Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Quỷ Kí

Chương 19: Âm Binh




Chương 19: Âm Binh

Chương 19: Âm Binh

Suy tư một lúc vẫn thấy mọi thứ bình thường như cũ không có gì khác lạ, hắn đành thở dài rồi chắp tay vái miệng thì thào.

“ Hùng Vương ngài không đùa hậu nhân đó chứ.”

Nhưng khi hắn cúi người xuống vái thì ở dưới mặt đất như có thứ gì đó hắn nheo mắt nhìn kĩ thì đột nhiên từ dưới đất có thứ gì đó lao thẳng từ dưới đất lên chui vào mi tâm của hắn. Khi hắn bị người khác gọi thì mới bừng tỉnh.

“ Hải anh bị sao mà đứng đây vái cả tiếng đồng hồ vậy.”

Hắn quay sang nhìn Nhi mắt trợn trừng nói.

“ Tôi thành tâm vái thôi.”

Rồi quay qua vái một cái thật sâu về hướng lăng Hùng Vương rồi quay người rời đi, trong đầu hắn đã có thêm Hồng Bàng Tam Phủ pháp thuật, bây giờ hắn chỉ cần lĩnh ngộ tìm hiểu để thi triển môn pháp thuật này, ra đến cổng đền Hùng hắn quay qua nói với Nhi.

“ Bây giờ tôi còn có việc phải đi, hữu duyên gặp lại.”

Hắn chào một tiếng không đợi đối phương phản ứng đã quay đầu đi con Ghẻ cũng liền chạy theo phía sau.

“ Này, không đợi tôi nói một câu đã quay đi, anh đối xử với con gái vậy hả?”

Nhi hét lên đằng sau, hắn lắc đầu mà đi tiếp không hề để ý.

Ba mươi phút sau hắn đã ở trong một căn phòng của một khách sạn, nhíu chặt mày nhìn vào con Ghẻ đang nằm chổng đít ở một bên.

“ Ghẻ qua đây.”



Con Ghẻ thấy hắn gọi liền vùng dậy chạy qua, hắn đưa tay xoa đầu nó mà mắng.

“ Ham gái là c·hết nha mày.”

Rồi hắn bắt lấy một chân trước của con Ghẻ rồi lấy một con dao găm nhỏ cắt một đường nhỏ, con Ghẻ thấy hắn dùng dao mà cắt miệng kêu ư ử mắt long lanh đầy nước. Hắn nhếch mép mà nói.

“ Nằm im không tao chọc luôn vào cổ mày bây giờ.”

Rồi hắn lấy một lá bùa dán vào chỗ máu đang chảy ra của con Ghẻ, hơn 1 phút hắn giật lá bùa ra, ở trên lá bùa vàng dính một con sâu nhỏ màu trắng ngà giống như con nhộng cọ, to bằng đầu đũa cái mồm bé tí nhưng lởm chởm răng nhọn đang điên cuồng dãy dụa nhưng không thể thoát khỏi lá bùa, miệng hắn thì thào.

“ Cổ Trùng.”

Hắn rất bất ngờ ở Việt Nam còn có người có thể sử dụng cổ trùng, lai lịch cô gái tên Nhi kia cũng không phải bình thường. Hắn dơ con cổ trùng về hướng con Ghẻ miệng nói.

“ Mày cứ ai cũng cho sờ khéo c·hết lúc nào không biết.”

Con Ghẻ nhìn thấy cổ trùng trên tay hắn miệng liền sủa lên một hồi, rồi lại im lặng mà cúi đầu xuống.

Hắn nở một nụ cười xoa đầu nó.

“ Xem ra mày cũng có một chút linh trí đó.”

Hắn không biết tác dụng của con cổ trùng bị cô gái tên Nhi hạ vào người con Ghẻ có tác dụng gì, nhưng hắn đoán khả năng là để theo dõi hắn.

Gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu hắn liền ngồi lên giường khoanh chân nhắm mắt thổ nạp, minh tưởng trong đầu về pháp thuật Hồng Bàng Tam Phủ mà Hùng Huy Vương truyền cho hắn, đến tối hắn mới mở mắt miệng thều thào.

“ Quả nhiên là pháp thuật lợi hại, đáng tiếc tu vi mình còn yếu không thể đánh ra tam phủ.”



Lắc đầu đứng dậy gọi con Ghẻ dậy, rồi cả hai một người một chó tìm cái đút vào mồm. Đi đến một quán cơm bình dân rồi gọi vài món ăn đơn giản, nhưng làm hắn không thể nào nuốt nổi là hắn bị cả mấy người bàn khác nhìn về phía này làm hắn mất tự nhiên, ở đối diện con Ghẻ ngồi trên ghế đang úp mặt vào bát cơm mà ăn mà điều c·hết người là nó còn dùng chân trước cầm một cái thìa, thỉnh thoảng còn súc thịt mà đưa vào mồm mà nhai nhồm nhoàm.

