Đại Minh Vương Hầu

Chương 144




Trong Võ Anh điện.

Bùm một tiếng, Tiêu Phàm sợ tới mức quỳ xuống.

Chu Nguyên Chương đã sắc mặt tái xanh, hắn đã không dám ngẩng đầu nhìn, dù sao hắn biết, tâm tình lão Chu lúc này khẳng định không vui.

Vô luận ai bị mạc danh kỳ diệu trở thành thủ hạ đồ tôn người khác, chắc hẳn tâm tình cũng sung sướng không được.

Tiêu Phàm rất muốn hung hăng đánh vào miệng mình hai cái a...

Cùng Trương Tam Phong nói cái gì không nói lại nói đến Trương Vô Kỵ, nói đến Trương Vô Kỵ thì cũng thôi đi, vốn là nhân vật hư cấu. Có trách thì phải trách Kim đại hiệp, viết truyện hư hư thực thực, mạc danh kỳ diệu cho lão Chu vào trong sách, lại mạc danh kỳ diệu để lão Chu làm thủ hạ Trương giáo chủ...

Hiểu lầm này... Có chút lớn.

Theo tính tình như Diêm vương của lão Chu không biết thu thập hắn thế nào đây? Lột da hay là chôn sống?

Tiêu Phàm cảm thấy mình vừa rồi dự cảm là chính xác, mang Trương Tam Phong tiến cung, tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn nhất kiếp này của hắn, không có "Một trong".

- Bệ hạ, thần muôn lần chết! Thần tội đáng tru di!
Tiêu Phàm nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội.

Chu Nguyên Chương cả giận hừ một tiếng, không phản ứng với hắn, ngược lại vẻ mặt ôn hoà nói với Trương Tam Phong:
- Trẫm mộ đại danh lão thần tiên lâu rồi, lão thần tiên dạo chơi thiên hạ, hành tung mơ hồ, trẫm nhiều lần tương triệu, nhưng chưa được cơ duyên gặp lão thần tiên. Hiện nay lão thần tiên không ngờ dạo chơi tới kinh sư, ha ha, xem ra trẫm phúc duyên sâu dầy.

Trương Tam Phong lúc này cũng không hồ đồ, nghe vậy cực kỳ khách khí dựng lên ba căn ngón tay làm lễ Tam Thanh vái Chu Nguyên Chương, thần sắc đoan trang nói:
- Bần đạo dã nhân vùng thiếu văn minh, chúc sức khỏe bệ hạ.

Chu Nguyên Chương hôm nay tâm tình không tệ, ha ha cười nói:
- Lão thần tiên không cần đa lễ, trẫm vốn xuất thân hương dã, không cần đa lễ.

Tiêu Phàm quỳ ở một bên, nhìn trộm thấy Chu Nguyên Chương sắc mặt hồng nhuận, nụ cười đầy mặt, trong lòng không khỏi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra lão Chu tâm tình tốt, có lẽ hắn còn không biết chuyện xấu giữa Giang Đô quận chúa và mình. Cũng có lẽ, lão Chu thực không để chuyện này trong lòng, Hoàng đế mà, mỗi ngày phải quan tâm quốc sự nhiều như vậy, nghe nói hắn một ngày phải phê mấy ngàn phần tấu chương, làm sao có thời giờ quản hắn cháu gái nói chuyện luyến ái với ai nha...

Tiêu Phàm trong lòng không ngừng an ủi mình như vậy, cho dù có chút lừa mình dối người, hắn cũng rõ ràng chẳng muốn nghĩ nhiều như vậy.

Chu Nguyên Chương cùng Trương Tam Phong hàn huyên vài câu, liền mệnh hoạn quan ban thưởng cho Trương Tam Phong, sau đó thấy Tiêu Phàm vẻ mặt hối hận quỳ ở bên cạnh, Chu Nguyên Chương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, buồn cười nói:
- Ngươi cũng đứng lên đi, cho trẫm đứng ở một bên đi.

- Tạ bệ hạ.

Chu Nguyên Chương thần sắc hòa hoãn, nhìn Trương Tam Phong cười nói:
- Lão thần tiên du hí hồng trần, siêu thoát thế ngoại, những năm cuối triều Tống đã có dấu vết giang hồ, trẫm xin hỏi lão thần tiên thọ bao nhiêu?

