Đại Minh Vương Hầu

Chương 131




Tiêu Phàm cùng Tào Nghị mới vừa ra khỏi Cảnh phủ đại môn, Tào Nghị liền gấp không thể chờ được nói:
- Đại nhân, hung thủ như thế nào biến thành hòa thượng?

Tiêu Phàm cười nói:
- Ngươi không cảm thấy hòa thượng rất đáng ghét sao?

Tào Nghị nhìn vào nụ cười quỷ dị của Tiêu Phàm, khóe mắt nhảy dựng, thăm dò nói:
- Đại nhân muốn nói tới loại hòa thượng nào?

- Ví dụ như. . . Hòa thượng cùng Yến Vương cấu kết làm việc xấu.

Tào Nghị đột nhiên hít một hơi khí lạnh, thất thanh nói:
- Đạo Diễn?

Tiêu Phàm hắc hắc cười gian không nói.

Tào Nghị há to miệng, nói:
- Đạo diễn là đệ nhất mưu sĩ bên người Yến Vương, ngài lại đem mũi giáo chỉ vào hắn? Cái này. . . Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu?

Tiêu Phàm như cũ nở nụ cười, trong mắt lại hiện lên vài phần hung quang:
- Tiền trảm hậu tấu, giết chết hòa thượng kia rồi nói sau, bệ hạ muốn ta bắt hung thủ đả thương Cảnh Tuyền, bất luận chết sống! Bốn chữ 'Bất luận chết sống' này, giống như ban cho ta một thanh thượng phương bảo kiếm.

Tào Nghị nhìn hung quang trong mắt Tiêu Phàm, trống ngực không khỏi nhanh hơn, hắn trầm mặc một lát, lo sợ nói:
- Đạo Diễn hòa thượng... có thù sâu với ngài sao? Đại nhân nhất định phải diệt trừ hắn mới thống khoái?

Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Không sai, ta cùng với hắn thù sâu như biển, bất cộng đái thiên! Nếu không giết hắn, ta còn mặt mũi nào đứng trong thiên địa?

- Ngài cùng Đao Diễn có thù gì?

Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời nhìn trời, ánh mắt thâm trầm:
- Lão bà của ta, Họa Mi, khi còn bé bị hắn phi lễ, đó là cầm thú. . .

Tào Nghị mồ hôi đẫm trán:
- . . .

Cái ngươi gọi là "lão bà khi còn bé", chẳng qua là lúc nàng nằm trong tã lót được Đạo Diễn bế ẵm qua mà thôi, cái này cũng gọi là "phi lễ"? Ngươi cũng quá không phân phải trái đi?

- Đại nhân, Đạo Diễn hòa thượng ở trong Yến Vương biệt viện, Yến Vương sao có thể để ngài giết Đạo Diễn?
Tào Nghị hỏi ra điều lo lắng nhất.

Tiêu Phàm mắt phát ra ánh sáng lạnh:
- Ta phụng chỉ bắt hung thủ, ai dám ngăn cản ta là đi tìm chết! Đạo Diễn đối với Yến Vương trọng yếu, nhưng đối với bệ hạ thực không quan trọng, Yến Vương nếu trách tội, liền mời hắn diện thánh cáo trạng, dù sao chúng ta nơi này có nhân chứng vật chứng, hơn nữa chính người bị hại mồm chỉ ra và xác nhận, ai có thể nói ta bắt sai người?

Tào Nghị há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại phát giác mình một câu cũng nói không nên lời.

Đánh Cảnh Tuyền, bệ hạ nghiêm chỉ truy tra, thân là hung thủ, Tào Nghị vốn đã cảm thấy có chút bất an, lại không nghĩ rằng chuyện này nằm trong tay Tiêu Phàm, càng không nghĩ tới sự tình bất lợi đối với mình này, Tiêu Phàm lại đem mũi giáo chuyển đi, nhắm thẳng vào cừu nhân, biến bất lợi thành có lợi. Tiêu Phàm này, dường như luôn có bổn sự thần kỳ như vậy.

Được rồi, lời này quá khoa trương hắn, trên thực tế, hắn bề ngoài tuấn lãng anh tuấn, tâm thì đê tiện vô sỉ, chuyện tình vu oan hãm hại chỉ lũ tiểu nhân mới làm được hắn vận dụng xuất thần nhập hóa, khiến cho người khâm phục chính là, gia hỏa này làm chuyện xấu không chút tự xấu hổ, biểu hiện rất hờ hững, giống như đang hành thiện mới đúng.

