Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 95




Lục Tiểu Phụng cải trang thành một tên lính mang giáp, tay cầm giáo đứng đó, ánh mắt rực rỡ nhìn nàng tràn ngập ý cười hạnh phúc. Vừa thấy nàng liếc mắt đến hắn, ánh mắt kia lại thêm phần rực sáng.

Năm ngày trước, lúc hắn còn chìm trong dằn vặt hối hận ở Tần Quốc, trải qua những tháng ngày tự dày vò vì chính tay hắn đã gián tiếp đẩy nàng vào chỗ chết, trơ mắt nhìn nàng ra đi. Nhưng liền sau đó, gián điệp Sở Quốc báo tin, nàng bình an vô sự trở về. Khỏi phải nói lúc đó hắn kích động như thế nào, bỏ mặc mọi thứ, vứt cả nguy hiểm uy hiếp biên cương hai nước. Không ăn không ngủ, năm ngày liên tục vượt trùng trùng điệp điệp sang Sở Quốc. Quãng đường mất hơn nửa tháng đi đường, hắn lại đi trong vẻn vẹn năm ngày.

Lúc đến đây, đột nhập vào tướng phủ, mọi mệt nhọc, dằn vặt đau đớn suốt ngày qua dường như tan biến hết. Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của nàng khi ngồi bên cạnh Lưu Dĩ, tuy rằng trong lòng chua xót nhưng chỉ lúc này hắn rất rõ. Hắn yêu nàng, không nhất quyết phải đoạt bằng được nàng rồi nhìn nàng ra đi lần nữa. Chỉ cần nhìn thấy nàng còn sống, hắn đã hoàn toàn mãn nguyện. Nghĩ đến đây, hắn lại cười khổ. Sao một đương kim Thái tử của Tần quốc uy nghiêm như hắn lại vì một nữ nhân mà yếu đuối như vậy?

Tiểu Yến Tử liếc thấy vẻ phấn khởi trên gương mặt Lục Tiểu Phụng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, tựa hồ không mang theo sát khí. Lòng nàng bắt đầu nhộn nhạo phân tích.

Lục Tiểu Phụng đơn độc cải trang vào tướng phủ, mạo hiểm đứng đó chỉ để nhìn nàng thôi hay còn mục đích gì khác, không phải sẽ đưa nàng đi chứ. Nếu bây giờ nàng kêu lên, Lục Tiểu Phụng sẽ không có cửa tẩu thoát. Với bản tính hung hãn của Lưu Dĩ, cộng thêm chuyện nàng chết đi một lần là do bàn tay của Lục Tiểu Phụng. Lưu Dĩ phỏng chừng sẽ phanh thây Lục Tiểu Phụng cho hả giận. Mà nếu như vậy, Tần Chiêu Dương Vương trong huyền thoại sẽ vì nàng mà kết cục bi đát. Còn chưa có kịp sinh ra hậu duệ, để đời sau nối tiếp sinh ra Tần Thủy Hoàng kia, kéo theo một hệ lụy cực kì khủng khiếp, chính là ‘lịch sử thay đổi’.

Tiểu Yến Tử bất giác rùng mình, ai có thể chết nhưng Lục Tiểu Phụng thì tuyệt đối không thể.

“Tiểu Yến Tử!” Đương lúc nàng còn mải suy nghĩ, tay nàng đã đầy ắp nho đã lột vỏ. Lưu Dĩ dường như phát hiện nàng không ổn liền quay sang nhìn nàng cau mày: “Khó chịu ở chỗ nào sao?”

Tiểu Yến Tử chớp mắt hai cái liền gật đầu: “Thiếp thấy hơi lạnh!”

Lưu Dĩ hơi nghiêng mặt, cũng không nói nhiều lấy áo choàng khoác lên vai nàng. Ở đây đang có ánh mắt của đám bá quan dõi theo, hắn không thể tùy tiện cho nàng ngồi lên đùi ôm ấp. Chỉ hạ lệnh cho đám cung nhân tăng thêm lửa.

