.â.m vào lòng bàn tay nàng ta.
"A! Ngươi... ngươi! Lư Huy Âm, ta liều mạng với ngươi!"
Triệu Lan Nhược hét lên xông về phía ta, nhưng bị Tạ Hoài Lăng chặn lại.
Ta nhân cơ hội đó lại đ.â.m vào cánh tay đang vung loạn xạ của nàng ta mấy nhát.
"Tạ Hoài Lăng! Ngươi dám đối xử với bổn công chúa như vậy!"
Triệu Lan Nhược không đánh được ta, nổi cơn thịnh nộ tát vào mặt Tạ Hoài Lăng một cái: "Bổn công chúa về sẽ bẩm báo phụ hoàng, ban cho các ngươi cái chết!"
Ta khẽ hừ một tiếng, buông rèm xuống.
Nay Bệ hạ mải mê đan dược, bỏ bê triều chính, mọi việc lớn nhỏ đều do ba vị trọng thần xử lý - Lư Thái sư, Cao Thái bảo, cùng với bá tổ phụ của Tạ Hoài Lăng là Tạ Thừa tướng.
Huống chi Hoàng hậu thất sủng, nay Thục phi đang thịnh cùng Triệu Lan Nhược lại chẳng ưa gì nhau.
Dù cho có thổi gió bên gối cũng chẳng lay chuyển được, Bệ hạ hẳn phải điên rồi mới vì nàng mà g.i.ế.c hai vị trọng thần.
Thêu đến chiếc khăn thứ tám thì đến Thịnh Kinh.
Tạ Hoài Lăng không vội vào cung phục mệnh, mà đưa ta về Tạ phủ trước
Mãi đến khi ta ngồi trong phòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. "Huy Âm, chúng ta còn nhiều ngày tháng phía trước." Hắn quỳ một gối trước mặt ta: "Ta có thể đợi, đợi đến ngày nàng lại yêu ta."
Ta chỉ cầm bút, vẽ vời trên giấy.
Chiếc khăn tiếp theo, nên thêu hoa gì đây nhỉ?