Tiêu Phàm vươn đầu tới, cắt ngang Tào Nghị trầm tư:
- Tào đại ca có chuyện muốn nói sao?

Tào Nghị thật sâu than thở:
- Ngoại trừ khâm phục, ta thật sự không biết nên nói cái gì. . .

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, sau đó khẳng định nói:
- Suy nghĩ của ngươi rất chính xác.

- Đại nhân, kế tiếp làm như thế nào?

- Thứ nhất, triệu tập huynh đệ Cẩm Y vệ, vây quanh Yến Vương biệt viện, không cho người nào chạy thoát, thứ hai, chuẩn bị tốt chứng cớ.

- Chứng cớ gì?

Tiêu Phàm không có hảo ý cười nói:
- Định tội cho một người cần phải có chứng có gì, thì chuẩn bị chứng cớ đó.

Tào Nghị giật mình, ôm quyền tuân mệnh mà đi.

Tiêu Phàm nhìn vào bóng dáng Tào Nghị, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.

Cẩm Y vệ nói muốn chứng cớ, liền có chứng cớ, không có cũng phải có, cường quyền muốn sửa trị một người, căn bản không cần rất câu nệ tiểu tiết, cái gọi là chứng cớ, thật sự rất hư vô mờ mịt, năm đó án Hồ Lam mưu phản, Cẩm Y vệ tổng cộng giết hơn bốn vạn người, cứ có chút dính dáng là giết, cả nước lo sợ không yên, hơn bốn vạn người kia chẳng lẽ đều đáng chết? Cẩm Y vệ muốn ai chết, thì cái gọi là chứng cớ, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, trong nháy mắt là lấy ra được.

Vì cái gì muốn giết Đạo Diễn?

Phi lễ Họa Mi đương nhiên chỉ là cái cớ, người khác không biết, nhưng thân là người xuyên việt Tiêu Phàm thừa hiểu tầm quan trọng của Đạo Diễn đối với Yến Vương, có thể nói Yến Vương tạo phản, thẳng đến cuối cùng soán vị thành công, có hơn một nửa đều là Đạo Diễn hòa thượng ở sau lưng khuyến khích cùng bày mưu, hôm nay nếu có thể diệt trừ hắn, chẳng khác nào chém đứt được một cánh tay của Yến Vương.

Tương lai Chu Nguyên Chương băng hà, Chu Doãn Văn nếu muốn an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nhất định phải trước tiên phải tước phiên, đã tước phiên thì đầu tiên phải làm từ Yến Vương, tước Yến Vương, tất phải trừ Đạo Diễn, có thể nói, tồn tại của Đạo Diễn là uy hiếp lớn nhất với ngôi vị hoàng đế của Chu Doãn Văn.

Hôm nay Đạo Diễn đang ở kinh sư, đây quả thực là ông trời ban cho cơ hội tốt, nếu không nhân cơ hội này giết chết hắn, chẳng phải là nuôi hổ gây họa?

Về phần Yến Vương sẽ có phản ứng gì, có thể cáo trạng, có thể ngăn trở, có thể trả thù hay không đã không nằm trong suy nghĩ của Tiêu Phàm, nhân chứng vật chứng rõ ràng, cho dù là vu cáo hãm hại, cũng thách hắn cãi nổi.

Một khi đã có tiếng gian thần, không vu cáo hãm hại vài người, như thế nào xứng làm gian thần? Thế chẳng phải bôi tro trát trấu vào mặt giới gian thần sao?

Tiêu Phàm muốn làm gian thần hợp cách.

Trở lại Cẩm Y vệ Trấn Phủ ti, Tào Nghị sớm tập hợp nhân mã, phía trước nha môn mấy trăm danh Cẩm Y giáo úy xếp hàng ngay ngắn, Bách Hộ dẫn dắt, hùng dũng oai vệ xếp thành hàng chờ, sĩ khí rất cao.

Tiêu Phàm chậm rãi nhìn chung quanh mọi người, thật lâu sau, ngữ khí sâm lãnh nói:
- Phụng thánh dụ, tróc nã trọng phạm đả thương nhi tử Trường Hưng hầu, các huynh đệ cố gắng làm hết phận sự, chớ phụ thánh ân, nếu có người dám chống lệnh, giết chết bất luận tội!