Tiểu Yến Tử giả bộ co ro nói: “Thực ra thiếp thấy ở đây phong thủy không tốt, đội hình binh lính bên ngoài xếp không được vừa mắt cho lắm. Chàng nhìn xem, sao lại có người lùn người cao như vậy, thật là khó coi, phong thủy kém như vậy, binh sĩ dàn trận thực không tốt a.”

Khụ!

Bên dưới, Hoắc Tâm đại tướng cùng đám bá quan văn võ nghe nàng nói, không nhịn được ho khan, khóe môi giật giật khó coi.

Mặt Lưu Dĩ hơi trầm lại, hắn lướt qua đám bá quan văn võ đang giả vờ ăn uống, trên mặt khắc chữ ‘ta không nghe thấy gì’ lại lướt đến đám binh sĩ đang oai phong hứng gió bên kia.

“Nàng muốn xếp như thế nào?” Tuy rằng không biết nàng có ý gì nhưng hắn vẫn chiều theo nàng.

“Tốt nhất là nên điều một đám binh sĩ khác tới, cao to một chút tiện thể chắn gió, mẫu mã....ý là dung nhan cũng vừa mắt một chút, được dịp rửa mắt....ấy, là giúp cảnh khuya thêm sắc, để bữa yến tiệc thêm ấm áp vui vẻ. Ha ha!” Tiểu Yến Tử bật cười hai tiếng. Ánh mắt lộ liễu vẻ mong chờ.

“....”

Đây chính là thuyết âm mưu của nàng, vừa đuổi được tốp binh sĩ có Lục Tiểu Phụng trà trộn vừa được ngắm các anh chàng binh sĩ cao lớn đầy sinh khí, coi như vẹn cả đôi đường. Lục Tiểu Phụng không biết có mục đích gì, nhưng lúc này, kẻ thông minh như hắn chắc chắn biết đây không phải cơ hội động thủ. Nàng không sợ hắn làm liều, chỉ sợ hắn vì nàng mà chết thôi.

Mặt Lưu Dĩ lúc này đã đen hơn Bao Chửng, lừ mắt nhìn nàng. Tiểu nha đầu, dám nuôi ý định ngắm nam nhân?

Nhất thời giữa bữa yến tiệc lùa qua một cơn gió lạnh, Tiểu Yến Tử run lên một cái, liền quay đầu bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hắn, liền cười khan: “Ha ha, vừa nãy phong thủy không được tốt, nhưng bây giờ khá hơn nhiều rồi. Mặt bằng chung khá ổn. Chàng không thích đổi thì thôi....”

Lưu Dĩ không nói không rằng, chỉ đảo mắt qua Lam Thất. Lam Thất rất nhanh nhạy, cung kính cúi đầu một cái rồi lập tức biến mất.

Chỉ trong chưa đầy ba nốt nhạc, đám binh sĩ bao gồm cả Lục Tiểu Phụng bị kéo đi. Lục Tiểu Phụng đưa mắt luyến tiếc nhìn nàng, ý cười vẫn lan tỏa. Nàng nhìn thấy hắn nhưng không lên tiếng, chỉ tìm cách đẩy hắn đi. Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi vui vẻ.

Lúc nàng gần như khuất đi, hắn mới chậm rãi rời mắt. Bóng dáng đó sẽ in thật sâu vào tim hắn. Từ bây giờ trở đi, hắn sẽ lại là Doanh Tắc uy phong ngạo nghễ, đường đường chính chính bước lên ngai vàng, dõi mắt nhìn nàng hạnh phúc....

“Ủa, cái tên vừa đứng đây biến đâu mất rồi.” Chớp mắt một cái, Lục Tiểu Phụng liền biến mất, chỉ thấy trên bầu trời tướng phủ vụt qua một vệt đen rời đi như một con nhạn.

Chốc sau, Lam Thất đưa một đám binh sĩ khác quay về vị trí kia. Lúc nãy đều là những tên binh sĩ cao lớn, chiều cao ngang bằng nhau, chỉ là dung nhan....xấu vô cùng tận, ta nói không lé thì hô, không sẹo nửa mặt thì cũng mắt lồi đến ba phần tư. Xấu xúc phạm người nhìn, khiến cho mỹ quan yến tiệc trở nên rất khó coi.