Trương Tam Phong vuốt vuốt râu, cẩn thận hồi ức nửa ngày, nói:
- Bần đạo sinh với triều Tống năm Thuần Hữu thứ bảy, cách nay...

Trương Tam Phong ngửa đầu bắt đầu bóp ngón tay, sau nửa ngày, rốt cục thống khổ lắc đầu, nhìn Chu Nguyên Chương:
-... Cách nay đã bao nhiêu năm?

Chu Nguyên Chương đối với vấn đề này cũng rất khó xử, theo Trương Tam Phong cùng giơ tay bấm đốt, trong đại điện yên tĩnh, hai lão nhân đầu tóc bạc phơ ngồi vắt hết óc bấm đốt ngón tay tính tuổi...

Thật lâu, Chu Nguyên Chương đột nhiên hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói:
- Một trăm năm mươi tuổi tròn! Lão thần tiên thọ thật!

Trương Tam Phong cũng ngây dại, lúng ta lúng túng nói:
- Ta... Có thọ lâu vậy à?

Tiếp theo Trương Tam Phong chép chép miệng, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, mê hoặc thì thào tự nói:
-... Sống nhiều năm như vậy, ta đã làm gì nhỉ?

Tiêu Phàm đứng ở một bên, không ngừng lau mồ hôi...

Vị lão thần tiên này, cả đời sống trong hồ đồ.

Chu Nguyên Chương nhìn Trương Tam Phong ánh mắt tức khắc tràn ngập hâm mộ, than thở nói:
- Lão thần tiên thọ như thế, thực là thế gian cực thụy, so với trẫm còn hơn tám mươi năm, khó trách dân gian tôn sùng lão thần tiên sâu vô cùng, lão thần tiên quả nhiên đạo pháp cao thâm. Nghe nói lão thần tiên nhiều năm trước cũng mở tông lập phái, rộng rãi thu môn đồ, lấy thọ của người, trẫm gọi ngươi một tiếng tổ sư cũng không phải là không thể a...

Trương Tam Phong vuốt chòm râu, cười cao thâm, giương miệng còn chưa có mở miệng, Tiêu Phàm liền giành trước khách khí nói:
- Bệ hạ là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, làm gì có chuyện người địa vị cao cúi đầu trước người có địa vị thấp? Hai chữ "Tổ sư", bệ hạ tuyệt đối không thể tùy tiện nói a...

Chu Nguyên Chương nhíu mày, không vui nói:
- Trẫm vì sao không thể? Trẫm tuy là thiên tử, nhưng lão thần tiên là tiên nhân, không cần tuân theo lễ tục thế gian, trẫm thiệt tình tôn sùng đạo pháp lão thần tiên, liền xưng một tiếng tổ sư có gì là không thể?

Tiêu Phàm trán ứa mồ hôi lạnh, cầu xin nói:
- Bệ hạ, thật sự không thể a, ngài xưng hắn là tổ sư, thần sẽ rất ngượng ngùng.

Chu Nguyên Chương dần dần có chút không kiên nhẫn nói:
- Trẫm xưng hô thế nào với lão thần tiên, đó là chuyện của trẫm, ngươi có vấn đề gì sao?

Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói:
- Bệ hạ xưng lão thần tiên là tổ sư, thần lại rất ngài nhận sư điệt ngài a...

Chu Nguyên Chương giận dữ:
- Lớn mật! Ngươi có ý gì?

Tiêu Phàm chỉ chỉ Trương Tam Phong vẻ mặt hư vô mờ mịt, đáng thương hề hề nói:
- Hắn... Là sư bá của ta.

Trương Tam Phong ha ha cười:
- Chính vậy!

Chu Nguyên Chương nét mặt già nua dần dần bao phủ một tầng hắc khí:
-...

Thật lâu...

- Hừ! Việc này không đề cập tới nữa, trở lại chuyện chính.
Chu Nguyên Chương phẫn nộ tức giận hừ nói.

Tiêu Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nói:
- Đa tạ bệ hạ thông cảm.

Chu Nguyên Chương mắt chăm chú nhìn Trương Tam Phong, khẩn thiết nói:
- Lão thần tiên đạo pháp cao thâm, phúc trạch thâm hậu, thọ như vậy. Trẫm muốn thỉnh giáo phương pháp trường thọ, không biết lão thần tiên có thể chỉ giáo một phần?