Chúng Cẩm Y vệ ngang nhiên ôm quyền, cùng quát to:
- Tuân mệnh!

Tiêu Phàm đại thủ vung lên, lành lạnh quát:
- Bắt người!

Mọi người đáp to, sau đó dưới Tiêu Phàm dẫn dắt, trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi Trấn Phủ Ti đại môn.

Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm nghị đi tuốt đàng trước, ra nha môn liền rẽ ngang sang bên phải, trong mắt tràn ngập sát khí sắc bén, hóe miệng thậm chí nhếch lên một mụ cười lạnh tàn khốc. Đạo Diễn, ngươi thời vận không tốt, vì cuộc sống an ổn của ta ngày sau, ngươi phải chết đi!

- Tiêu đại nhân. . .
Một gã Cẩm Y giáo úy phía sau hắn nơm nớp lo sợ kêu lên.

Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm giáo úy:
- Cái gì?

- ... Có chút vấn đề nhỏ.

- Sao?

Giáo úy cả người run lên, khom người ôm quyền nói:
- Yến Vương biệt viện nên đi phía trái, ngài. . . Đi ngược bên rồi. . .

Trầm mặc giây lát. . .

- Ta cố ý thử cảm giác phương hướng của các ngươi đó! Hiện tại, tất cả quay đầu!

- . . . Rõ!

Yến Vương biệt viện.

Đạo Diễn hồn nhiên không biết nguy hiểm đã lặng lẽ tới gần, vẫn lo âu tại nội đường đi qua đi lại.

Yến Vương Chu Lệ thần sắc cũng có chút bất an, nhấm nháp thanh trà. Trà Long Tỉnh tốt nhất Tây Hồ, khi đưa vào miệng lại có cảm giác tràn đầy chua xót.

- Điện hạ, Bắc phương quân báo còn chưa có đưa đến kinh sư, chuyện này. . . Có phải là người mang tin tức nửa đường xảy ra chuyện gì?

- Bổn vương cũng đang lo lắng, kinh sư phong vân ngụy biến, bổn vương như hổ lạc đồng bằng, nếu không quay về Bắc Bình, không biết sẽ còn rơi xuống loại hoàn cảnh nào. . .
Chu Lệ thở thật dài.

Đạo Diễn trong mắt phát ra thật sâu sầu lo, , trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nói:
- Điện hạ, gần đây kinh sư hướng gió càng ngày càng quỷ dị, điện hạ có lưu ý không, ngài tựu phiên Bắc Bình mười mấy năm, năng chinh thiện chiến, bắc nguyên Thát tử trông đã thấy sợ, điện hạ lập quân công vô số, từ trước đến nay thiên tử luôn yêu thích, vì sao lần này quay về kinh, thiên tử lại đối với điện hạ không tốt như vậy?

Chu Lệ thở dài nói:
- Còn không phải bổn vương ngày ấy tại ngự hoa viên quá mức càn rỡ, chọc giận phụ hoàng, sủng tín cứ thế dần mất. . .

Đạo Diễn lắc đầu nói:
- Không chỉ có thế thôi đâu, ta cảm giác được, hiện giờ trong triều đình có cái gì đó mà chúng ta không sờ không thấy được, chậm rãi thôi động triều đình, hơn nữa từng bước từng bước ảnh hưởng quyết định của thiên tử.

Chu Lệ ánh mắt chợt đọng lại, trầm giọng nói:
- Căn cứ vào đâu nói thế?

Đạo Diễn trầm ngâm nói:
- Năm nay điện hạ quay về kinh, vốn hết sức vinh quang, nhưng sau vì chuyện tại ngự hoa viên, chọc giận thiên tử, tiếp đó đề tài tước phiên bị dẫn ra, sự tình từ đó về sau, chúng ta liền không thể nắm giữ. Trog triều tựa hồ có cỗ nghịch lưu, chuyên theo phương hướng chúng ta không thể nắm giữ mà thôi động trong triều, mà thiên tử đối với điện hạ tựa hồ cũng càng ngày càng bất hòa. Trước đó vài ngày điện hạ tại phủ của Tiêu Phàm cùng hắn tranh chấp, thiên tử lại ban thưởng Tiêu Phàm hoàng kim trăm lượng, mà đối với điện hạ, yêu cầu ngài bế môn hối lỗi, điện hạ thử nghĩ, thiên tử có từng bao giờ thiên vị ngoại thần như thế chưa? Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ, trong triều đang có một cỗ thế lực hoặc đại thần nào đó đang đang ảnh hưởng thiên tử, từ khi việc tước phiên được đem ra bàn luận, thiên tử liền giống như sinh ra phòng bị như đối với chư Vương. . .

