Chương 28: Bỏ Chạy
Chương 28: Bỏ Chạy
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trong lòng đang không ngừng chửi rủa ông lão Lý Kha.
Đột nhiên tộc trưởng miêu tộc lên tiếng.
“ Ta phát hiện ra Hỗn nằm ở đâu rồi.”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn tộc trưởng miêu tộc Miêu Thành.
“ Miêu huynh rốt cục điểm yếu nó nằm ở đâu?”
Lão già dân tộc Kh’mo khó chịu vội vàng hỏi, Miêu Thành nheo mắt nhìn qua chỗ con quái vật đang vặn vẹo chỉ tay vào bụng con quái vật nói.
“ Có thể là điểm trắng mờ kia.”
Mọi người nheo mắt nhìn lại quả nhiên ở giữa bụng có một điểm trắng nhỏ như đầu kim. Lão già dân tộc Kh'mo cười haha.
“hahaha....mọi người để ta.”
Rồi lao lên đánh một chỉ tay vào đúng điểm trắng mờ “ Ầm “ thân thể quái vật lập tức chia năm xẻ bảy rơi lả tả xuống đất, thấy một màn như vậy tất cả mọi người đều thở phào rốt cục thứ biến thái kia cũng có yếu điểm.
Hắn nhìn qua vẻ mặt của ông lão Lý Kha đang cười nhăn nhở trong lòng cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại con quái vật kia lại tụ tập lại không một chút thương tổn, hắn chửi liền chửi.
“ Mẹ nó chứ thứ quái vật này..."
Lão già Kh’mo đang cười thấy một màn này miệng đang ngoác ra cười lập tức méo xệch, vội lùi ra sau. Mọi người lại được một trận biến sắc, lúc bấy giờ ông lão Lý Kha chắp tay sau lưng liếc ánh mắt khing bỉ qua chỗ lão già Kh’mo miệng nói.
“ Còn một điều nữa tôi chưa nói, muốn tiêu diệt Hỗn phải dùng 2 loại công kích đánh vào cùng một lúc mới có thể hoàn toàn phá hủy được nó. Năm xưa để tìm ra cách tiêu diệt Hỗn một vị thiền sư đã bỏ mạng....haz.”
Nghe thấy vậy mọi người đều kh·iếp sợ, thiền sư được xem như là cảnh giới cao nhất ở nhân gian vậy mà lại c·hết trong trận chiến với Hỗn, quả thực là quá kinh khủng.
“ Ý ông là t·ấn c·ông thực thể cùng pháp thuật đồng thời một lúc.”
Tử bà bà nheo mắt nói, ông lão Lý Kha khẽ gật đầu. Sau đó Tử bà bà nhìn qua chỗ Hư đạo trưởng nói.
“ Vậy Hư đạo trưởng làm phiền.”
Hư đạo trưởng gật đầu rút thanh kiếm đeo sau lưng ra nắm vào tay sắn sàng ra tay, Tử bà bà khẽ niệm chú bấm pháp quyết một hư ảnh rắn thần Naga xuất hiện.
“ Đi.”
Bóng ảnh rắn thần Naga lao thẳng về phía trước, Hư đạo trưởng khẽ dậm chân lao thẳng về trước kiếm trong tay loé lên. Hai đạo công kích cùng đánh trúng một chỗ, Hỗn lập tức gào gú rồi nổ tung, quỷ khí cũng từ từ tiêu tán.
Hắn ở một bên tặc lưỡi nghĩ một tay đánh ra pháp thuật một tay công kích vật lý không phải dễ dàng sao, hai người kia đây là đang làm màu thể hiện đây mà.
Cái giá tìm ra yếu điểm cùng cách thức tiêu diệt Hỗn phải trả giá bằng một vị thiền sư xem như là quá lỗ đi.
Cùng lúc đó lại có thêm nhiều tiếng kêu thảm thiết, mọi người giật mình nhìn lại ai nấy da đầu đều tê dại, Hỗn từ các ngóc ngách từ từ xuất hiện điên cuồng t·ấn c·ông đám người.