Tiểu Yến Tử nuốt khan một cái, hết hồn nhìn đám binh sĩ kia, lại đưa mắt sang nam nhân của nàng đang ung dung thưởng trà bên cạnh. Ôi nhan sắc này, bình thời đã biến đám nam nhân thường thường bậc trung xung quanh thành bạch tuộc, lúc này lại đem so với đám tiểu quỷ kia thực là một sự sỉ nhục.

Tiểu Yến Tử mải mê ngắm Lưu Dĩ, đến mức chảy nước miếng.

Lưu Dĩ vẫn bình thản tiếp tục bóc trái cây giúp nàng, tuy không nhìn qua nàng, nhưng khóe môi kia cũng khẽ cong lên, hoàn toàn biết rõ nàng đang ngắm hắn đến quên cả chớp mắt.

“Lưu Dĩ!” Trong lúc đám quan lại ăn uống no say, đang đến giai đoạn rượu ngấm vào thân, bắt đầu hào hứng đàm đoạn chuyện tào lao thì Tiểu Yến Tử ngồi bên cạnh gọi lên một tiếng.

Lưu Dĩ cầm lấy khăn tay, lau miệng giúp nàng: “Gì vậy?”

“Tại sao lúc trước thiếp lại bị gọi là yêu nghiệt. Chàng mới là yêu nghiệt. Đẹp như vậy, thật quá bất công với thiếp rồi. Chàng định biến vợ chàng thành bạch tuộc sao?”

“....”

Lưu Dĩ hết lời, thấy đám quan lại say xưa nói chuyện, cũng không phiền họ vui vẻ. Liền để lại đống này cho Hoắc Tâm giải quyết, đưa nàng ra phía sau.

“Đi dạo một chút!” Lưu Dĩ nắm eo nàng thư thả tản bộ.

Trời về khuya, trăng lên cao, gió nhẹ phất, hương hoa bay trong không gian tĩnh lặng. Hai thân ảnh dán sát vào nhau đi dọc con đường rải đầy hoa, bước chân chậm rãi dẫm lên vệt cỏ ướt.

Tiểu yến Tử thong thả thở ra một hơi, cảm giác an nhàn tự do thoải mái, xen lẫn ngọt ngào hạnh phúc xâm chiếm khiến nàng bất giác thấy rõ thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó nàng còn là một người hiện đại ngơ ngác bị đưa về đây, chớp mắt bao nhiêu lần chết đi sống lại, nàng mới lại có thể trở về, nép mình trong vòng tay Lưu Dĩ, bình an đi dạo cùng hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bình thản ôm nàng chiêm ngưỡng cảnh đêm dưới ánh nến rực rỡ, dưới ngàn đóa hoa được hạ nguyệt phủ sáng. Nam nhân này cả đời đối với nàng như một bình sứ, luôn bao bọc che chở nàng, người kiệm lời ít nói, hung hãn tàn bạo nhưng dành tất cả sủng nịnh dành cho nàng, hắn chẳng phải đúng chuẩn nam chính ngôn tình rồi sao, còn nàng....Ây da, nàng thực không muốn húp một xô máu chó, nhưng kì thực lúc này nàng tình nguyện đứng ra nhận một ao máu chó. Ha ha.

“Có gì vui?” Lưu Dĩ thấy vẻ mặt vui vẻ của nàng, trong giọng nói mười phần dịu dàng nựng má nàng hỏi.

“Thiếp đang rất tự hào vì có một trượng phu tuấn tú như chàng.” Tiểu Yến Tử ngọt ngào đáp.

Lưu Dĩ hơi nhướn mày, khóe môi cong cong, không khách khí nhéo má nàng rồi tiếp tục đi dạo. Gần về đến phủ Tam Thái viện, bỗng dưng hắn nhớ ra điều gì liền cúi đầu nhìn người trong lòng hỏi:

“Nàng bao nhiêu tuổi?”

