Đại Minh Vương Hầu

Chương 106-1




- Kỳ lạ, lâm triều thì quan viên lục bộ cửu khanh mới có thể tham dự. Bệ hạ muốn Cẩm Y Vệ chúng ta tham gia vào làm cái gì?
Lý Long Cảnh cau mày, vuốt cằm nói.

Cẩm Y Vệ vốn là cơ cấu đặc vụ của riêng Hoàng đế, do một mình Hoàng đế phụ trách, cho nên nằm ngoài lục bộ, theo như quy định, quan viên Cẩm Y Vệ không có tư cách vào triều.

Tiêu Phàm cũng lâm vào trầm tư:
- Nhất định là xảy ra chuyện gì trọng đại...

Đang nói, một gã Cẩm Y Bách Hộ vội vàng đi vào, đem một phần tấu chương mới vừa viết xong đặt trên thư án của Lý Cảnh Long.

Lý Cảnh Long cầm lên xem rồi cười nhạt vài lần, sau đó hắn đưa cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn xong, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: 
- Cử tử môn gây chuyện?
(*chỉ đám sĩ tử đi thi đó)

Lý Cảnh Long cười nhạt nói:
- Một đám văn nhân hủ nho, ngồi rãnh không có gì làm nên tụ tập cãi nhau ở Nha môn Lễ bộ, bọn nha dịch bộ khoái của Ứng Thiên Phủ đã bao vây bọn họ rồi, theo ta thấy, đối với đám người đọc sách không tuân thủ bổn phận này, nên giết một người để răn trăm người, giết vài người thử xem còn ai dám ồn ào!"

Lý Cảnh Long nói xong quay đầu nhìn Tiêu Phàm:
- Cẩm Y Vệ chúng ta có nên phái vài trăm người tới hay không? Dù sao nơi này cũng là Hoàng thành của Thiên Tử, đám người đọc sách này nếu như ở đây điên khùng thái quá, không chừng sẽ xảy ra chuyện ồn ào lớn, khi đó Bệ hạ trách tội. Cẩm Y Vệ chúng ta không phải cũng gánh trách nhiệm sao?

Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Đại nhân, như vậy không ổn đâu.

- Tại sao?

- Đại nhân, Bệ hạ khi xưa lập quốc liền coi trọng người đọc sách, đối với bọn họ đều là dùng lễ đối đãi. Chuyện hôm nay, chúng ta không có ý chỉ của bệ hạ, tùy tiện đi ra ngoài xem xét, chỉ sợ càng tệ hơn, những bách hộ của chúng ta đều là người thô kệch không có ăn học, đến lúc đó khi nóng giận, vừa đánh vừa mắng người đọc sách, Bệ hạ có thể không vui, lúc đó chúng ta không thể thoát tội...

Lý Cảnh Long ngẫm lại, thở ra một hơi lạnh, vui mừng nói:
- Nhờ có ngươi nhắc nhở, chuyện này đúng là có khả năng. Dù sao chúng ta cũng không có ý chỉ của bệ hạ, đám cử tử kia cho dù có phóng hỏa thiêu rụi cả nha môn Lễ bộ cũng không có liên hệ gì tới chúng ta, đúng không? Chúng ta đều đi lên từ đôi tay mình, không giống như mấy kẻ đọc sách kia...

Nha môn Lễ bộ nằm ở ngoài cầu Kim Thủy, cách Nha môn trấn phủ Cẩm Y Vệ cũng không xa. Nếu có tình hình nào khác thường, khẳng định Cẩm Y Vệ sẽ biết được đầu tiên.

- Người đâu! Phái vài người tới trước của Nha môn Lễ bộ xem thử, nếu đám mọt sách kia có động tĩnh gì, lập tức hồi báo, nếu không có mệnh lệnh của bổn Quốc công hay là Tiêu đại nhân thì Cẩm Y Vệ không được hành động gì thiếu suy nghĩ!

