Chương 10: Hồng Bàng Thị Kỷ
Khi hắn vác người đàn ông đặt xuống hiên nhà, từ trong nhà tiếng ông ngoại vọng ra hỏi.
“ Thằng Hải phải không? “
Hắn liền dạ, sau đó cánh cửa mới từ từ hé ra, cậu Ba ló đầu ra nhìn thấy hắn mới thở phù một hơi mà nói.
“ Thôi vào nhà đi tối ở bên ngoài không khéo lại bị chúng nó bắt .”
Hắn gật gật đầu rồi xách người đàn ông đang ngáy khò khò vào trong nhà, cả nhà đều đang ngồi ở cái bàn uống nước giữa nhà, điện đóm được bật sáng choang.
Thấy hắn không sao lại mang theo cả một người đàn ông về mọi người liền hỏi.
“ Cháu đem ai về kia?”
Cậu Ba chỉ chỉ người đàn ông hắn ném vào một góc nhà trên người nồng nặc mùi rượu, hắn lắc đầu đáp.
“ Cháu không biết.”
Ông ngoại không nói gì mà đi đến chỗ người đàn ông say mèm mà lật người lên.
“ Thì ra thằng Thành sỉn làng bên.”
Sau đó cậu Ba cũng không muốn để người ta nằm xuống đất nên thúc ông Thành sỉn về giường mình, còn cậu Ba qua ngủ chung với Mợ và con bé Nhi, hắn cũng lật đật đi tắm ngoài bể, rồi vào ngủ trong tấm phản gỗ kê ngay chỗ tủ thờ tổ tiên.
Sáng sớm hôm sau gà còn đang gật gù hắn đã mở mắt thức dậy, rồi mở cửa ra trước sân khởi động rồi đánh một bài quyền pháp thành thạo biến ảo khôn lường, khi hắn vừa thu công thì đằng sau lưng vang lên tiếng của ông.
“ Giỏi, chiêu pháp mạnh mẽ dứt khoát, cháu làm ông rất bất ngờ.”
Hắn đầm đìa mồ hôi quay đầu lại nhìn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên, theo hắn biết thì ông ngoại không hề biết tí võ vẽ nào, ông thấy ánh mắt dò xét của hắn thì khẽ hừ một tiếng mà nói.
“ Ngày xưa đánh Mĩ, một mình ông còn sô lo với ba bốn thằng to con đấy.”
Hắn cũng không ngờ ông ngoại cũng thuộc dạng trâu bò, lính Mĩ cũng đâu phải loại gà mờ, họ còn là những người được huấn luyện thép ấy vậy mà ông ngoại lại hạ gục ba bốn người xem ra ông ngoại cũng thuộc dạng cao thủ, hắn vậy mà lại không hề biết gì.
Thấy vẻ mặt của hắn ông cũng vênh mặt rồi lại hỏi.
“ Vậy bộ quyền pháp cháu đánh là môn võ nào?”
Hắn gãi gãi đầu không biết hắn nói ra ông có biết không nữa.
“ Dạ, là Hồng Bàng Cổ Võ.”
Ông hắn nghe vậy con mắt cũng nheo lại, suy nghĩ một chút rồi thốt lên.
“ Không phải là võ cổ của thời đại Hồng Bàng Thị Kỷ đó chứ?”
Hắn thật sự rất bất ngờ về ông ngoại, không ngờ ông lại hiểu biết nhiều như vậy, Hồng Bàng Thị Kỷ là thời kì thượng cổ, là thời kì trước cả nhà nước Xích Quỷ, Văn Lang sau này.
Hắn khẽ gật gật cái đầu xác nhận, thời gian hơn 4000 năm lịch sử tất cả những tri thức hiểu biết về thời kì Hồng Bàng Thị Kỷ hầu như đã biến mất gần hết, ông ngoại cười ha ha.
“ Không ngờ ông lại được chứng kiến tinh hoa của tổ tiên người Việt.”
