Đại Minh Vương Hầu

Chương 110-2




Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Không thể bắt, Mạnh viết: Vì nghĩa hy sinh cũng đáng.

Tào Nghị tức giận đến dậm chân nói:
- Từ khi nào ngươi lại học mấy lời cổ hủ đó vậy?

Tiêu Phàm chỉ chỉ Lưu phủ phía sau nói:
- Mới vừa ở bên trong cùng lão gia hỏa kia học, hiện tại liền thực hành.

Tào Nghị cùng đám giáo úy sôi nổi giơ xiềng xích, gông cùm lên hô:
- Đại nhân, hạ lệnh bắt người đi! Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta vọt vào Lưu phủ, lôi Lưu Tam Ngô lão gia hỏa này vào ngục, thuộc hạ có nắm chắc hai canh giờ có thể lấy khẩu cung của lão, ngài muốn định hắn tội gì thì định, hắn không nhận cũng phải nhận!

Tiêu Phàm thở dài nói:
- Các ngươi đã quên những gì ta dạy thường ngày? Văn minh chấp pháp, hiểu không? Giải quyết vấn đề không phải chỉ dựa vào giết người mà phải động não, hiểu không?

Tào Nghị vội la lên:
- Vào lúc này còn động não cái rắm! Lưu Tam Ngô nếu không chết thì là ngươi phải chết! Ngươi còn có biện pháp nào?

Tiêu Phàm nhíu mày trầm tư một lát, đột nhiên, khóe miệng của hắn dần dần lộ ra một nụ cười xấu xa, nụ cười này dù sao không thế nào thiện lương mà Tào Nghị rất quen thuộc:
- Ai nói là ta không có cách nào?
Tiêu Phàm khuôn mặt tuấn tú lúc này đã tràn đầy tự tin.

Dưới ánh mắt chăm chú đầy nghi ngờ của mọi người, Tiêu Phàm nói:
- Tào đại ca, ngươi tới vừa đúng lúc, có chuyện cần xin ngươi giúp ta làm một lần, việc này rất quan trọng, làm hỏng mạng nhỏ của ta rất có thể xong đời.

- Thỉnh đại nhân phân phó.

Tiêu Phàm ghé vào bên tai Tào Nghị, như thế như thế, như vậy như vậy.

Tào Nghị nghe xong mặt dần giãn ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Phàm, muốn nói lại thôi.

- Tào đại ca còn có gì muốn nói?
Tiêu Phàm cười tươi rạng rỡ như nắng ấm mùa xuân.

- Đại nhân, cách này của ngươi còn không bằng một đao làm thịt Lưu Tam Ngô đâu.

- Ta đâu có động đến mạng lão đâu.
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói.

Tào Nghị cười khổ, ngươi không giết người, ngươi đây là tru tâm a.

Đêm tối âm trầm, hoạn quan trực đêm gõ trống canh.

Trong hoàng cung, Võ Anh điện, Chu Nguyên Chương khép lại quyển sách trên tay, mệt mỏi đích xoa nhẹ mi tâm, không ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi:
- Khánh Đồng, Tiêu Phàm không hề có động tĩnh gì sao?

Khánh Đồng niếp chân đi đến bên cạnh Chu Nguyên Chương, nhẹ giọng trả lời:
- Bệ hạ, ngoài cung không có tin tức truyền vào, chắc hẳn Tiêu Phàm không bắt Lưu Tam Ngô.

Chu Nguyên Chương dừng động tác, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc rồi biến mất.

- Hai canh giờ nữa là vào triều, Tiêu Phàm còn chưa động thủ? Hay là hắn giống như những lão thần hủ nho kia, vì cái gọi là đại nghĩa mà tình nguyện hy sinh?

Chu Nguyên Chương thở dài, vẻ mặt thất vọng

Tiêu Phàm, chẳng lẽ trẫm nhìn lầm ngươi? 

Lập tức vẻ mặt Chu Nguyên Chương hiện lên sát khí sắc bén, nếu ngươi không biết điều thì lưu ngươi lại làm gì? Lưu ngươi lại bên cạnh Doãn Văn với xã tắc Đại Minh không có chút chỗ tốt nào! Cho dù tương lại Doãn Văn ghét trẫm trẫm cũng phải giết ngươi!

Gió đêm thổi vào nội điện, dưới ánh nến chập chờn khuôn mặt sát khí dào dạt của Chu Nguyên Chương càng thêm đáng sợ.

Khánh Đồng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi thấp người, không dám cử động mạnh, mồ hôi trán nhỏ long tong xuống sàn.

Chu Nguyên Chương hồn nhiên không để ý, vẫn trầm mặc như nước.

Tiêu Phàm, hai canh giờ sau lâm triều, ngươi vì mạng mình mà vùng vẫy giành sự sống đi, trẫm sẽ không lưu tình đâu.

Một đêm này rất dài, chẳng biết có bao nhiêu người trằn trọc trắng đêm.

Giờ sửu canh ba, yến cung ngũ phượng lâu chuông đồng gõ ba tiếng, tiếng chuông trầm muộn vang vọng khắp kinh sư.

Kiệu quan, xe ngựa từ các nhà đại thần đi ra, không nhanh không chậm đi đến cửa Thừa Thiên.

Một lần lâm triều bất thường, bắt đầu!