Yến Vương im lặng trầm ngâm.

Đạo Diễn đến gần vài bước, nhẹ giọng nói:
- Điện hạ, nội cung Khánh Đồng cùng ngài một mực giao hảo, Tiêu Phàm bị đâm, tiền căn hậu quả mọi người đều rõ ràng. Nhưng thiên tử đối với ngài không một câu trách cứ, lại hạ lệnh đem Khánh Đồng đánh chết tại Ngọ môn, điều này nói lên cái gì?

Yến Vương đuôi lông mày nhảy dựng, thanh âm có chút run rẩy:
- Phụ hoàng nghiêm khắc cảnh cáo ta...

Đạo Diễn chậm rãi lắc đầu:
- Không, điều này chứng tỏ, cán cân trong lòng thiên tử đã chậm rãi nghiêng về một bên, lòng tin đối với chư vương dần dần chuyển hết lên người thái tôn. Biến hóa của thiên tử, hiển nhiên có người ngầm ảnh hưởng, hoặc nói bóng nói gió, hoặc thay đổi một cách vô tri vô giác, tóm lại, trong chiều đang có mũi giáo chỉ thẳng về điện hạ, hay đúng hơn, là chỉ thẳng về các phiên Vương. Hơn nữa hôm nay mũi giáo ấy đã dần dần chiếm thượng phong, thiên tử cố ý lưu điện hạ tại kinh, điều này nói lên bệ hạ đã lo lắng với ngài. Thiên tử muốn dùng một loại phương pháp ôn hòa, khiến chính ngài xin từ bỏ đất phong, lưu lại kinh tới già. Điện hạ nếu giao ra binh quyền Bắc Bình, những phiên Vương khác tự nhiên không dám sinh nửa điểm dị tâm. . .

Chu Lệ cả người run lên, sắc mặt tức khắc trở nên tái nhợt.

- Bổn vương tuyệt đối không thể mất binh quyền! Người nào ác tâm như thế, lại muốn đẩy bổn vương vào chỗ chết!

Đạo Diễn lắc đầu không nói, khuôn mặt nhợt nhạt khẽ nổi lên một nụ cười chua xót.

Chu Lệ cùng hắn nhìn nhau, hai người trăm miệng một lời nói:
- Tiêu Phàm!

Phanh!

Chu Lệ hung hăng vỗ cái bàn, giận dữ nói:
- Ác tặc này! Bổn vương phải giết hắn! Bắt cóc ấu nữ của bổn vương, còn muốn cướp binh quyền, thu hồi đất phong của bổn vương, Chu Doãn Văn cho hắn chỗ tốt gì, khiến hắn khăng khăng một mực đích cùng ta là địch như thế!

Đạo Diễn lắc đầu thở dài:
- Nhiều lời vô ích, điện hạ nên sớm làm chuẩn bị, mau chóng rời kinh quay về Bắc Bình, chỉ có trở lại Bắc Bình, điện hạ mới có thực lực tranh đoạt thiên hạ, kinh sư đối với chúng ta rất bất lợi, ai cũng không biết Tiêu Phàm kia bước tiếp theo sẽ làm cái gì, chúng ta ở lại kinh sư sớm hay muộn sẽ bị hắn hành chết, rời đi là thượng sách. . .

Vừa dứt lời, lại nghe thấy từ biệt viện tiền đường truyền tới một trận huyên náo, ngay sau đó truyền đến âm thanh đả đấu đao kiếm va chạm.

Chu Lệ cùng Đạo Diễn sắc mặt tức khắc trắng bệch, hai người thân hình đồng loạt run rẩy, Chu Lệ môi run lên hai cái, run giọng nói:
- Tiên sinh, sẽ không phải là ngươi nói trúng đấy chứ? Ác tặc Tiêu Phàm này. . .

- Alo, alo, thử âm, thử âm. . . OK, khụ khụ, người ở bên trong nghe, các ngươi đã bị Cẩm Y vệ bao vây! Mau mau buông binh khí xuống, cởi bỏ dây lưng, hai tay ôm đầu, một hàng đi tới, chúng ta chỉ bắt hòa thượng, lặp lại lần nữa, chúng ta chỉ bắt hòa thượng!