Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Quỷ Kí

Chương 12: Rời Đi




Chương 12: Rời Đi

Quỳ trước mộ của mẹ, hắn nở một nụ cười thật tươi, miệng thều thào.

“ Mẹ ở dưới đó có khoẻ không? Có nhớ đến con trai của mẹ không? Con nhớ mẹ nhiều lắm.”

Tiếng hát ru vang vẳng trong gió làm con người ta chở về những ngày thơ ấu.

Con cò, cò bay lả, lả bay la

Bay từ từ cửa phủ,

Bay ra ra cánh đồng

Tinh tính tang

Là tang tính tình

Duyên tình rằng

Ấy duyên tình ơi,

Rằng có nhớ,

Nhớ hay chăng?

Rằng có biết,

Biết hay chăng?

Hắn cảm giác toàn thân ấm áp như cái ngày còn bé được mẹ bế trong lòng ru ngủ, mắt hắn nặng chĩu dần dần chìm vào giấc ngủ chỉ còn tiếng ru ê ả văng vẳng bên tai...

Một tuần sau.

“ Bác sĩ cháu tôi có sao rồi bác sĩ?”

Giọng ông ngoại vang lên ở ngay cửa phòng bệnh, vị bác sĩ nhìn vào trong phòng bệnh trên mặt hiện lên vẻ mặt mờ mịt.

“ Cậu ấy bị mất máu quá nhiều mà ngất đi chúng tôi đã chuyền máu cho cậu ấy, tạm thời đã ổn định còn về phần hình dạng của cậu ấy y học hiện nay vẫn chưa thể chữa trị.”

Ông ngoại nhìn hắn nằm bất động trên giường chỉ biết thở dài. Hắn lúc này đang chìm trong kí ức, hắn đang vui vẻ sống trong ngôi nhà quen thuộc.

“ Hải ăn nhiều đi con.”

Mẹ gắp cho hắn một miếng sườn sào chua ngọt to vào bát, hắn vui vẻ mà cầm đũa gắp lên rồi cắn mạnh một phát rồi khen.

“ Mẹ là số 1.”



Bữa cơm diễn ra ấm cũng, khoé mắt hắn cay cay nhìn theo bóng dáng mẹ đang dọn mâm ra ngoài bể, bất giác mẹ hắn quay đầu lại mà cười hiền từ nói.

“ Trở về đi con, hãy sống thật tốt mẹ mong con một đời bình yên.”

Những giọt nước mắt của hắn lăn dài trên khuôn mặt lúc này đã có nhiều những nếp nhăn, miệng mỉm cười thều thào.

“ Con sẽ sống thật tốt mẹ yên tâm.”

Mắt hắn từ từ mở ra, khung cảnh toàn một màu trắng bao phủ, khẽ nheo mắt một lúc để quen dần với ánh sáng, hắn từ từ chống người ngồi dậy rồi nhìn xuống tay trái, đưa tay còn lại giật phăng mấy dây chuyền nước đang cắm vào tay vứt qua một bên, ánh mắt nhìn xuyên qua ô cửa sổ miệng thở dài một hơi.

“ Mẹ yên tâm con trai mẹ sẽ sống thật tốt.”

Đang miên man suy nghĩ hắn bị tiếng nói non nớt làm cho bừng tỉnh.

“ A anh Hải tỉnh rồi.”

Con bé Nhi vui mừng reo lên, rồi chạy ra ngoài gọi người, hắn nhìn theo bóng lưng con bé trong mắt hiện lên yêu thương lầm bầm.

“ Con bé hấp tấp.”

Qua một lúc cả ông ngoại cùng vợ chồng cậu Ba con bé Nhi liền mở cửa phòng đi vào, vừa nhìn thấy hắn ông ngoại liền cười một tiếng đi lại vỗ nhẹ lên vai hắn nói.

“ Tỉnh lại là tốt rồi.”

Cậu Ba cũng vui vẻ vỗ nhẹ một cái.

“ Mày làm cả nhà lo lắng lắm biết không? “

Con bé Nhi lúc này hai mắt mở to liên tục đảo qua đảo lại nhìn lên mặt hắn sau đó chạy lại đòi hắn bế lên, khi hắn bế con bé lên nó liền dùng đôi bàn tay bé nhỏ chọc chọc vào da mặt hắn rồi bĩu cái môi trề ra nói.

“ Anh Hải nhìn như bố em vậy, xấu quá.”

Hắn cũng chỉ biết cười khổ, thiêu đốt 30 năm sinh mệnh thì sao mà lại không già đi chứ, hắn cười mà hỏi.

“ Thế Nhi có sợ anh Hải không?”

Con bé lắc lắc cái đầu miệng cười tươi xoa xoa mặt hắn nói.

