Đại Mỹ Nhân Là Nam Cải Trang?

Chương 14: Không Gian Tối





Nằm co mình trong vòng tay của Phạm Kha cậu run lên từng hồi, những mảnh ký ức rời rạc dần được khôi phục nguyên viện, cơn ác mộng đó luôn đem đến cho Bùi Phong nhớ lại những thứ đáng lý ra phải ngủ yên mãi mãi.

"Thứ Rác Rưởi!"- Giọng nói khàn đặc của Bùi Anh Tuấn như tiếng sấm chuyền vào tai cậu. Cơ thể bé nhỏ rướm máu run rẩy sợ hãi, miệng Bùi Phong mấp máy:

"Bố... K..hông... Phải con làm..."

Lông mày lão cau lại nhìn chòng chọc cậu: "Không phải mày vậy còn ai khác sao? Mày đừng nói là do tao làm! Đã sai còn chối bay chối biến à?"

"Thật sự... không phải con... hức"- Từng lời nói của Bùi Phong vang lên nhưng tất cả chỉ nhận lại một cái nhìn sắt lạnh từ người cậu cho là bố của mình, đây là lần thứ mấy cậu bị lão đánh cậu cũng quên mất rồi.

Vứt cây roi mây qua một bên Bùi Anh Tuấn tiến đến chỗ Bùi Phong nhất bỗng cơ thể gầy gò dễ bệnh của cậu trên vai, cậu sợ hãi cầu xin:

"Bố con xin lỗi, con xin lỗi. Xin bố đừng đưa con vào căn phòng đó nữa, con xin lỗi. Hức... hức"

Lão chẳng thèm trả lời mà còn bước nhanh hơn đến một căn phòng nhỏ có cánh cửa màu nâu sẫm. Vừa mở cửa ra lão đã ném mạnh Bùi Phong vào trong rồi lạnh lùng đóng cửa lại trước sự vang nài của cậu. Ánh sáng dần biến mất để lại một bóng tối nuốt chửng lấy Bùi Phong bên trong.

Cơ thể Bùi Phong run rẩy hơi thở dồn dập, đôi đồng tử màu nâu liên tục đảo qua đảo lại xung quanh, cậu ghét bóng tối, cậu sợ nó, sợ nó nuốt chửng lấy cậu, sợ có thứ gì đó xuất hiện kéo cậu vào sâu hơn nữa, càng lúc Bùi Phong càng co mình hết cỡ trong góc, tim cậu ngày đập càng nhanh. Những lần lấy hơi lên để thở cũng khó khăn hơn.

Hai mắt Bùi Phong nhìn thẳng vào bóng tối đen ngòm phía trước, chính nơi đây cũng là nơi cậu từng bị Bùi Anh Tuấn đánh vì một lỗi nhỏ chẳng đáng là gì, những lần roi mây giáng xuống cơ thể cậu cứ như một bao cát để lão ta trút giận. Mắt Bùi Phong dần mờ mịch cậu khó khăn hít từng hơi.

...Bịch!...

Nổi sợ bóng tối đã ám ảnh Bùi Phong, cậu ngã xuống bất tỉnh gương mặt tái nhợt lắm tắm mồ hôi nhễ nhại.

"Tiểu Phong! Em ở đâu rồi!?"- Bùi Hoa vì lâu quá không thấy cậu về phòng nên đã chạy đến chỗ vừa rồi để tìm, cô vừa nhìn thấy Bùi Anh Tuấn bước từ trong phòng ra gương mặt còn tức giận đến đỏ gay thì liền có một linh cảm không lành, cô chạy đến trước mặt lão ta nghiến răng nói lớn:

"Ông nhốt em ấy ở đâu!? Ông Già chết tiệt! Tại sao ông lại đánh em ấy hả?"

...Chát!...

Một cái tát in hằng năm ngón giáng xuống gương mặt tròn trịa của Bùi Hoa, cô không khóc mà còn hung ác nhìn lão: "Đánh đi! Đánh chết luôn đi, chị em tôi không nên có một thằng cha khốn nạn như ông!"

"Mày!"- Bùi Anh Tuấn rằng giọng, lão không ngờ hôm nay Bùi Hoa lại hỗn hào như thế, đưa tay lên định đánh thêm vài cái nữa thì bà Tố Trâm đã hoảng loạn chạy đến:

"Không! Đừng đánh nó."- Bà ôm chặt Bùi Hoa trong lòng nức nở: "Sao ông đánh Hoa Hoa?... ông đã hứa sẽ không đánh nó mà?"