Tiêu Phàm tức khắc hiểu được dụng ý Chu Nguyên Chương nhiều lần tương triệu Trương Tam Phong.

Làm Hoàng đế ai không muốn sống lâu trăm tuổi? Một người khi đã hoàn toàn thỏa mãn vật chất và quyền lực thì hắn còn cần theo đuổi cái gì?

Ngoại trừ kéo dài tuổi thọ, hắn còn có cầu gì?

Cái gọi là tôn sùng Trương Tam Phong đạo pháp cao thâm vân vân chỉ là lời khách sáo, lão Chu chân chính muốn là phương pháp trường thọ của Trương Tam Phong, đây mới là thứ Chu Nguyên Chương gần đất xa trời cần nhất.

Hoàng đế thân thể vạn kim, đều là mẫn cảm mà yếu ớt a...

Chu Nguyên Chương nói xong, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Trương Tam Phong, chân long thiên tử cao cao tại thượng lúc này ánh mắt lại mang theo vài phần ý tứ cầu xin.

Trương Tam Phong vuốt vuốt chòm râu thật dài, ánh mắt trong suốt nhìn phía Chu Nguyên Chương, thần thái bình tĩnh.

Nhìn kỹ tướng mạo Chu Nguyên Chương, Trương Tam Phong sắc mặt trầm tĩnh gật gật đầu.

Chu Nguyên Chương thần tình mong đợi:
- Lão thần tiên khả tính ra trẫm chi tuổi thọ?

Trương Tam Phong đứng dậy đi đến trước Chu Nguyên Chương, cúi thấp nhìn xuống ngữ khí rất quyền uy nói:
-... Há mồm.

Chu Nguyên Chương ngẩn người:
- Để làm chi?

- Nhìn tuổi.

- A ——
Chu Nguyên Chương rất phối hợp mở miệng, lộ ra miệng đầy răng cửa.

Vì thế Trương Tam Phong bắt đầu đếm số răng trong...

Tiêu Phàm ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn vào hai vị lão nhân cộng lại hơn hai trăm tuổi mặt dán mặt, nghiêm túc đếm răng, Tiêu Phàm mồ hôi trên trán ứa ra một tầng lại một tầng...

Thật lâu...

Trương Tam Phong đứng thẳng lên, đón ánh mắt đầy mong chờ của Chu Nguyên Chương, chậm rãi lắc lắc đầu.

Chu Nguyên Chương trong lòng trầm xuống, vẻ mặt tức khắc trở nên ảm đạm.

- Chủ thiên hạ thì sao? Thế gian cực tôn lại làm sao? Cuối cùng không chạy khỏi Luân hồi...
Chu Nguyên Chương ảm đạm than thở.

Trương Tam Phong cũng than thở một tiếng, ánh mắt có chút đồng tình nhìn Chu Nguyên Chương, nói:
- Bệ hạ năm đó dẫn nghĩa quân khu trừ Thát lỗ, khôi phục giang sơn người Hán ta, làm một minh quân khai quốc, mệnh chú định sát phạt không ngừng, bạch cốt buồn thiu, đây vốn là thiên ý. Bần đạo tính ra bệ hạ phúc trạch thâm hậu, là tướng trường thọ hiếm có trong các đời thiên tử. Nhưng sau khi bệ hạ lập quốc lạm sát quá mức, người vô tội chết quá nhiều, việc này trái thiên đạo cho nên làm giảm tuổi thọ của bệ hạ...

Trương Tam Phong vốn là người thiếu văn minh, nói chuyện không biết uyển chuyển, nói thẳng nói ra Chu Nguyên Chương sát phạt quá mức mà làm mất số tuổi thọ của mình. Lời nói ra làm Tiêu Phàm ở bên giật mình, lập quốc đã ba mươi năm, ai dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế trước mặt Chu Nguyên Chương?

Kỳ quái chính là, Chu Nguyên Chương nghe vậy nhưng không có chút tức giận, ngược lại sắc mặt bi thương thở dài, lẩm bẩm nói:
- Trẫm sao muốn giết người nhiều như vậy? Bất đắc dĩ khi lập quốc, trăm phế đợi hưng, dân chúng cầu an, trẫm nếu không giết nhóm công thần theo trẫm lập quốc, tương lai bọn họ nếu sau khi trẫm chết thị công mà kiêu. Không muốn nghe lời người kế vị trẫm, khi đó binh tai xảy ra, thiên hạ lại rung chuyển bất an, chúng bách tính khi nào mới có thể sống những ngày thái bình?