Hắn cũng thở phù, ông ngoại có vẻ rất dễ tin lời người khác, sau đó hai ông cháu trao đổi các chiêu thức võ thuật, hắn cũng học được nhiều chiêu thức hữu ích từ ông, được một lúc hai ông cháu ngồi nghỉ ngơi bất giác ông ngoại nhìn hắn mà nói.
“ Ông rất hiếu kì 5 năm thời gian cháu bỏ đi biền biệt đã sảy ra những chuyện gì? Mà cháu đã không giống người thường.”
Nghe ông ngoại hỏi, hắn cũng thở dài đưa mắt nhìn xa xa nơi mà từng tia nắng ban mai đang le lói từ phương đông nhô lên.
“ Có những truyện cháu không hề muốn nhớ tới nữa ông ạ, cháu vẫn mãi mãi là cháu của ông, vẫn sẽ mãi là người dòng họ Ngọc.”
Ông mỉm cười hiền từ vỗ vỗ vai hắn, có những chuyện không nói ra sẽ tốt hơn.
Đến trưa ông Thành sỉn mới mò dậy, vừa mới dậy đã la í ới.
“ Con Thủy đâu? Mang cho tao cái điếu cày, tao bắn một nõ cho sạch mồm cái nào.”
Hắn đang tỉa mấy cái cây cảnh cùng ông nghe vậy cũng tí nữa cắt phải tay, h·út t·huốc lào cho sạch mồm, đây hẳn là một ý tưởng vượt thời đại đi.
Cậu Ba từ ngoài đi vào trong nhà rồi nói.
“ Chú Thành tỉnh rồi đấy à! Chú đang ở nhà tôi đấy.”
Ông Thành sỉn lồm cồm bò dậy sỏ cái dẹp chiếc đực chiếc cái lọ mọ đi ra bên ngoài, vừa ra vừa lầm bầm.
“ Ơ quái lạ đêm qua mình ngủ nhà ai nhỉ?”
Cậu Ba vào trong rồi kéo ông Thành sỉn ra bàn nước ngoài vườn, thấy ông ngoại hắn đang ngồi uống nước, ông Thành sỉn liền gãi đầu chào.
“ Chào cụ Bảo.”
Rồi mọi người ngồi xuống, ông ngoại hắn bấy giờ mới lên tiếng hỏi.
“ Chú Thành nhậu nhẹt kiểu mà đêm qua lại say xỉn nằm ngoài ruộng thế? May mà thằng cháu tôi nó đem về nhà không là đêm qua chú về với các cụ rồi đấy.”
Ông Thành sỉn mặt lúc này cũng tái nhợt mà nói.
“ Thưa cụ hôm qua con uống say quá không biết trời trăng gì mà lại đi sang bên này.”
Lúc trước hắn cũng kể qua cho ông nghe về chuyện tối qua, ông cũng ngạc nhiên lắm không ngờ cháu mình đi biệt tăm mấy năm về lại có bản lĩnh như vậy.
Ông Thành mặc dù hay say sỉn nhưng ông cũng là người bình thường, chuyện ma quỷ ở bên làng Voi này ông suốt ngày nghe người ta bàn tán, hôm qua đi ăn nhậu không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mò qua bên này, nghĩ lại thôi ông Thành cũng rất sợ hãi.
Mấy người đang ngồi uống nước thì từ ngoài cổng có tiếng gọi.
“ Hải ơi?”
Hắn nhận ra là giọng của thằng Đăng liền hô lên một tiếng, thằng Đăng đi vào thấy mọi người thì lên tiếng chào hỏi, sau đó nhìn qua chỗ ông Thành sỉn ngạc nhiên nói.
“ Ơ chú Thành sao chú lại ở đây? Sáng sớm cháu đi ra chợ đi qua làng bên thấy cái Thủy đang đi tìm chú đấy.”
Ông Thành cũng chỉ ậm ừ, trong đầu còn đang nghĩ đến cặp mắt toàn những tia máu dí sát vào mặt đêm hôm qua, thân thể khẽ run run lên trong đầu thầm chửi “ mẹ nó chứ đêm qua sít nữa thì về với các cụ rồi.”
Sau đó liền nói lời cảm ơn khách sáo vào câu rồi lê đôi chân sỏ đôi dép một đực một cái mà bỏ chạy mất dạng.