"Nó xấc xược cần được dạy dỗ!"- Câu nói đó khiến Bùi Hoa bùng nổ, cô đã cố gắng ngoan ngoãn nhưng tất cả đối với lão mãi mãi vẫn là xấc xược? Vùng ra khỏi tay mẹ Bùi Hoa chỉ tay vào căn phòng đồ cổ của lão lạnh lùng hỏi:

"Ông nhốt Tiểu Phong ở đâu!? Ông biết vì ông mà em ấy rất sợ bóng tối không? Ông làm bố cái kểu gì vậy? Tôi không có người bố nào như ông cả!"

...Chát!...

Vừa nhắc đến Bùi Phong lão đã tức giận đánh mạnh vào mặt Bùi Hoa: "Hôm nay mày với thằng nhãi con đó chán sống rồi sao? Nó làm vỡ bình ngọc của tao, tao phạt nó thì sai ở đâu? Trẻ con không nên cãi lời người lớn!"

Tố Trâm vẫn trạng thái hốt hoảng ôm lấy Bùi Hoa vào lòng, bà sợ sệt lên tiếng: "Phong... nó đã làm gì? Tụi nhỏ chỉ mới bảy tuổi... Chúng nó còn chưa biết gì, sao ông lại mạnh tay như thế?"

Bùi Hoa vùng khỏi tay bà lách người chạy vào căn phòng sau lưng lão, cô thành thục chạy đến cánh cửa có màu nâu sẫm bên trong đang được khóa bằng một ổ khóa màu đen. Bàn tay nhỏ bé cần lấy cục gạch đang kê chậu hoa rồi dùng sức đập mạnh vào ổ khóa, mỗi lần đập Bùi Hoa điều gọi: "Tiểu Phong! Em phải cố gắng lên. Chị đến với em đây"

Sau vài lần đập hai bàn tay Bùi Hoa cũng đã rướm máu đỏ tươi, cô vẫn kiên trì đập tiếp. Lúc ổ khóa rơi xuống cũng là lúc Bùi Anh Tuấn đứng lù lù phía sau cô: "Mày phá đồ?"

Cô không còn sức quay lại nhìn lão nữa, buông cục gạch trong tay để nó rơi xuống hai chân Bùi Hoa run rẩy khụy xuống, bàn tay đỏ tươi chạm vào cánh cửa cô dùng chút sức còn lại đẩy mạnh nó ra.

"Tiểu.. Pho...n...g"- Lúc nhìn được Bùi Phong đang nằm co mình trong góc cũng là lúc Bùi Hoa té nào vào trong ngất đi vì quá mệt.

"Một lũ phá phách nghịch ngợm!"- Lão hờ hững đóng cánh cửa lại mặc cho hai đứa con của mình đang trong tình trạng không rõ, bà Tố Trâm hai chân lững thững bước vào tay cầm cây roi, bà đưa cây roi cho lão sợ hãi nài nỉ: "Anh có thể đánh em nhưng làm ơn cho em mang hai đứa nhỏ đi được không? Anh đừng vô tâm với tụi nhỏ như thế, chúng sẽ chết mất"

Nhận lấy cây roi từ tay bà, Bùi Anh Tuấn cười nhẹ đáp: "Đây là em nói nhé! Tôi không có đánh em là do em muốn"

Dứt lời cây roi mây liền giáng xuống người bà, những lần cây roi đánh lên người bà Bùi Anh Tuấn điều phấn khích ra mặt, lão thích cái cảm giác nhìn người khác đau đớn cầu xin mình, từ bé lão đã có tính tình bạo lực có thể nói tâm lý lão không như người bình thường. Đánh một lúc lão cũng mỏi tay nên vứt cây roi đi rồi bước đi bỏ lại đó một người con gái đang đau đớn nước mắt lăn dài trên má hòa cùng máu.

Ôm cơ thể đầy những vết thương bà mở cửa nhìn hai đứa con của mình, nhẹ nhàng bước đến chỗ Bùi Phong bà ôm cậu vào lòng: "Phong Phong... Mẹ xin lỗi vì mẹ đến trễ"- Nói rồi bà lại khó khăn bước đến chỗ Bùi Hoa ôm chặt cô cùng với Bùi Phong nức nở từng tiếng: "Mẹ xin lỗi... Là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ, hai đứa mở mắt nhìn mẹ có được không? Làm ơn đừng làm mẹ sợ, Phong Phong, Hoa Hoa... Tụi con có tha thứ cho mẹ không?"

Nước mắt bà rơi xuống mặt Bùi Phong, những giọt nước mắt đau khổ. Hàng lông mi dài của cậu khẽ động, hai mắt cậu vô hồn nhìn người mẹ đang khóc trước mặt mình bất giác mỉm cười: "Mẹ không sai"