Lý Cảnh Long phân phó xong, bỗng nhiên nở một nụ cười có chút hả hê:
- Ta quả thật lại hi vọng đám người kia đốt rụi Nha môn Lễ bộ. Con bà nó! Từ khi ta lãnh chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ xui xẻo này, đám quan viên lục bộ kia thấy ta liền khó coi, giống như là ta đã cường bạo vợ chưa cưới của bọn họ không bằng, lão tử theo ý chỉ của Bệ hạ làm Chỉ huy sứ, giết chết đại thần cũng là ý chỉ của Bệ hạ, những đại thần kia không dám khiêu chiến cùng Bệ hạ, toàn bộ đều nhắm vào ta, ngươi nói ta có quá là oan ức hay không!

Tiêu Phàm khuyên nhủ:
- Đại nhân đừng tự đem mình so sánh với đám hủ nho kia, chúng đều là một đám nhân sĩ đọc chút ít sách vở làm cho đầu óc u mê, chúng ta mang lòng từ bi dùng thủ đoạn mạnh mẽ, đợi lúc bồ đề minh chứng những người bị chúng ta phổ độ kia sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của chúng ta...

Lý Cảnh Long thoáng suy nghĩ qua lời Tiêu Phàm nói, vỗ đùi, vô cùng tán thành:
- Tiêu đại nhân nói rất hay! Không thẹn xuất thân tiến sĩ, lời này có đạo lý rất sâu sắc, Cẩm Y Vệ làm việc giết người nhiễm máu, những người chúng ta nếu mang lòng từ bi, chỉ sợ người ở bên dưới tạo ra không ít tội ác, Cho nên, ngày thường ta vẫn luôn duy trì những chuyện phổ độ thế nhân mà...

Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân thường xuyên phổ độ thế nhân sao?

Gã ngu ngốc này đã biến thành Bồ Tát rồi sao?

Lý Cảnh Long cười hắc hắc:
- Dĩ nhiên rồi, hôm qua ta còn phổ độ một hồi đó, có còn nhớ đại thần chúng ta bêu đầu thị chúng cách đây mấy ngày không? Những thê nữ gia quyến phạm quan bị sung vào Giáo Phường ty, vĩnh viễn làm quan kỹ, hằng ngày ta đến chạy đến Giáo Phường ty, chính là vì phổ độ những thê nữ phạm quan kia, làm cho các nàng dục tiên dục tử a....

Lý Cảnh Long cười dâm đãng.

Tiêu Phàm nắm tay lại, đè nén cảm giác muốn hung hăng đạp vào cái khuôn mặt đê tiện kia.

Tiện nhân mãi là tiện nhân, cho dù mang danh là Quốc công, nhưng bản chất vẫn là tiện nhân. Loại chuyện dâm thê loạn nữ thiếu đạo đức này, hắn lại cho là chuyện tình yêu, nói ra không có chút cảm giác xấu hổ nào, chẳng trách những đại thần kia không muốn gặp Cẩm Y Vệ.

Có cơ hội nhất định phải nắm chặt quyền hành Cẩm Y Vệ, nếu để kẻ ngu ngốc này nắm lấy, chỉ sợ thanh danh Cẩm Y Vệ càng ngày càng xấu thêm. Người này tốt nhất nên đem ra trói ở trụ hình, mỗi người qua đường phun hắn một bãi nước miếng, cho đến lúc hắn bị chôn sống mà chết thì thôi....

---------------------------------------------------

Giờ Dần hôm sau.

Trời còn chưa sáng, đám quan viên của Lục Bộ Cửu Khanh đã tụ tập bên ngoài Thừa Thiên môn, trong gió lạnh cuối xuân xoa tay dậm chân, chờ đợi cửa cung mở ra.

Cái gọi là lâm triều, Kim điện diện thánh, bẩm tấu quốc sự lên Thiên tử, chỉ điểm giang sơn, nói ra thì có vẻ vinh quang, nhưng thật tế không phải là đẹp như vậy, đầu tiên phải tập thói quen hằng ngày chờ ngoài cửa cung vào lúc trời lạnh giá bốn năm giờ sáng, đi sớm thì lạnh mà đi trễ thì khỏi vào cửa cung nữa.

