Chương 24: Bằng Hữu
Trên con đường mòn vắng vẻ, Lý Thiên đang chậm rãi bước đi, y đã ra khỏi khu rừng được một canh giờ, bây giờ chỉ cách Cận Thuần Môn còn có một canh giờ mà thôi.
Mặt trời cũng đã sắp lên đến giữa ngọ, nắng cũng gắt hơn lúc sáng rất nhiều, trên trán Lý Thiên cũng đã đỗ đầy mồ hôi.
Bỗng nhiên phía sau xuất hiện âm thanh của tiếng ngựa chạy.
Lý Thiên quay mặt lại quan sát. Có tổng cộng ba con tuấn mã đang tiến về phía y, trên mỗi con đều có chờ một người, tổng cộng có hai nữ một nam, cũng trạng tuổi Lý Thiên.
Bọn họ phi ngựa thẳng đến phía Lý Thiên đang đi rồi ghìm cương lại. Con ngựa hí dài mấy tiếng rồi dừng lại kế bên Lý Thiên.
Cả ba người đều có mang theo kiếm bên hông, có lẽ cũng là người giang hồ. Bọn họ quan sát Lý Thiên một hồi, sau đó người nam nhân áo xanh liền hỏi: "Xin hỏi là huynh đang đi thi trạng nguyên à?"
Khuôn mặt tuấn tú như khắc từ cẩm thạch, ăn mặc thì tươm tất, đầu tóc gọn gàng, trong bộ dạng đó thì quả thật rất giống một thư sinh. Hai nữ nhân còn lại tròn mắt nhìn Lý Thiên, khuôn mặt cả hai đều ửng đỏ, sau đó nhìn sang hướng khác.
"À..." Lý Thiên mỉm cười rồi ấp úng, y định trả lời nhưng liền nghĩ lại. "Đúng rồi! Ta lên kinh ứng thí. Ba người đều là người giang hồ à?"
"Đúng vậy!" Một cô nương áo vàng đang che má trả lời, ngại ngùng nhìn Lý Thiên.
Gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô nương đó khiến Lý Thiên nhìn đến hoa mắt. Nhưng chỉ một lúc y liền liên tưởng đến Yến Ninh, cô muội muội đã lâu chưa gặp, sau đó y liền lấy lại tinh thần.
"Chúng ta là đệ tử của Học Kiếm Đường..." Cô nương áo cam nói tiếp.
"Cho hỏi cao danh quý tánh của huynh là gì!" Người nam nhân hỏi Lý Thiên.
"Ta tên Lý Thiên. Còn ba người?" Lý Thiên gãi đầu, hỏi lại.
"Ta tên Thuyên Kỳ Sơn..." Nam nhân áo xanh trả lời.
"Ta tên Mai Thanh..." Cô nương áo vàng vẫn còn rất ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Lý Thiên.
"Ta tên Lâm Thùy Linh..." Cô nương áo cam nói cuối cùng.
"Hân hạnh được gặp!" Lý Thiên ôm quyền, chào.
Cả ba người đều cũng ôm quyền cung kính chào lại.
"Chúng ta cũng đang đến Cận Thuần Môn, cũng tiện đường đi đến kinh thành, chẳng hay Thiên huynh có muốn đi chung không?" Nam nhân tên Thuyên Kỳ Sơn nói.
"Đúng đúng... Huynh đi chung với bọn ta đi. Bọn ta có thể bảo vệ cho huynh." Cô nương tên Lâm Thùy Linh bồi thêm một câu. Còn cô nương tên Mai Thanh vẫn giữ nụ cười mỉm chi mà không nói câu nào.
"Nếu được vậy thì tốt quá!" Lý Thiên hào hứng gật đầu. Y không phân vân lâu bởi vì đây chính là những gì y hằng mơ ước khi bước chân vào giang hồ.
"Chẳng hay Thiên huynh có biết cưỡi ngựa không?" Thuyên Kỳ Sơn nói.
"Ta cũng biết một chút!" Lý Thiên khiêm tốn nói. Y đã sống cũng Tiểu Mao nhiều năm, nên việc cưỡi ngựa thì y có nhắm mắt cũng làm được.
"Huynh cưỡi con ngựa của Thùy Linh sư muội đi, để sư muội sang đi với ta..." Thuyên Kỳ Sơn nhìn Lâm Thùy Linh, cả hai dùng cặp mắt trìu mến để nhìn nhau.