Trương Tam Phong lắc đầu thở dài:
- Sống cũng được, chết cũng được, hết thảy đều là trời chú định, tội gì cưỡng cầu? Ha ha, thế nhân rất hồ đồ...

Chu Nguyên Chương nghĩ nghĩ, nở nụ cười:
- Trẫm cả đời tung hoành thiên hạ, khoái ý ân cừu, hôm nay đã năm cận cổ hi, địch nhân chết trước tẫm, chiến hữu cũng chết trước trẫm, trẫm cả đời thế là được rồi! Làm gì cưỡng cầu tuổi thọ nữa? Ha ha, lão thần tiên không ngại nói thẳng, trẫm còn có bao nhiêu dương thọ?

Trương Tam Phong bấm đốt ngón tay vài cái, nói:
- Một năm.

Chu Nguyên Chương thần sắc sợ sệt, ánh mắt ảm đạm, thở dài nói:
- Một năm, chỉ có một năm... Trẫm không phải sợ chết, trẫm còn có rất nhiều sự tình chưa làm a, giang sơn này còn chưa đủ củng cố, cuộc sống những bách tính còn chưa đủ giàu có, Doãn Văn còn chưa đủ hiểu việc, thần tử có năng lực phụ tá hắn cũng không đủ nhiều... Trẫm có quá nhiều sự tình không kịp làm.

Trong tiếng thở dài, Chu Nguyên Chương ngồi trên ghế uể oải dần, giống như những lão nhân bình thường, thần sắc bình tĩnh mà dại ra nhìn cảnh sắc ngoài điện, thần thái hết sức thê lương.

- Giang sơn rộng lớn nhân tài đông đúc, chuyện bệ hạ chưa kịp làm sẽ có hậu nhân thay ngài làm tốt...
Tiêu Phàm khom người khuyên giải nói.

Chu Nguyên Chương dại ra ánh mắt chậm rãi ném đến Tiêu Phàm.

Ngoài cửa sổ ấm dương chiếu nghiêng người Tiêu Phàm, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn tràn ngập sinh cơ, được ánh mặt trời bao phủ giống như mạ một tầng kim quang nhàn nhạt.

Chu Nguyên Chương nở nụ cười:
- Giang sơn rộng lớn nhân tài đông đúc, nói cho cùng, Tiêu Phàm, việc trẫm không kịp làm ngươi có thể phò tá Doãn Văn thực hiện tốt không?

Tiêu Phàm nhanh chóng khom người nói:
- Bệ hạ có lệnh, thần tất vâng theo.

- Hy vọng trẫm không nhìn lầm người, cũng hy vọng Doãn Văn không nhìn lầm người...
Chu Nguyên Chương mắt nhìnTiêu Phàm, trong giọng nói tựa hồ hàm chứa một tầng thâm ý khác.

- Bệ hạ ban thưởng thần tự là "Thủ Nghĩa", thần không dám khoe khoang, hôm nay sớm là quân tử trung thành thủ nghĩa.
Tiêu Phàm biểu tình rất đứng đắn, giống như không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn.

- Ha ha, ngươi thật sự là không khách khí.
Chu Nguyên Chương cười đến ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm ánh mắt ẩn ẩn bắn ra hai đạo quang mang sắc bén.

Trương Tam Phong ngồi ở một bên, đột nhiên cúi đầu vái chào, cao giọng đọc một câu đạo hào:
- Vô lượng thọ phật ——

Trương Tam Phong đứng dậy cáo từ, Chu Nguyên Chương cũng là không giữ lại, chỉ khẩn thiết mời Trương chân nhân tiến cung nhiều hơn để cùng luận đạo.

Trước khi đi, Chu Nguyên Chương hạ chỉ, khâm phong Trương Tam Phong là "Thông vi hiển hóa chân nhân", ban thưởng quyền ra vào cấm cung.

Trương Tam Phong cười ha ha bái tạ Chu Nguyên Chương ban thưởng, sau đó liền cáo lui.

