Đại Mỹ Nhân Là Nam Cải Trang?

Chương 36: Con Tim hay Lý Trí?




Nằm trên chiếc giường màu trắng ánh mắt Bùi Phong dần cụp xuống, cậu ôm lấy cái chăn dày vùi mặt vào trong ấy mà khóc, chẳng lẽ việc lừa cậu rất dễ dàng sao?

Từ bé đến lớn Bùi Phong đã nhận về vô số những lời nói dối, mặc dù cậu biết họ đang nói dối nhưng cậu luôn chờ một ngày họ có thể thú nhận mọi chuyện với bản thân mình, nhưng cái ngày ấy sẽ chẳng bao giờ tồn tại vì họ cứ chất chồng những lời nói dối khác nhau.

Cậu khóc, khóc đến nấc ngẹn từng tiếng, hơi thở khó khăn, rốt cuộc thì bản thân cậu đang làm cái gì vậy? Tìm người chị gái mà mình yêu thương hay là trả thù cho thời trẻ thơ đây?

“Mình… Đang làm cái gì? Rốt cuộc thì bản thân đang muốn cái gì vậy?”- Suy nghĩ mong lung của Bùi Phong ngày một nhiều hơn, lý do những việc cậu đang làm có ý nghĩa và mục đích gì?

Kéo chăn xuống để lộ đôi mắt đỏ hoe, Bùi Phong lôi điện thoại trong túi quần ra nhấn vào mục danh bạ.

[Chị Hai]

[MaMi]

Hai biệt danh của hai người Bùi Phong muốn giành cả cuộc đời bảo vệ nhất hiện lên, ngón tay run run cậu bấm nút gọi mẹ.

Tút… Tút… Tút…t…

Từng hồi chuông như xé nát lòng dạ tâm can, Bùi Phong vẫn không bỏ cuộc cậu cứ bấm gọi liên tục đến khi đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khiến tim cậu muốn ngừng đập:

[Số máy quý khách liên lạc hiện đang bận. Vui lòng gọi lại sau.]

“Sao… mẹ không bắt máy?”- Cậu ngồi dậy dựa lưng vào thành giường có chút hoang mang cùng lo lắng, nhưng rất nhanh cậu đã tự an ủi chính bản thân mình sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với bà ấy đâu.

Người tiếp theo Bùi Phong muốn nghe giọng nhất không ai khác ngoài Bùi Hoa, cậu bấm nút gọi chị gái.

Tút… tút…t.

Thanh âm quen thuộc này khiến cậu sững người một lúc, nhưng thật may đầu dây bên kia đã có người nghe máy:

“Alo?”

“Chị? Phải chị không?”- Giọng Bùi Phong hớn hở xen lẫn lo lắng, người kia rất nhanh đáp lại:

“Xin lỗi, nhưng tôi không phải chị gì đó của cậu đây đâu, có gọi nhầm số không?”

Chiếc điện thoại đang cầm trên tay cũng phải rơi xuống khi nghe câu nói của người bên kia, cậu ngồi như kẻ mất hồn, đây cũng chẳng phải lần đầu cậu gọi cho Bùi Hoa nhưng có điều những lần trước toàn bị cúp máy chỉ duy nhất lần này là có người nghe máy, ấy vậy mà lại không phải chị gái cậu!

“À, xin lỗi… Tôi gọi nhầm số”- Bùi Phong run run nói vào điện thoại, bên kia nghe thế thì ngắt kết nối cuộc gọi ngay lập tức.

Cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy con người nhỏ bé ngồi ngay ngắn trên giường, có lẽ một phần nào đó trong tim cậu đang loạn cả lên, đầu óc cũng chẳng thể giữ tỉnh táo.

Phóng nhanh xuống giường, Bùi Phong chạy nhanh đến cửa phòng mở tung ra chẳng nói chẳng rằng chạy đi trước ba cặp mắt ngạc nhiên cùng hốt hoảng ra khỏi nhà, cậu thật sự không thể suy nghĩ được nhiều hơn nữa, nếu chẳng thể gọi cho ai thì cậu sẽ đi tìm họ.

Bùi Phong chạy nhanh đến nỗi ba kẻ phía sau cũng mất dấu, đôi chân trần chạy bay bay trên từng con hẻm một, ánh sáng vàng vọt của đèn đường như chiếu sáng phần nào đó trong trái tim mang hy vọng của Bùi Phong, chắc chắn cậu sẽ tìm ra hai người quan trọng với bản thân sớm thôi, nhất định cậu sẽ bảo vệ họ chu toàn!

Con đường về đêm vắng hoe chỉ có bóng dáng một cậu thiếu niên đang băng băng chạy qua từng bóng đèn đường, hàng quán xung quanh đã đóng cửa cả, đôi lúc có vài chiếc xe lướt qua con đường ấy.

Đôi chân trần vì chạy quá lâu cũng đang rỉ máu, Bùi Phong không quan tâm mà cứ cấm đầu chạy, bất ngờ có một bàn tay chụp lấy cánh tay ốm yếu của Bùi Phong:

“Em làm cái gì ở đây thế? A Phong, em tỉnh táo lại chút đi đừng chạy nữa, chân em chảy cả máu rồi kia kìa!”

Cậu quay lại nhìn kẻ vừa nói lắp bắp được câu thì liền ngất lịm đi:

“Trương Kỳ?”

“Này! Em không sao cứ A Phong? A Phong!”

Trương Kỳ ôm Bùi Phong vào lòng thở dài một hơi:“Vẫn như Vậy nhỉ? Mỗi khi bị kích động thì cậu lại như một kẻ điên chỉ biết làm những thứ trước mắt mà không suy nghĩ đến hậu quả à?”

Hắn bế xốc Bùi Phong lên bước từng bước về phía căn nhà không xa gần đó, lúc nãy cũng tình cờ Trương Kỳ không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thì gặp ngay cảnh Bùi Phong đang liều mạng chạy thế này.

Cũng đã rất lâu kể từ lần cuối hai người gặp nhau nên xém chút thì Trương Kỳ không nhận ra người bạn chí cốt của bản thân rồi.

Đi một lúc cũng đến nhà, Trương Kỳ bế cậu vào trong đặt lên ghế sofa giữa phòng khách rồi nhanh chóng đi lấy thuốc khử trùng để xử lý những vết thương ở chân cho Bùi Phong, hắn cẩn thận nhẹ nhàng từng chút một sợ cậu sẽ đau.

“Hazzz” Nhìn vết thương vẫn còn rỉ máu Trương Kỳ tặc lưỡi: " Chậc!Sao lại ra nông nỗi này vậy A Phong? Ai lại khiến cậu mất hết lý trí và bình tĩnh vốn có vậy?"

Miệng thì nói vậy nhưng hắn thừa biết chỉ có hai người duy nhất trên đời này có thể khiến Bùi Phong thành bộ dạng nhếch nhác này mà thôi. Trong mơ cậu nhìn thấy Bùi Hoa đang cầu cứu bản thân nên ở ngoài cũng bất giác gọi:

“Chị, Chị ơi…em ở đây!”