"Như vậy có..." Lý Thiên chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Cứ như vậy đi!" Lâm Thùy Linh lẹ miệng. Dường như cô cũng có ý với Thuyên Kỳ Sơn, nên cô liền đồng ý ngay. Lâm Thùy Linh nhẹ nhàng tung người nhảy sang phía Thuyên Kỳ Sơn, sau đó được Thuyên Kỳ Sơn dùng tay đỡ tay đỡ lấy.
Lý Thiên đi đến bên con ngựa của Lâm Thùy Linh lúc nảy, y không dùng nội công mà chỉ chậm rãi leo lên lưng ngựa.
"Được chúng ta đi!" Thuyên Kỳ Sơn thúc vào bụng ngựa, nó lập tức di chuyển.
Cả bốn người vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện suốt cả dọc đường, cứ như là bằng hữu lâu ngày gặp lại.
Kinh Thành Hạ Long.
Hơn một năm nay long thể của Thiên Mệnh đế ngày càng bị sa sút, Thái y viện hơn trăm người cũng được điều vào toàn bộ để luôn luôn túc trực, nhưng đến nay cũng chẳng có một sự khởi sắc nào. Nhưng chuyện bệnh tình của Thiên Mệnh đế ngoại trừ Thái y viện thì chỉ có Tam công (tam thái): Thái sư, Thái phó, Thái bảo và Thừa tướng được biết chuyện này.
Đã có hơn hai đội binh mã được điều đến Linh Dược cốc để cầu mong Nhạt Ninh Dược ra tay cứu giúp, nhưng đến nay toàn đội binh mã vẫn chưa được vào cốc, Nhạt Ninh Dược vẫn chưa có động thái nào, khiến cho mọi quan thần trong triều đều sốt ruột và tức giận.
Còn ở phía đông, nước A Tạp thường xuyên có động thái xăm phạm lãnh thổ, các thuyền chiến thường lai vãng ở vùng biển của Thiên Sơ quốc.
Tình hình từ trong đến ngoài nước rất đều rất căng thẳng, nên Thiên Mệnh đế đã gửi một bức thư kết thông gia với nước Nam Kim, hòng muốn sự trợ giúp của nước Nam Kim để chống lại nước A Tạp đang có ý đồ xăm chiếm.
Phủ Thái Sư.
Một chiếc xe ngựa đang đợi trước cửa phủ, trong phủ một thái giám mặc y phục màu lục đang đứng cúi người đối diện với thái sư.
Thái sư năm nay đã gần bảy mươi tuổi, đầu tóc cũng đã bạc trắng, nhưng do tình hình của đất nước đang rất khó khăn nên vẫn chưa từ quan mà vẫn ở lại phục vụ cho đến bây giờ.
Trên tay thái sư cầm một cuốn trục thư bằng tre, thái sư phải híp mắt mới đọc được những dòng chữ được ghi trên đó: "Hoàng thượng định gã công chúa sang nước Nam Kim..."
"Đúng vậy thái sư! Đợi công chúa mười bảy là sẽ gã cho thái tử của nước Nam Kim." Thái giám cung kính nói, giọng nói yểu điệu như thục nữ.
"Công chúa bao nhiêu tuổi rồi?" Thái sư hỏi.
"Bẳm thái sư... Khoảng năm tháng nữa là đủ mười bảy tuổi!" Thái giám trả lời.
Vì nước mà hi sinh con gái của mình... Có đáng không? Đúng là một công chúa đáng thương... Trong lòng thái sư thầm nghĩ.
Trong kinh thành ai cũng biết, từ nhỏ công chúa Ngô Cẩm Đan đã được thái sư đích thân dạy học từ nhỏ, tình cảm thân thiết không thua kém gì phụ tử, mặt dù khi nghe được tin tức này, trong lòng thái sư rất muốn giúp nhưng lại chẳng thể giúp gì, khiến tâm trạng ông lúc này có hơi mệt mỏi.
"Ngươi về được rồi!" Thái sư đưa cuốn trục thư cho thái giám.
Thái giám dùng hai tay nhận lấy rồi khom người lùi ra cửa: "Vậy nô tài xin cáo lui!"
Cẩm Cung.
Trong hoa viên của Cẩm Cung, cây cảnh xung quanh được cắt tỉa ngây hàng thẳng lối, hồ nước của hoa viên cũng được lọc rất sạch, trên mặt hồ là một giang đình lộng lẫy, xung quanh bốn hướng được che những bằng những tấm lụa vải, gió thổi phây phẩy làm cho những tấm lụa đó bay lên, phía trong có hai bóng người đang ngồi.