Ông ngoại bật cười rồi quay qua hỏi thằng Đăng.
“ Tính qua rủ thằng Hải đi đâu? Làm gì thì làm nhớ về sớm đấy.”
Thằng Đăng cười gãi đầu, ngồi một lúc hắn đi vào trong bếp hắn lấy một con dao rồi rủ thằng Đăng đi ra ngoài.
Chả là tối qua hắn bảo thằng Đăng hôm nay qua đây rồi hai thằng đi lấy vài thứ để chuẩn bị, thời gian 5 năm hắn một lòng tu đạo là để một ngày trở về báo thù, nên không thể để chậm trễ thêm một ngày nào nữa, hắn quyết định trưa ngày mai hắn sẽ tiêu diệt con quỷ nữ mắt đỏ.
“ Ê mày rủ tao đi đâu thế?”
Hai thằng lang thanh đi trên con đường làng vắng vẻ thằng Đăng hiếu kì hỏi, hắn chỉ về mấy bụi tre cuối làng mà nói.
“ Đi chặt tre.”
Thằng Đăng ngẩn ra sau đó lại hỏi.
“ Chặt tre về làm gì mày?”
Hắn nhếch miệng giọng điệu lành lạnh cất lên.
“ Đóng mồ đóng mả.”
Nghe hắn nói thằng Đăng sửng sốt rồi im re mà đi theo không hỏi thêm gì nữa.
Đi trên con đường làng quen thuộc hắn cảm giác không khí tràn ngập một mùi hiu quạnh, từ một làng yên vui rộn rã tiếng cười tiếng nói bây giờ chỉ còn lại vài chục nhà vẫn cố cắm rễ lại, đa số mọi người đã chuyển đi hết vì sợ hãi.
Hắn được thằng Đăng kể về năm xưa khi hắn bỏ đi, thầy Đồng mời về thêm 2 ông bạn cũng làm thầy mo, thầy bùa về làng để trấn áp con quỷ nữ, cả ba người lập trận đánh nhau với con quỷ nữ nhưng vẫn không phải là đối thủ của nó, hai ông thầy được mời về một ông bị g·iết còn một ông thì bị tàn phế, thầy Đồng cũng không khá hơn là bao, đôi chân cũng bị hủy, cả thêm mấy người thanh niên đi cùng cũng bị g·iết hai người.
Lúc cả làng hoang mang khi đã không có ai có thể ngăn cản được con quỷ, có một vị hoà thượng đi ngao du ngang qua liền gia tay đánh lui con quỷ rồi đem đám người còn sống bỏ chạy.
Sau lần đó rất ít khi con quỷ nữ xuất hiện, nhưng vong hồn đầu đường xó chợ, ma đói ma khát lại xuất hiện liên tục,mọi người đều sợ hãi mà phần lớn dọn đi biệt sứ, chỉ còn lại mấy chục nhà ở lại nơi chôn rau cắt rốn.
Vị hoà thượng kia cũng ở lại chỗ ngôi đình làng bấy giờ chỉ còn là một túp lều lụp sụp, ngôi đình làng ngày xưa nghe nói khi khai phá thì đã tồn tại sẵn rồi thời đó mọi người cũng góp của mà dựng lại, nhưng sau này lại bị ông trưởng làng bán mất, người ta nói chỡ có sai, bán đình đập miếu thì phải gánh lấy cái nghiệp, cả dòng họ của ông trưởng làng đó sau này đều chịu phải nghiệp báo.
Đi tới mấy bụi tre cuối làng hai thằng liền hì hục chặt mấy cây tre nhỏ bằng cổ tay, dài khoảng 1m vót nhọn một đầu tổng cộng là 5 cái rồi hai thằng vác về, khi đi qua ngõ nhà thầy Đồng hắn liền nói với thằng Đăng rồi cả hai thằng đi vào.
Ngôi nhà gỗ đơn sơ vẫn như năm nào không hề có chút thay đổi, ông thầy Đồng đang ngồi trên ghế ngoài hiên ánh mắt nhìn xa xăm, bỗng một tiếng nói vang lên.