Hắn thật sự không biết là hắn nhặt được cái giống gì không biết, không còn cách nào khác hắn liền bảo chủ quán đóng cho hai suất cơm mang về, khi đi ra khỏi quán tìm một góc vắng người rồi đặt mông ngồi xuống mà ăn, một người một chó cắm mặt vào hộp cơm mà ăn.

Ăn xong hắn lượn lờ trên đường ngắm nhìn thành phố Việt Trì phồn hoa nhộn nhịp, khẽ cảm thán tốc độ phát triển của xã hội dẫn đến nhiều vẫn đề xấu phát sinh, bất giác hắn đi đến một ngôi nhà đang có đám tang thì dừng lại, vừa ngẩng lên nhìn lướt qua thì hắn giật mình trước cửa ngôi nhà kia đã đứng hai âm binh trong tay đều cầm dây trói hồn, hắn ngạc nhiên người trong nhà có lẽ là vừa mới mất mà lính của âm giới đã tìm đến cửa bắt đi thì người kia lúc sống cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, hắn đảo mắt nhìn quanh thấy rất nhiều oan hồn trâu bò xunh quanh ngôi nhà thì cũng gật gù, lúc sống gây nghiệp sát sanh thì lúc c·hết cũng phải gãnh cái nghiệp mà mình gây ra, còn liên lụy đến cả con cháu sau này.

Hắn đang không có cơ hội đem hai hồn phách ném xuống âm giới lại vừa vặn gặp được hai vị âm binh của địa phủ, lát nữa hắn liền giao cho hai vị âm binh này vậy, hắn vỗ đầu con Ghẻ đang gầm gừ ở một bên nói.

“ Im mẹ mồm đi, người ta lại xách mày xuống dưới đó ném vào chảo dầu mà chiên mày bây giờ.”

Con Ghẻ như hiểu lời hắn lập tức im bặt, hắn cũng đi lại một gốc cây ven đường mà ngồi chờ.

“ Nguyễn Văn Cường còn không mau ra đây chịu trói.”

Một vị âm binh hét lớn vào trong nhà, bên trong nhà mọi người đang gục bên chiếc quan tài mà khóc thương cho một kiếp người đột nhiên đều rùng mình.

Ở một góc tối trong nhà một người đàn ông mặt mày dữ tợn nhưng thân thẻ đang không ngừng run rẩy, miệng run run nói.

“ Không, tôi không đi đâu.”

Một vị âm binh thấy vậy quát.

“ To gan, mau ra đây cho ta đừng để bọn ta phải nặng tay.”

Người đàn ông vẫn chốn trong bóng tối không đi ra, hai vị âm binh nhìn nhau rồi đưa chân bước vào trong nhà, hắn ở ngoài nhìn miệng khẽ nhếch lên, âm binh mà đã bước vào nhà thì gia đình kia sẽ không hề tốt đẹp gì, không bệnh tật thì cũng tai hoạ ngập đầu.

Một lúc sau hai âm binh bước ra đằng sau là một vong hồn người đàn ông đang bị dây trói hồn chói chặt cả người bị hai âm binh kéo đi. Khi ra gần đến cổng hắn mỉm cười mà tiến lên.



“ Hai vị xin dừng bước. “

Thấy một người phàm lại tiến lên ngăn cản, hai âm binh cũng bất ngờ nhìn hắn rồi lên tiếng.

“ To gan, dám cản đường lính dưới âm ngươi muốn c·hết hả?”

“ Hai vị chớ hiểu nhầm, chỉ là ta có chút chuyện nhờ hai vị.”

Rồi không đợi hai âm binh nói gì, hắn đã đem hai hồn phách thả ra mà nói.

“ Phiền hai vị đem hai người này xuống dưới, ta không có thời gian để tiễn bọn họ xuống đó.”

Một âm binh liền quát.

“ Ngươi là ai mà dám bắt hồn?”

Hắn kết ấn đằng sau lập loè một hư ảnh miệng nói.

“ Ta là một thầy pháp.”

Hai âm binh thấy hư ảnh đằng sau lưng hắn liền chắp tay.

“ Thì ra là pháp sư của dòng Lạc Long Thiên Quân, đắc tội.”

Rồi dây trói hồn trong tay cũng bay lên trói hai hồn phách lại, thấy thế hắn liền lấy trong balo ra một tập tiền âm phủ đốt lên, cười nói.

“ Làm phiền hai vị.”

Hai âm binh trong tay tự nhiên suất hiện một tập tiền đều cười tươi nhét vào trong người rồi quay qua hắn nói.

“ Vậy chúng tôi đi trước tránh chậm trễ việc trên người. “

Rồi quay người rời đi kéo theo ba bóng người biến mất vào trong màn đêm, hắn thở dài một hơi dù quan nào cũng có chút bồi dưỡng mới được, sau đó cũng quay người rời đi.