Một thiếu nữ mặc bộ y phục màu lục được dệt từ tơ tầm, trên áo được thêu rất nhiều đóa hoa bồ công anh trong rất tinh xảo. Còn người còn lại là một thiếu niên, mặt mày rất nhiều vết sẹo trong rất đáng sợ, ăn mặc thì rất bình thường, đang ngồi bẹp dưới đất.
"Phụ hoàng gã ta sang nước Nam Kim... Phụ hoàng chỉ biết lợi ít của đất nước, làm gì hiểu được nổi lòng của ta..." Thiếu nữ trong gian đình than thở, nói.
Người thiếu niên kia không trả lời.
"Nói chuyện với một tên vừa câm vừa điếc như ngươi đúng là tức c·hết." Thiếu nữ đó nhìn người thiếu niên mắng.
Nhưng người thiếu niên kia vẫn không trả lời, hắn ta dùng đôi mắt triều mến nhìn lại.
"Nhưng cũng chỉ có huynh chịu bầu bạn với ta..." Lúc này thiếu nữ đó lại bật khóc, nước mắt rơi xuống tà áo.
Người thiếu niên đó lúc này mới đứng dậy, hắn dùng tay áo của mình lau đi nước mắt của thiếu nữ kia.
Bỗng nhiên phía ngoài giang đình phát ra một tiếng gọi.
"Công chúa...!" Một cung nữ đứng phía ngoài giang đình đang gọi, khuôn mặt lo lắng bất an.
Thiếu nữ được gọi trong giang đình không ai khác chính là công chúa Ngô Cẩm Đan, còn người thiếu niên bên cạnh chính là hộ vệ được đích thân Thiên Mệnh đế lựa chọn để bảo vệ cô, hắn tên là A Khuyển.
"Cút!" Cẩm Đan công chúa quát.
"Nhưng công chúa...!" Cung nữ lại nói.
"Ta bảo cút!" Lúc này Cẩm Đan công chúa đã không còn bình tĩnh, cô dùng tay đập mạnh xuống bàn, rầm một tiếng, cả bình trà và chén trả đều ngã lăn ra đất, bể tình từng mảnh.
Cung nữ phía ngoài chẳng dám nói thêm một lời mà gấp rút lùi ra ngoài.
Cẩm Đan công chúa không dừng lại, cô nhặt một chén trà con nguyên vẹn dưới đất lên, rồi ném thẳng vào người A Khuyển trước mặt. Một âm thanh vỡ vụn vang lên, trán của người A Khuyển chảy một cột máu, hắn ta không né mà chỉ đứng im tại chỗ, nụ cười vẫn còn đó.
"Tên ngu ngốc nhà ngươi cũng cút đi!" Cẩm Đan công chúa cắn chặt môi, có thể thấy trên đôi môi đã có chảy một ít máu.
Dường như A Khuyển hiểu được câu vừa rồi của Cẩm Đan công chúa, nên liền lùi người về sau rồi đi ra khỏi giang đình.
Cẩm Đan công chúa vừa định nhặt một mảnh vỡ của chén trà dưới đất, liền bị một luồng khí đánh bật lại.
"Ta bảo ngươi cút rồi mà!" Cẩm Đan công chúa nhìn ra lớp vải lụa. A Khuyển vẫn còn đứng ngoài đó, luồng khí lúc nảy bắn ra cũng chính là hắn ra tay.
Dừng Chân Tự.
Nhiều khách hành hương ra vào tấp nập, khói nhang cũng phản phất khắp nơi. Cổng tự không quá khang trang ngược lại có hơi cũ kỹ, nơi đây cũng chính là ngôi tự lâu đời nhất mà vẫn còn nguyên vẹn đến tận bây giờ.
Phía ngoài, một lão tăng tay cầm trượng đang tiến vào phía cổng tự, theo sau là một nam nhân với nhan sắc bình thường, mặt mày lem luốc cứ như vừa mới tỉnh ngủ.
Đương nhiên hai người chính là Tỉnh Giác Đại Sư và người đệ tử mới gia nhập tên Thiện Trí.
"Đến rồi!" Tỉnh Giác Đại Sư nói.
Khách hành hương đồng loạt quay sang nhìn người vừa nói, sau đó tất cả mọi người đều cung kính chào hỏi.
"Tỉnh Giác Đại Sư!"
"..."
"Sư phụ! Con hơi đói!" Lúc này Thiện Trí mới cất giọng nói, một giọng nói rất hay, rất nho nhã, rất êm dịu.
"Ha ha, được! Vào thôi!"
Rất nhiều người hành hương đang đứng trước cổng tự điều tránh sang một bên để nhường đường cho Tỉnh Giác Đại Sư.