Quả thực lúc này hắn mới nhớ ra chuyện tuổi tác của nàng, ở thân thể Triệu Mẫn, nàng vốn là nữ tử mười tám, nhưng thân thể thật của nàng cũng không khác thân thể Triệu Mẫn là mấy, tuy rằng cao hơn nhưng dung nhan lại có phần trẻ hơn, hoạt bát hơn Triệu Mẫn, nhưng nàng lại có tâm tư hơn người, sự thông tuệ của nàng đánh giá bằng thời gian nàng từng trải qua, vậy nên hắn thực sự đoán không ra tuổi thật của nàng.

Tiểu Yến Tử lơ ngơ một hồi, hắng giọng một cái mới nghiêm túc đáp:

“Lúc thiếp đến đây, là một nữ tử hai lăm tuổi...Từ lúc đó đến bây giờ...Đã bốn năm.” Nói rồi nàng e ngại ngẩng đầu nhìn hắn.

Quả thực sắc mặt Lưu Dĩ đặc biệt trở nên khó coi. Hắn làm sao ngờ được, nàng lại lớn tuổi hơn cả hắn. Đối với nam nhân cổ đại, chuyện này có chút khó chấp nhận.

“Chàng tuyệt đối đừng nghĩ thiếp lớn tuổi hơn hay gì gì đó, chàng đừng quên thiếp chính là tổ tông....ấy là người thời đại trước thiếp, chàng lớn hơn thiếp gần hai ngàn tuổi đấy. Bốn năm tuổi này có nhằm nhò gì!”

Mắt Lưu Dĩ linh động di chuyển. Ừm, nàng nói có lý.

Sắc mặt Lưu Dĩ sáng lên, tựa như đã có thể bỏ đằng sau chuyện tuổi tác.

Bỗng nhiên Tiểu Yến Tử sực nhớ ra một chuyện, liền trở nên nghiêm trọng.

Nàng không rõ Lục Tiểu Phụng đã hoàn toàn rời đi chưa, hắn liệu có ý định mưu sát hay gì gì đó không, vậy nên bộ dáng rất cẩn trọng. Mắt liếc ngang liếc dọc, lấy thân hình nhỏ bé nhất quyết một lòng bảo vệ Lưu Dĩ.

“Sao lại căng thẳng như vậy?” Lưu Dĩ nhíu mày nhìn nàng.

“Thời thế bất ổn, hôm nay thiếp coi tướng không được tốt, chàng nên chú ý cẩn thận.” Tiểu Yến Tử vừa nói, vừa kéo tay Lưu Dĩ, nhanh chân về Tam Thái viện.

Dù sao ở trong tướng phủ, nơi đó vẫn an toàn nhất, kẻ vào thì ít, cả ngày đều có người canh phòng cẩn mật. Về đó nàng mới an tâm được.

Lưu Dĩ để mặc cho nàng kéo đi, vừa bước vào Tam Thái viện, mới kéo nàng đối diện hắn, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Nàng vội vậy sao?”

Tiểu Yến Tử ngẩn ra. Vội gì cơ?

Lại bất chợt nhớ tới, đêm nay chính là đêm Lưu Dĩ thề quyết chiến ba trăm hiệp đây mà. A a a. Nàng vì mải lo cho sự an nguy của hắn mà vội vã kéo hắn về mà quên mất điều này. Thật là không có tiền đồ.

“Thật ra thì....ha ha...cái đó...thiếp!”

Tiểu Yến Tử nghẹn họng nửa ngày không nói được gì, Lưu Dĩ liền cho rằng nàng chưa sẵn sàng, liền có chút không vui. Hắn kéo tay nàng bước vào phòng. Căn phòng lúc thường cả hai đều thoải mái nghỉ ngơi, lúc này lại khiến nàng có chút e dè. Căn phòng tự nhiên tỏa ra mùi mờ ám.