Những tên nhà quê thường thấy những vinh quang chứ có ai biết được những khổ cực đằng sau nó. Ai biết được là hằng ngày những đại thần quyền cao chức trọng này lại chịu lạnh đứng chờ trước cửa cung, chờ đợi khổ sở để lâm triều?

Lúc này cửa cung còn chưa mở, các đại thận đang tụ tập tốp năm tốp ba để buôn bán các mặt hàng nông sản có giá trị như dưa chuột, dưa lê, tất cả đều nói về chuyện tiến sĩ phía nam của kỳ thi mùa xuân hôm trước, cùng với chuyện cử tử môn náo loạn Nha môn Lễ bộ.

Một cỗ kiệu trong tiếng luận đàm của chúng thần nhẹ nhàng đi đến, dừng lại ở bạch ngọc thạch đài của Thừa Thiên môn to lớn, Tiêu Phàm trong kiệu bước ra, mặc quan phục ngũ phẩm, sống lưng thẳng tắp, thần sắc trang trọng uy nghiêm, hắn mới hai mươi tuổi, hiện tại đã có ít nhiều khí chất uy nghiêm.

Quần thần nhìn thấy Tiêu Phàm, tiếng cười nói lập tức dừng lại, có đại thần nhát gan toàn thân run nhẹ một cái, vô thức lùi về sau, còn những đại thần không có lùi lại, cũng có chút sợ hãi nhưng vì sĩ diện nên gắng gượng đứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có chút kiêng dè.

Cái mọi người sợ không phải là bản thân Tiêu Phàm, bọn họ sợ chính là thân phận của Tiêu Phàm, cùng với sự phát triển càng ngày càng lớn mạnh của Cẩm Y Vệ.

Trước đó vài ngày, Cẩm Y Vệ vừa mới thành lập lại, liền giết mười mấy đại thần trong kinh sư, gia quyến phạm quan có liên quan đến hơn mấy trăm người. Việc này đã làm rung động tâm tư của mọi người, hung hăng đập một gậy vào các quan lại triều đình, Cẩm Y Vệ giống như muốn dùng cách thức này để nói cho các đại thần, chúng ta đã đến, chúng ta đã khôi phục lại, các ngươi hãy cẩn thận chút đi!

Đám quần thần tuy ngoài miệng chửi bới Cẩm Y Vệ làm điều ngang ngược này nọ, bại hoại triều cương ra sao, nhưng dù sao bọn hắn cũng là người, đa số đều sợ chết, đối với Cẩm Y Vệ chỉ dám chửi mắng thầm, thậm chí đến chửi cũng không dám chửi.

Ngày thường họ đều đi đường vòng mà lẩn trốn. Không nghĩ ngày hôm nay lại đụng phải nhân vật đứng thứ hai của Cẩm Y Vệ là Tiêu Phàm ngay tại cửa cung, nhìn bộ dáng này của hắn chắc là phụng chiếu lâm triều, làm cho quần thần xấu hổ, không biết là nên lên tiếng chào hay dứt khoát giả vờ không thấy...

Tiêu Phàm xuống kiệu, trông thấy cung thành nguy nga đang hiện ra trong bóng tối, trong lòng không khỏi hăm hở.

Hôm nay là lần đâu tiên hắn tham gia lâm triều, là một cái kỷ niệm có ý nghĩa thời gian, Tiêu Phàm ta, hôm nay tại Đại Minh triều mở ra cho mình một chương mới, ngọc giai diện thánh, xướng nghị quốc sự, Thiên tử trước mặt, chỉ điểm giang sơn, dùng đôi tay của mình tạo ra công danh Vương Hầu, cuộc sống đắc ý như thế này, chẳng phải nghe rất sướng tai sao! (Trình độ chém gió còn cao hơn cả mình)

Thản nhiên đón nhận ánh mắt sợ hãi lẫn hận thù của quần thần, Tiêu Phàm như một con hạc đứng giữa bầy gà, nổi bật bất phàm như thế, thần thái phấn khởi như thế, tinh thần vô cùng phấn chấn như thế, ánh mắt liền nhìn về phía quần thần mang theo vài phần tàn nhẫn.