“ Nhi quý anh Hải nhất, Nhi không ghét anh Hải đâu.”

Cả nhà bật cười vui vẻ vì lời nói của con bé Nhi, qua một lúc ông ngoại chắc không nhịn nổi tò mò mà hỏi.

“ Tại sao cháu lại ra nông nỗi này?”



Hắn trầm mặc một lúc mới lên tiếng.

“ Cháu đánh nhau với con quỷ nữ nên thành ra như vậy.”

Nghe hắn nói cả nhà đều kh·iếp sợ, ông ngoại lo lắng hỏi.

“ Vậy con quỷ bây giờ sao rồi? Cháu có đ·ánh c·hết được nó không?”

Hắn gật gật cái đầu rồi nói.

“ Nó bị cháu đánh cho hồn phi phách tán rồi.”

Đột nhiên hắn mới nhớ tới balo cùng cây rìu vội vàng hỏi ông.

“ Balo cùng cây rìu của cháu đâu rồi ông?”

Ông ngoại thấy hắn có vẻ lo lắng nên biết là đồ vật quan trọng liền nói.

“ Cả ngày hôm đó không thấy cháu đâu nên mọi người lo lắng nên mới đi tìm, khi ra đến mộ mẹ cháu thấy cháu ngất ở đấy cả người toàn máu nên cả nhà mới đem cháu lên viện, còn đồ của cháu ông cầm về cất vào trong tủ rồi.”

Nghe ônh nói hắn mới thở phù một hơi, nếu mà làm mất câu rìu thì hậu quả mang lại rất khó lường.

Buổi chiều hắn đòi xuất viện cho bằng được nên cậu Ba đành phải làm thủ tục cho hắn xuất viện.

Về đến nhà hắn liền lấy balô cùng cây rìu, không phải hắn không tin tưởng ông ngoại nhưng mấy thứ đồ này để đấy nếu người khác biết được sẽ rất tai hại, người bình thường mấy món đồ này sẽ không hề có tác dụng nhưng để kẻ học đạo biết được thì ông ngoại sẽ gặp nguy hiểm, nên tốt nhất là ở bên cạnh hắn.

Buổi tối nghe tin hắn về thằng Đăng liền chạy qua hỏi thăm, khi thấy bộ dạng của hắn bây giờ thằng Đăng còn không an ủi mà còn chêu chọc, hắn biết thằng Đăng đang cố làm hắn vui vẻ nhưng vui thế nào được khi bộ dạng như thế, nên hắn dán cho thằng Đăng một lá bùa làm thằng bé câm như hến, cứ một bên khua chân múa tay mồm há há liên tục, cuối cùng bị hắn ném ra ngoài đuổi về lấy lí do hắn cần nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau ngôi nhà gỗ của hắn tren trúc đầy người, vẻ mặt ai nấy đều rất vui vẻ, bác Vương đầu cũng đã hai thứ tóc lên tiếng.

“ Thằng Hải mày thật là giỏi, đi ra ngoài mấy năm học được bản lĩnh lớn về diệt con quỷ, giỏi, giỏi lắm.”

Nhìn nụ cười trên môi của những người xung quanh hắn cũng rất vui, 5 năm thời gian ngôi làng Voi bị bao phủ bởi những hình ảnh ma mị, nay đã không còn bị ám ảnh bởi những điều kinh khủng như vậy nữa, ai mà không vui chứ.

Thầy Đồng ngồi trên chiếc xe lăn nhìn về khuôn mặt của hắn chỉ biết thở dài cất tiếng.

“ Hải cháu thật là...haz.”

Nghe tiếng than thở của thầy Đồng hắn cũng chỉ im lặng không đáp, qua một hồi suy nghĩ hắn lên tiếng.

“ Nhân dịp mọi người đông đủ đến đây cháu có chuyện muốn nói luôn.”

Mọi người liền im lặng chăm chú nghe hắn. Thấy mọi người im lặng hắn cất tiếng.

“ Làng ta đã vượt qua nguy hiểm, điều đó cháu không cần nói lại nhưng ai biết được sau này chuyện như vậy lại phát sinh thêm một lần nữa hay không.”

Nghe hắn nói, mọi người đang vui vẻ sắc mặt cũng liền thay đổi chở nên khó coi, bác Vương nhìn hắn mà hỏi.



“ Vậy cháu có cao kiến gì cho việc này không? “

Hắn nhìn mọi người một vòng thật kĩ rồi mới cất tiếng nói.

“ Ý cháu mỗi nhà đều góp công góp của dựng lại đình làng Voi.”

Mọi người thi nhau gật đầu bàn tán, thầy Đồng liền lên tiếng.

