Đại Minh Vương Hầu

Chương 107-2




Lưu Tam Ngô lại chắp tay với Tiêu Phàm rồi xoay người đi, chỉ nghe hắn lẩm bẩm:

- Không thể ngờ trong Cẩm Y Vệ lại có người giảng đạo lí, dị số, dị số.

Tiêu Phàm lau mồ hôi, xấu hổ, xấu hổ quá.

Sự thực chứng minh dị số rất khác thường, người ta đi tiểu thì tè ra đất, dị số đi tiểu thì hướng lên trời. Kẻ như vậy rất đáng ghét.

Cẩm Y Vệ dị số Tiêu đồng tri thành thật đi ra ngoài Ngọ môn thì liền bị một đại thần cừu hận điên cuồng trả thù.

Bốp!

Một chiếc giày quan công màu đen bay trúng đầu Tiêu Phàm khiến hắn lảo đảo.

- Ai? Ai dám đánh lén ta?

Tiêu Phàm giận tím mặt.

- Bản quan ném ngươi, ngươi muốn thế nào?

Âm thanh thở dốc truyền tới.

Tiêu Phàm quay lại thì giật mình, kinh hãi nói:

- Hoàng đại nhân! Sao ngài lại bị đánh thành ra như vậy?

Kẻ ám toán là Ngự Sử Hoàng Quan, trong triều thất lễ bị Chu Nguyên Chương sai người đuổi ra khỏi kim điện đánh cho mấy đình trượng.

Xem ra đình trượng này đánh rất cật lực, Hoàng Quan quỳ rạp xuống đất không đứng lên nổi, cả người đau đớn run rẩy, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, mông chổng cao lên trời tư thế rất khó coi. (Vậy mà vẫn dư sức tháo giày ra nắm, đúng là bái phục)

Tiêu Phàm đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Quan đưa tay ra rất nhiệt tình:

- Hoàng đại nhân, hạ quan đưa ngài hồi phủ, sau này trên kim điện cần phải biết lắng nghe, đừng cả kinh mà trở nên thất lễ như vậy nữa.

Hoàng Quan bất lực đẩy tay hắn, phẫn hận nhìn sang cẳn răng nói:

- Biến xa ra một chút! Bản quan không cần tiểu tặc nhà ngươi giúp. Nhớ kĩ từ nay trở đi bản quan cùng ngươi không đội trời chung.

Tiêu Phàm không để tâm, vẫn nhiệt tình nói:

- Hoàng đại nhân đừng khách khí, lúc này không ai đưa ngài về phủ, người nhà cũng không thể vào Ngọ môn, ngài không cần ta đưa về phủ sao?

Lúc nói chuyện Tiêu Phàm cực kì nhiệt tình đỡ Hoàng Quan dậy sau đó khoác tay hắn lên vai mình, hai người tập tễnh đi ra ngoài Thừa Thiên môn.

Hoàng Quan không chút cảm kích, vẫn mở miệng chửi bậy:

- Bản quan khách khí với ngươi cái rắm! Lăn ra! Gian tặc, đừng dùng bàn tay dơ bẩn kia chạm vào ta! Bản quan thà chết cũng không nhận ân huệ gian thần!

- Hoàng đại nhân, ngài không nói đạo lí sao? Ta giống gian thần chỗ nào? Ta không làm loạn triều cương, không hãm hại đồng liêu, chưa từng làm chuyện thiên lí bất dung, không lạm dụng chức quyền, con mắt nào của ngài thấy ta là gian thần?

Tiêu Phàm kiên nhẫn giải thích.

Hoàng Quan bị hắn cưỡng ép, không ngừng cừoi lạnh:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói không hãm hại đồng liêu sao? Mấy ngày trước mười mấy tên đại thần không phải chết trong tay Cẩm Y Vệ các ngươi sao?

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Hoàng Quan nghiêm mặt nói:

- Hoàng đại nhân, hãy nói thật với lương tâm của mình, ngài thừa nhận bọn họ chết trong tay ta sao? Chứng cứ đâu?

Hoàng Quan cứng họng.

Trong triều đều biết rằng những đại thần này chết trong tay Chu Nguyên Chương, trong chuyện này Cẩm Y Vệ cùng lắm cũng chỉ là đao trong tay Chu Nguyên Chương, giết người đều là lỗi của Chu Nguyên Chương, hung thủ là kẻ vô tội.

Nhưng lời đại nghịch bất đạo này ai dám nói?

Hoàng Quan không nói gì, hắn biết rõ bản chất sự việc, cái này rốt cục cũng không trách Cẩm Y Vệ được.

Nửa ngày sau tựa như Hoàng Quan tìm thấy lí do bi phẫn nói:

- Nhưng ngươi vừa ở kim điện trộm tuân bản của ta, hại ta bị ăn đòn đâu phải là gì?

Vẻ chính khí của Tiêu Phàm liền chuyển thành khó xử ho khan:

- Hoàng đại nhân, vừa rồi là hiểu lầm, thực ra tuân bản của ngài không phải do ta trộm cắp mà là nhặt được trên mặt đất.