Hắn không sợ người ta hận hắn, không sợ người ta đố kị, thống ẩm cuồng ca không độ nhật, phi dương bạt hỗ vi thùy hùng...

............

...........

Nét mặt chứa vẻ lạnh lùng, trong lúc liếc nhìn quần thần, một âm thanh không đúng lúc cắt đứt sự biểu hiện phong cách của Tiêu Phàm.

- Vị đại nhân này, xin vui lòng trả tiền thuê kiệu.
Kiệu phu nói chuyện rất có lễ phép.

- Phốc.....
Có mấy người trong đám quần thần không kìm được âm thanh.

Vẻ mặt đang hăng say của Tiêu Phàm lập tức cứng lại, thái độ phấn chấn vui vẻ cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, vừa lúng ta lúng túng đưa tay vào ngực áo vừa hỏi:
- Bao nhiêu tiền?

- .Năm tiền?

- Sao? Mắc thế à? Có phải các ngươi muốn làm thịt khách hay không?

- Đại nhân, toàn bộ kinh thành đều là giá này.

- Có thể giảm giá chút không? Từ nay về sau ta sẽ thuê thường xuyên, cũng nên nể mặt một chút chứ, giảm giá đi.

- Đại nhân, chắc giá rồi. Xin lỗi không trả giá, cám ơn.
Kiệu phụ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

...

Tiêu Phàm vừa trả giá vừa lục lọi tìm kiếm tiền trên người, đầu đã đầy mô hôi.

- ..Buổi sáng ra khỏi nhà quá vội vàng, quên mang theo tiền, cho thiếu được không? Buổi chiều ta sẽ phái người đưa đến...
Vẻ mặt Tiêu Phàm xấu hổ.

- Đại nhân, kinh doanh nhỏ nên tiền lời cũng ít, xin lỗi không thể cho nợ được.
Kiệu phu trả lời vô cùng khách khí, thế nhưng ánh mắt đã có chút không nhẫn nại, ở kinh thành đã gặp nhiều quan thuê kiệu, đã khi nào thấy một người lằng nhằng loạn xạ như thế này đâu chứ?

- Cái nào cũng không được, các ngươi mở hắc điếm hay sao?

...

Sau lưng Tiêu Phàm truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, một thỏi bạc nhỏ bay theo đường vòng cung rơi xuống ngay trong tay kiệu phu.

- Cầm lấy đi, phần còn lại thưởng cho ngươi.

Kiệu phu lập tức mặt mày vui mừng khom người cảm ơn, quên mất tâm tình không vui lúc cò kè mặc cả khi nãy.

Tiêu Phàm nhìn lại, liền thấy Lý Cảnh Long liếc nhìn hắn, làm ra vẻ không quen biết, hướng về phía xa xa vài bước rồi dừng lại.

Tiêu Phàm vội vàng hướng hắn cảm ơn:
- Đa tạ đại nhân ra tay giúp đỡ, hạ quan vô cùng cảm kích... Đại nhân cũng tới sớm thật, hĩ hĩ...

Lý Cảnh Long ho khan:
- Ta tới sớm, thấy ngươi đang bận rộn trả giá, cho nên không dám kêu ngươi.

Nét mặt Tiêu Phàm có chút xấu hổ:
- Hạ quan bổng lộc không nhiều lắm, dạo này có chút túng quẫn...

Lý Cảnh Long ra vẻ mất mặt, thở dài:
- Ta cũng thật là không quan tâm tới ngươi, đáng tiếc thật, chúng ta đều cùng thuộc về một nha môn, không để ý là không được, ta xin ngươi đừng làm cho Cẩm Y Vệ chúng ta mất mặt có được không? Nhiều đại thần như vậy trông thấy...

- Từ nay về sau hạ quan sẽ ráng sức khiến cho mình trở nên hào sảng hơn...