Tiêu Phàm hôm nay mang Trương Tam Phong tiến cung chủ yếu là vì quan sát sắc mặt Chu Nguyên Chương. Hiện tại thấy hắn thần sắc bình tĩnh, không mừng không giận, cùng thường ngày không có gì khác nhau, lập tức trong lòng vui vẻ. Xem ra lão Chu không để chuyện xấu giữa hắn và Giang Đô quận chúa trong lòng, như vậy cũng tốt, sau này cứ ca hát nhảy múa tưng bừng. Chờ cho Chu Nguyên Chương chết, hảo hảo bàn với Chu Doãn Văn thì chuyện hắn cùng Giang Đô quận chúa không còn vấn đề gì rồi.

Tiêu Phàm đuổi sát theo sau Trương Tam Phong cùng cáo lui, mục đích đã đạt được, nên rút lui.

Trương Tam Phong đã phất ống tay áo đi ra cửa điện, Tiêu Phàm cũng từng bước lui ra.

Nhân sinh mười chuyện thì chín chuyện không như ý, Tiêu Phàm đã sắp thối lui đến cửa điện, Chu Nguyên Chương lại đột nhiên mở miệng gọi hắn lại.

- Tiêu Phàm, ngươi đừng đi, đi tới, trẫm có chuyện nói với ngươi.

Tiêu Phàm cả người run lên, vội nói:
- Dạ!

Lưu luyến quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Tam Phong tiêu sái phiêu dật đi khuất dần, Tiêu Phàm tràn đầy u oán thầm than một tiếng, sau đó vẻ mặt cung kính đi đến trước long án của Chu Nguyên Chương.

Trong điện trầm mặc thật lâu, quân thần hai người không nói gì.

Chu Nguyên Chương nhìn vào Tiêu Phàm, đôi mắt đục ngầu tràn đầy thâm ý, giống như nghiên cứu vấn đề thâm ảo nào đó, ánh mắt bí hiểm lại ẩn chứa sự sắc bén nhìn Tiêu Phảm nổi cả tầng da gà.

Giờ phút này hắn đang lục lọi ký ức xem sử sách kiếp trước có ghi lại lão Chu có khuynh hướng đam mĩ không, sao ánh mắt hắn nhìn ta thâm tình vậy?

Tiêu Phàm bị Chu Nguyên Chương nhìn đến chột dạ, thầm nhủ sủy nghĩ kĩ, lão Chu sẽ không biết chuyện xấu của ta với Giang Đô quận chúa nên tính thu thập ta chứ?

Không biết qua bao lâu, Chu Nguyên Chương nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tiêu Phàm, trẫm nghe nói trên phố phường có một chút đồn đãi..

Tiêu Phàm cả người run run, lập tức nhanh chóng tiếp lời nói:
- Lời đồn! Bệ hạ, kia đều là lời đồn! Lời đồn là gì với trí giả chứ, bệ hạ anh minh thần võ, là trí giả trong trí giả, nhất định không sẽ tin tưởng những gì dân chúng chốn phố phường nói hươu nói vượn!

Chu Nguyên Chương khóe miệng tựa cười tựa không nhếch lên nói:
- A? Là lời đồn sao? Trẫm cảm thấy mấy lời đồn đãi này có vài phần rất chân thực đấy...

Tiêu Phàm trán mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng giải thích nói:
- Bệ hạ, ngày đó thần cùng Giang Đô quận chúa đi Năng Nhân tự dâng hương, bất hạnh bị gian nhân tính kế, thiền phòng nổi lên đại hỏa. Thần lúc ấy vì cứu quận chúa, bất chấp lễ pháp, cho nên lớn mật xối ướt lại ôm quận chúa, đây đều là vì giữ tính mạng quận chúa a! Thần cảm thấy lúc ấy dưới tình thế cấp bách ôm quận chúa một cái, thật sự rất bình thường...

Chu Nguyên Chương nụ cười càng sâu, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt cũng càng thêm bí hiểm, một lát sau, Chu Nguyên Chương lúc này mới chậm rãi nói:
- Trẫm nghĩ muốn với ngươi phố phường đồn đãi là việc Yến Vương quay về Bắc Bình việc. Ngươi lại đem chuyện ngươi với quận chúa nói ra, ha ha, Tiêu Phàm, rất tốt, ngươi quả nhiên là hảo thần tử của trẫm a...

Tiêu Phàm toàn thân đọng lại, giống như thạch hóa.

Một trận âm phong thổi vào đại điện, trong thời tiết tháng tư ấm áp, Tiêu Phàm giật thột rùng mình một cái...