Đã có không ít người đi một mình đã bị chúng bao vây g·iết c·hết. Nhìn hàng nghìn quái vật Hỗn miệng hắn giật giật quay sang nắm tay Đan Nhi hô to.
“ Chạy.”
Hắn là người đầu tiên lao nhanh về phía cung điện, mọi người bất giờ mới hoàn hồn đều hướng cung điện cắm đầu mà chạy, kể cả mấy vị cự đầu cũng hướng cung điện mà chạy không một ai dám ở lại, quái vật Hỗn tập chung đông không ai dám chắc có thể chống lại đám quái vật đó, nên tất cả đều chạy mong tìm được một con đường sống.
“ Này...này đợi ông với.”
Ông lão Lý Kha tuy hiểu biết sâu rộng nhưng tu vi lại kém đám cự đầu một bậc, dần dần bị bỏ lại phía sau. Người thanh niên kia vội vàng chạy lại cõng ông lão Lý Kha lên vai rồi chạy nhanh về phía trước. Đám người kia cũng thầm khen người thanh niên trẻ tuổi trên lưng còn cõng theo ông lão Lý Kha mà bước chân lao vun v·út tu vi quả là cao, đúng là tre già măng mọc.
Hắn vừa chạy vừa đảo mắt ra sau nhìn da đầu càng thêm tê dại miệng không ngừng làm nhàm.
“ C·hết rồi, lần này c·hết thật rồi.”
Nhìn đám quái vật như đàn châu chấu kia đi tới đâu chỗ đó sạch sẽ, những kẻ chậm chân đến ngay cả bộ xương cũng không còn bị đám quái vật ăn sạch sẽ.
Hắn quay sang Đan Nhi vừa chạy vừa nói.
“ Anh muốn nói với em một chuyện.”
Đan Nhi chạy theo sau hắn thấy hắn nói, cũng gật gật cái đầu dùng đôi mắt trong veo mà nói.
“ Anh cứ nói.”
Hắn vẻ mặt nhiêm túc nói.
“ Em có thể chạy nhanh hơn một chút được không ? Anh không muốn c·hết.”
Vẻ mặt Đan Nhi lập tức thay đổi, chợt dừng lại vùng tay đang nắm ra khỏi tay hắn, giận giữ nói.
“ Tôi chạy chậm cản trở anh thì anh cứ chạy trước tôi không cần anh quan tâm.”
Hắn khẽ nhếch nhếch miệng cũng không quan tâm nữa, mà cúi xuống cõng Đan Nhi lên lưng rồi chạy nhanh về phía trước.
Đan Nhi ở trên lưng hắn dãy dụa.
“ Thả tôi xuống, tôi chạy chậm làm anh vướng chân vướng tay, anh để mặc tôi đi.”
Hắn khẽ bóp mạnh lên cái mông của Đan Nhi dùng giọng lành lạnh nói.
“ Ngồi yên đi, thế giới đã có anh lo.”
Đan Nhi lập tức im lặng hai mắt long lanh đầy nước, qua một lúc hai tay khẽ vòng qua cổ ôm chặt lấy cổ hắn.
Hắn lập tức gia tăng cước bộ nhanh hơn bắn cái vèo về phía trước.
Mấy vị cự đầu chạy đằng sau cũng há hốc mồm nhìn một màn này, tên tiểu tử kia cõng trên lưng một người mà tốc độ so ra còn nhanh hơn bọn họ nửa bậc, điều này làm mấy vị cự đầu cũng cảm thấy nóng mặt.
“ Liệu đây có phải cái gọi là sức mạnh của tình yêu.”
Lão già dân tộc Kh’mo vừa chạy vừa cảm thán.
Mười lăm phút sau mồ hôi trên chán hắn đã lấm tấm, trong miệng đang không ngừng kêu khổ, đám quái vật kia càng ngày càng đông không biết chúng chui từ đâu ra, nhìn về phía trước hắn thấy khoảng cách tới toà cung điện kia không còn xa, liền nghiến răng ra tăng cước bộ.