Chậc chậc, chuyện đó cũng không phải lần đầu, chỉ là lần đầu trên thân thể chính chủ, cái đó...ngoài chút đau rát còn đưa ra cảm giác rất dễ chịu. Chỉ là điều khiến nàng e dè chính là Lưu Dĩ ở trên giường vốn là mãnh thú, lúc này hắn lại đang ở độ tuổi trẻ khí thịnh, lại cấm dục một tháng, thân thể lúc này khỏe mạnh gấp bội lúc trước. Không cẩn thận nàng sợ sẽ chết vì dục, cái chết này quả thực rất nhục a.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Dĩ từ khi nào đã kéo nàng vào trong phòng, đám hạ nhân lúc nãy đi theo đã lùi ra, cửa cũng đã đóng, chỉ còn hai người.

Tiểu Yến Tử lúc này mới nhìn thấy Lưu Dĩ đứng trước mặt, ung dung thoải mái, không vội vàng, không nhiều ý niệm. Chỉ đơn giản đứng nhìn nàng.

Tiểu Yến Tử lại bất chợt thấy nhột, có phải nàng nghĩ nhiều quá rồi không?

“A...” Lúc này nàng mới để ý, đằng sau Lưu Dĩ có một bàn đặt rất nhiều bánh quả và hai cây đèn cầy lớn, còn có lư hương và đầy đủ các lễ vật làm lễ: “Chàng định làm đám giỗ sao?”

Mặt Lưu Dĩ đen lại, tựa hồ không ngờ nàng sẽ nói vậy, hắn cầm tay nàng kéo đến trước bàn ‘đám giỗ’ nàng nói, trịnh trọng: “Hôm nay ta và Tiểu Yến Tử thật thành thân.”

Tiểu Yến Tử bất giác ba lên một tiếng, hôm đó nàng nói người mà Lưu Dĩ thành thân là Triệu Mẫn, không phải nàng. Thì ra hắn vẫn để tâm đến chuyện đó, hôm nay mới đặc biệt chuẩn bị những thứ này là để bái đường thành thân với thân thể thật của nàng.

Bất chợt trong lòng dâng lên thứ cảm xúc ấm áp ngọt ngào. Nàng xúc động nhìn hắn. Nguyện ý chìm trong biển ngọt hắn tạo ra, nàng chấp nhận bị sâu răng hay đái đường, cứ tự do chìm trong tình yêu ngọt ngào của hắn là đủ thỏa mãn.

“Chàng....sao lại tốt với thiếp như vậy?”

Lưu Dĩ nhìn đôi mắt trong veo của nàng, thứ nước lấp lánh dâng lên khiến lòng hắn như mềm đi. Hắn mỉm cười dịu dàng, khẽ xoa đầu nàng.

“Nha đầu ngốc, ta có thiên hạ trong tay, sao có thể để nữ nhân của ta chịu thiệt thòi.”

Lưu Dĩ tự tay châm lửa đốt hương, đưa một cây cho nàng. Mới bắt đầu làm lễ.

Sau một hồi luống cuống, tựa như có chút bất ngờ, run rẩy. Tiểu Yến Tử mới hoàn thành được nghi lễ bái đường này. Lưu Dĩ cầm tay nàng, đứng trước bàn thờ, âu yếm nhìn nàng:

“Đời này Lưu Dĩ ta chỉ có một mình Tiểu Yến Tử nàng là thê tử, cho dù nàng đến từ đâu, bằng cách nào. Ta cũng sẽ yêu thương nàng, che chở cho nàng, bảo vệ nàng suốt cuộc đời này. Cho dù bao nhiêu kiếp đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ rời khỏi nàng.” Nụ cười trên khóe môi Lưu Dĩ dãn rộng ra. Vẻ chính khí cao ngạo bị hạnh phúc vùi lấp, nhất thời như hắn đã biến thành một người khác.

Tiểu Yến Tử mỉm cười ngọt ngào: “Trời xanh chứng giám, Tiểu Yến Tử chỉ có một mình chàng, nguyện yêu chàng đến bạc đầu, cùng chàng tận hưởng hạnh phúc cuộc đời. Cho dù bao nhiêu kiếp, thiếp cũng ở bên chàng.”

Giữa căn phòng vương khói hương, hai thân ảnh nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, thoảng qua mùi vị ấm áp, trăng kia như cười vui. Chúc phúc cho đôi uyên ương kia.