“ Ý của cháu cũng rất giống với suy nghĩ của ta, làng Voi cần dựng lại đình làng thờ cúng hương hoả, lúc ấy các ngài có chỗ để trấn giữ, ma quỷ không dám quấy phá làng ta.”

Tất cả mọi người gật đầu rồi bàn tán một hồi, cuối cùng mọi người thống nhất 15 âm lịch tháng này bắt tay vào việc dựng lại đình làng. Nhìn mọi người ra về hắn nở một nụ cười ánh mắt nhìn xa xa.

Đúng sáng ngày 15 âm lịch cả làng mấy chục hộ dân tụ tập ra đình làng bấy giờ chỉ là một căn lều nhỏ, vật liệu xây dựng cũng đã được đặt mua chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ cần cũng bái rồi bắt tay vào xây dựng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía pho tượng một người đàn ông uy nghiêm, trên đầu đội mũ cánh chuồn, quần áo thuộc triều đại nào thì hắn không biết, hình điêu khắc rất sống động đôi mắt như có thần. Hắn tiến lên chắp tai kết ấn miệng lẩm bẩm.

“ Ngọc Bá Hải có lễ với ngài.”

Từ trong bức tượng một thân ảnh loé lên rồi cười ha ha nói.

“ Khá lắm, vậy mà lại nhanh như vậy trở về.”

Hắn liếc mắt nhìn mọi người xung quanh không ai nhìn thấy vị thành hoàng làng trước mặt, kể cả thầy Đồng cũng có vẻ không hề nhìn thấy hắn cũng có chút khó hiểu, sau đó cúi người bái lạy.

“ Cảm tạ lần trước ngài ra tay giúp đỡ.”

Bây giờ hắn cũng không còn là cậu thanh niên ngây ngô năm nào, học đạo 5 năm hắn cũng biết khá khá, nếu năm đó không có người giúp đỡ hắn đã bị con quỷ b·óp c·ổ cho đến c·hết ở trong giấc mơ rồi, giọng nói uy nghiêm lần đó hắn vẫn còn nhớ, chính là giọng nói của vị thành hoàng trước mặt, thành hoàng cười nói.

“ Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi.”

Hắn cũng gật đầu, thần thánh đâu phải chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào, họ cũng có những điều bất đắc dĩ, sau đó hắn tiến hành xin sự đồng ý của thành hoàng dựng lại đình làng.

Nửa tháng trôi qua đình làng Voi một lần nữa được khôi phục lại, hương khói nghi ngút quẩn quanh, trong nửa tháng hắn cũng đã đi quanh làng xem xét thật kĩ lưỡng, điều làm hắn bất ngờ chỗ ngôi mộ trước kia của con quỷ mắt đỏ lại là điểm ngăn cản long mạch của làng, lúc trước sinh khí bị ngăn lại bởi quỷ cốt và oán khí.

Bây giờ quỷ cốt bị hắn dùng địa ngục hoả thiêu sạch sẽ nên long mạch cũng được khơi thông, linh khí cũng dần dần mà tụ lại, khí vận của mạnh đất này xem như cũng không tệ, để cho chắc chắn một lần nữa hắn đem trồng một gốc đa lên trấn yểm không để long mạch bị uế vật ngăn cản.

Hai năm thời gian lại trôi qua, ngôi làng nổi tiếng trong xã trong huyện bị quỷ ám năm nào bấy giờ đã thay đổi rõ rệt, một mảng sinh khí sung túc quẩn quanh ngôi làng, tuy không thể sinh ra thánh nhân nhưng vẫn giúp mọi người tốt hơn, sống thọ cũng có thể sinh ra những người tài làm quan. ( bác nào bác bỏ thì tác giả cũng chẳng quan tâm đâu nhé, có những mảnh đất liên tục sinh ra những bậc hiền tài cũng không phải là không có đâu nhá, tuy là truyền thống của mảnh đất đó nhưng một phần cũng do những điều tâm linh huyền bí.)

Hắn đang sắp xếp chuẩn bị quần áo cho chặng đường tiếp theo của mình, hai năm thời gian ở nơi mình sinh ra cũng là đủ, hắn còn phải đi khắp trời nam đất bắc tiêu diệt những thứ xấu xa.

Để một bức thư trên bàn cùng một sợi dây chuyền hộ mệnh cho con bé Nhi, hắn xách ba lô lên vai bước đi, mắt nhìn lại một lần cuối căn nhà đã chứng kiến hắn sinh ra và lớn lên, nơi gắn với bao nhiêu kỉ niệm đẹp hắn không biết mình bao lâu mới có thể quay về, sẽ rất lâu và cũng có thể là không thể quay về.

Bước đi trên con đường bê tông của làng, hắn mỉm cười miệng thều thào.

" Tạm biệt nơi mà Ngọc Bá Hải sinh ra."

End