Chúng đại thần lục tục tụ tập tại cửa Thừa Thiên, bất đồng thường ngày chính là hôm nay không người nào hàn huyên nói chuyện phiếm, cũng không có người ồn ào ầm ĩ, trên mặt mỗi người đều mang vẻ quỷ dị, nhìn chung quanh, sau đó trao đổi một ánh mắt hiểu ý, hết thảy đều ở trong bầu không khí âm trầm, lạnh lẽo.

Một khắc cuối cùng, Tiêu Phàm cưỡi kiệu đi tới cửa Thừa Thiên.

Khi hắn bước ra khỏi kiệu, vô số ánh mắt liền tập trung trên người hắn, hàm nghĩa trong mỗi ánh mắt rất phức tạp, có oán hận, có ác độc, còn có đồng tình.

Tiêu Phàm nhìn như không thấy nhẹ nhàng phủ phủ quan phục, sau đó khoanh tay mà đứng, ngạo nghễ lạnh nhạt nhìn chúng quan lại, nhàn nhạt cười lạnh.

Hành động của hắn như châm ngồi nổ làm bầu không khí trở nên kịch liệt hơn.

Kinh sư to lớn như vậy không che giấu được tin tức, Tiêu Phàm chưa đụng Lưu Tam Ngô quần thần đều biết, đáy lòng mỗi người đều khâm phục dũng khí của hắn, mọi người cũng thầm nhủ quái thủ Cẩm Y Vệ hôm nay khó tránh bị bệ hạ xử tử.

Làm trái với ý chỉ bệ hạ còn có đường sống sao?

Tiêu Phàm, xem hôm nay ngươi giải tử cục này ra sao?

Dưới ánh mắt âm trầm của mọi người, Tiêu Phàm tiêu sái phất ống tay áo, mỉm cười.

Hán binh lược địa, bốn bề thọ địch.

Ta nếu là Tây Sở bá vương, các ngươi xứng làm Lưu Bang sao?

Ngũ phượng lâu lại vang lên tiếng chuông, giờ dần hai khắc, cửa cung mở rộng ra, đủ loại quan lại vào triều.

Cùng lúc đó, một chiếc quan kiệu đỉnh màu xanh lam trong gió đêm đi tới cửa Thừa Thiên.

Lưu Tam Ngô mặc quan bào, đầu đội ô sa, vẻ mặt kiên quyết trang nghiêm ngồi trong kiệu, tay hắn trên nắm chặt một quyển tấu sớ bìa xanh, hôm nay là ngày hắn dâng hoàng bảng năm mươi hai cống sĩ kì thi mùa xuân cho hoàng đế ngự lãm, toàn bộ là cử tử phía nam, Lưu Tam Ngô bướng bỉnh một chữ cũng không sửa.

Khí tiết văn nhân quan trọng hơn sinh mệnh nhiều lắm.

Trước khi đi, hắn đã bàn giao hậu sự, hắn biết sau khi trình hoàng bảng, Chu Nguyên Chương tất nhiên mặt rồng giận dữ, mà tính mạng của hắn tất nhiên khó giữ được. Bất quá hắn không quan tâm, lão phu già rồi, quãng đời còn lại chỉ có chút khí khái ấy mà sống, để bệ hạ thấy rõ lão phu già rồi khí khái không kém tụi trẻ.

Kiệu quan tiến dần trong đêm đe, từ xa đã có thể thấy hoàng cung rồi, Lưu Tam Ngô nắm thêm chặt tấu sớ, sắc mặt cũng vì kích động mà ửng đỏ.

Túng tử hiệp cốt hương,
Bất tàm thế thượng anh.
Thùy năng thư các hạ,
Bạch thủ Thái huyền kinh.(*)

Lưu Tam Ngô ngồi ở kiệu nội, thần thái bắt đầu trở nên thong dong. Trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.

Đúng lúc này, chợt nghe Phanh, một tiếng vang lớn. Tiếp theo kiệu quan rung lên mạnh mẽ.

Sau đó bên ngoài kiệu vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trời đêm hiu quạnh:
- A đau chết mất! Bồi tiền!

(*: khổ cuối bài Hiệp khách hành của Lý Bạch)
(**: về vụ này xưa có xem phim Chu Nguyên Chương thì nó xảy ra vào những năm đầu Minh triều do miền bắc chiến tranh loạn lạc lâu năm lại thiên tai liên miên, ảnh hưởng của triều đình mới chưa thấm hết vào xã hội nên chất lượng cũng như số lượng cử tử thấp, như vậy mới hợp lí chứ đã ba mươi năm chiến tranh, bao nhiêu kì thi rồi mà mới xảy ra mâu thuẫn này là quá phi lí. Thôi kệ tác giả, vấn đề ở đây là khi đó ca xem phim thích Lưu Bá Ôn xử lí vụ việc rất hay, ca rất ưng nhưng tiếc là Lưu lão ca bị gia hại từ thời Hồ Duy Dung làm thừa tướng rồi nên không xuất hiện trong bộ truyện này, nói lảm nhảm để nhớ về lão ấy thôi, còn ai muốn biết Lưu lão ca xử lí vấn đề này ra sao thì chờ xem đồng chí Tiêu Phàm làm chúng ta cười ra sao rồi ca nói tiếp nhé)