- Thúi lắm! Ngươi còn nói láo! Tóm lại nhà ngươi chẳng tốt lành gì! Tương lai sẽ thành đại nạn, gian thần làm loạn thiên hạ, bản quan thà chết cũng không làm bạn với ngươi, tuyệt đối không nhận của người chút ân huệ nào! Thả ta ra, thả ra mau!

Hoàng Quan kích động giãy dụa, chân tay múa may mang chút dáng dấp anh hùng bất khuất.

- Hoàng đại nhân, ngài không thể im lặng một chút sao? Tôi đâu muốn làm bạn với ngài, chỉ đưa ngài ra cửa mà thôi, đừng có quan trọng hóa vấn đề.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ ấn cổ Hoàng Quan đang làm loạn.

Hoàng Quan cáu kỉnh, vẫn cãi lộn nhưng không giãy dụa nữa, tựa như đã hết sức kiên nhẫn, hắn không phải là kẻ tâm lí mạnh mẽ gì cho cam.

- Ngài thực sự không cần ta giúp?

Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Quan nói.

- Không cần! Thà chết cũng không nợ nần gì nhà ngươi! Đừng làm ô uế thanh danh bản quan!

Hoàng Quan trừng mắt nhìn hắn.

- Được, là ngài nói, không đỡ cũng được, ta khỏi mệt người! Có tâm mà không được hồi báo! 

Tiêu Phàm nói xong liền kéo Hoàng Quan về chỗ cũ.

- Ngươi, gian tặc nhà ngươi, vì sao quay lại? Ngươi muốn mang ta đi đâu?

Tiêu Phàm không thèm quan tâm, đưa hắn đến chỗ hắn nằm trước đó.

- Vừa rồi ngài nằm sấp như vậy đúng không?

Tiêu Phàm cười hỏi Hoàng Quan.

- Đúng! Thì sao?

Hoàng Quan gân cổ lên quát.

- Vậy thì được rồi.

Tiêu Phàm quét chân một cái khiến Hoàng Quan ngã chổng vó.

- A....

Hoàng Quan hét lên thảm thiết.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm vỗ tay:

- Đã không thể nhận ân huệ của gian tặc thì ngài cứ nằm sấp ở đó chờ người đến đưa đi.

- Ngươi, tâm địa gian tặc ngươi thật ác độc!

Hoàng Quan đau đớn kịch liệt thờ hổn hển.

Tiêu Phàm nói xong quay đầu bỏ đi, phẩy tay tỏ vẻ bất mãn.

Người đọc sách đúng là không thể nói lí! Người như vậy đúng là ngu ngốc, mắng chửi thì cho là nó đáng tiền, cho nên phải đánh thật đau mới hết giận!

Hoặc trực tiếp một chút:
- Ngươi là Hoàng Quan! Hoàng Quan ngươi! Cả nhà ngươi là Hoàng Quan! Cả nhà ngươi không những là Hoàng Quan còn cả Hoàng Trừng nữa!

Ác độc sao?

Không thèm quan tâm sự sống chết của Hoàng Quan nằm dưới đất, Tiêu Phàm tiêu sái ra khỏi cửa cung.

Hắn có chút buồn bực, xem ra mình cùng đám người Hoàng Trừng, Hoàng Quan nhất định phải là kẻ địch, từ lần đầu tiên đã định rồi, có số rồi a! Giống ai nhỉ? Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành? Tiểu Lí Phi Đao và Thượng Quan Kim Hồng?

Nếu quan hệ với đại thần trong triều như Tây Môn đại quan nhân và Kim Liên thì tốt rồi, êm ấm vui vẻ.

- Khoan đã! Người đứng lại!

Được vài bước thì Hoàng Quan đã gọi giật lại.

Tiêu Phàm quay đầu lạnh lùng nhìn hắn:

- Sao thế? Đổi ý à? Muốn nhận ân huệ của gian tặc như ta sao?

Hoàng Quan tức giận:

- Ta phi! Bản quan thà chết cũng không thèm!

- Vậy gọi lại làm gì?

- Trả tuân bản cho bản cho ta!

Hoàng Quan nổi giận.

Tiêu Phàm cảm thấy lão già này bị hâm rồi, vẻ mặt khó hiểu:

- Tuân bản? Tuân bản gì?

- Ngươi đừng giả ngốc, là khối tuân bản ngươi lấy cắp của ta trên kim điện! Gian tặc! Tiểu nhân! Đồ vô sỉ!

Hoàng Quan chửi rùa um sùm.

- Ta ăn trộm khối tuân bản kia à? Chuyện này ta phải nhớ lại kĩ càng đã.

Tiêu Phàm nghĩ ngợi sau đó liền đi qua đi lại.

Một lúc trầm tư liền rời khỏi tầm mắt của Hoàng Quan.

- Bất hạnh của quốc gia, hạng yêu nghiệt này, ôi...

Hoàng Quan trơ mắt nhìn Tiêu Phàm biết mất khỏi cửa cung, hắn ngẩng mặt lên trời hét thảm thiết.