“ Bố mình ăn cơm thôi.”
Là giọng của cô Thắm con gái thầy Đồng năm nay đã ba mươi nhưng vẫn chưa lấy chồng, vẫn ở với thầy Đồng.
“ Ừ đợi lát nữa bố có khách quý đến chơi.”
Nghe bố mình nói như vậy, cô Thắm nhăn mặt nhìn ra cổng lại không thấy ai, liền lầu bầu.
“ Bố lại mắc bệch hoang tưởng của người già rồi.”
Thầy Đồng cười haha mà nhìn cô con gái tràn đầy yêu thương, một tay ông nuôi lớn rồi nói.
“ Bố già rồi mau mau lấy chồng cho bố còn bế cháu.”
Cô Thắm cười nói.
“ Con không muốn lấy chồng đâu con muốn ở mãi với bố cơ.”
Hai bố con đang trêu đùa thì hai thằng cũng đã mở cổng mà đi vào, nhìn thấy hắn thầy Đồng nhăn mày sau đó mới giãn ra nói.
“ Hải đấy à cháu, đi đâu mấy năm bây giờ mới về.”
Hắn chỉ gật đầu chào rồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc nhà, lông mày nhăn lại rồi nhìn thầy Đồng, thấy ánh mắt của hắn nhìn tới thầy Đồng liền thở dài mà nói.
“ Bà ấy không muốn xuống dưới, đến khi cái thân già này không còn thở thì cả hai sẽ đi.”
Hắn cũng không hề nói gì mà chỉ thở dài, hắn nhìn lên bàn thờ rồi chắp tay với thầy Đồng, hắn nhìn thấy vong hồn của vợ thầy Đồng vẫn đang ở bên cũng chỉ biết lắc đầu, con người ai cũng sẽ có tham, sân si kể cả kẻ tu đạo vẫn sẽ có, chỉ khi nào bước tới cảnh giới thánh nhân thì mới chặt đứt được.
Vợ thầy Đồng theo hắn biết thì khi sinh chị Thắm vì khó sinh mà c·hết, đến bây giờ đã là ba mươi năm vẫn không xuống âm ti báo danh mà ở lại dương thế, muốn làm được điều đó thầy Đồng cũng tốn không ít tâm huyết, đợi đến khi hai người xuống dưới chào đón họ sẽ là những cực hình nghiêm khắc vì đã vi phạm âm luật.
Ngồi nói chuyện một lúc hỏi thăm, hắn với thằng Đăng liền xin phép ra về, vừa ra đến cổng thằng Đăng hích vai hắn hỏi.
“ Mày nhìn thấy cái gì à?”
Hắn im lặng không nói, nhưng thằng Đăng cứ nhõng nhẽo làm hắn phát tởm nên mở miêng.
“ Vợ thầy Đồng.”
Nghe hắn nói thằng Đăng cũng xanh mặt, sau đó lại dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn mà hỏi.
“ Sao mày nhìn thấy những thứ đó vậy?”
Hắn vẫn bước đi mà không trả lời, thằng Đăng vẫn dở trò cũ ra, hắn liền đạp cho một cái văng ra xa.
“ Biến đi, tao học được chưa.”
Thằng Đăng dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn, miệng cười hô hô nói.
“ Mày dạy tao vài chiêu được không? “
Liếc nhìn thằng Đăng một cái, dưới ánh mắt chờ mong của thằng Đăng hắn cũng không quá phũ phàng mà nói.
“ Không được, tư chất của mày quá kém.”
Thằng Đăng mặt ỉu xìu xuống rồi cũng lầm lũi các cọc tre theo sau, về đến nhà hắn liền đem cọc tre nhúng vào cái thùng, sau đó vào trong nhà móc từ trong balô ra vài gói bột đổ vào rồi cho thêm nước vào ngâm.
Xong xuôi hắn với thằng Đăng mới mò lên nhà ông ngoại mà ăn cơm, mâm cơm mà mợ Hoa để phần cho hắn, bị thằng Đăng hốc hết gần hết hắn trợn mắt thằng này ăn cũng quá là nhanh đi.