Dừng lại ở một cánh cửa của toà cung điện, đặt Đan Nhi xuống hắn cũng không có thời gian nói chuyện mà chạy lại nhìn lên những đồ án bên trên cánh cửa, một lúc sau một đám người liền chạy đến nhìn thấy hắn dừng lại ở cửa cung điện đang quan sát thì đám người vội vàng hỏi.
“ Đạo hữu sao không đi vào?”
Một tên tán tu gấp gáp hỏi, hắn quay lại nhìn đám người đếm sơ sơ chỉ còn hơn 50 người, vừa mới tiến vào Phong Châu thành một nửa số người đã bỏ mạng lại quả thật nơi này qua nguy hiểm, nghe câu hỏi hắn nheo mắt nói.
“ Nơi này có kết giới tạm thời ta không giải được. “
Vị tán tu kia sửng sốt rồi nhếch miệng.
“ Vậy ngươi tránh ra để ta.”
Hắn sửng sốt cũng tránh qua một bên, tên pháp sư tán tu kia lập tức tụ lực đánh mạnh một chiêu lên cánh cửa, hắn thở dài lẩm bẩm.
“ Ngu hơn bò mà.”
“ Vèo “ tên pháp sư tán tu lập bị phản chấn bắn người ra sau, máu mồm máu múi phun ra như mưa, bay hơn mười mét mới rơi xuống, lồm cồm bò dậy mặt mũi đã tái mét trọng thương cực kì nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều hiểu cánh cửa không thể dùng man lực là có thể phá hủy được, ai nấy đều gấp gáp đám quái vật đã đuổi theo ngay sau lưng chỉ khoảng 3 phút nữa quái vật sẽ đuổi đến nơi lúc đó dù là cự đầu cũng bị đám quái vật làm thịt.
Mấy cự đầu đều tiến lên chỗ cánh cửa nhìn lên đồ án bên trên cánh cửa, ai nấy đều lộ vẻ mặt khó coi, hắn nhìn cũng biết là chẳng kẻ nào biết một tí gì về việc giải kết giới này, liền đi lên nói.
“ Vậy tất cả tránh ra để tôi thử xem.”
Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, hàng đầu sứ Chey nhếch miệng cười.
“ Thằng oắt con mày thì biết cái gì, biến qua một bên.”
Hắn không thèm liếc hàng đầu sư Chey một cái, đi lên chỗ cánh cửa nói.
“ Mọi người cản đám quái vật, tôi phá kết giới này.”
Mấy vị cự đầu nhìn nhau, tuy không biết bản lĩnh của hắn ra sao nhưng bây giờ cũng chỉ có thể hi vọng lên người hắn.
Mấy vị cự đầu khẽ gật đầu, lúc này ông lão Lý Kha cũng vội càng tiến lên nhìn lên đồ án của cánh cửa nheo mắt nhìn.
“ Hồng Bàng Kết Giới.”
Hắn đang xem xét kĩ đồ án nghe ông lão Lý Kha nói cũng giật mình quay sang nói.
“ Ông biết kết giới này?”
Ông lão Lý Kha đẩy gọng kính nhìn hắn cười ha ha nói.
“ Chỉ là biết một ít.”
Hắn gật đầu, ông lão Lý Kha này quả là hiểu biết rộng rãi. Qua một lúc nghiên cứu hắn liền tiến lên đánh ra mấy thủ ấn, đưa tay ra ghép các mảnh đồ án nổi trên cánh cửa.
Giống như trò chơi ghép hình vậy hắn phải ghép đúng hình dạng đồ án, lúc đó cánh cửa sẽ được mở ra, 3 phút trôi qua hắn đã ghép gần xong đồ án trên cánh cửa, ở một bên ông lão Lý Kha trong lòng cũng đang nổi sóng thanh niên này lại hiểu biết về cách mở kết giới thời Hồng Bàng xem ra đây là một truyền nhân của một vị pháp sư cổ lão.