Đại Minh Tinh Không Hôn Môi Ngoài Giờ Làm Việc

Chương 13: “Nhưng tôi cũng là trẻ con mà”




“Giết cậu?” Liêu Vĩnh lặp lại lời nói của mình, khom người xuống, đặt tay lên vai Mạnh Chiêu, gần như ôm chặt cậu trong người mình. “Nhưng cậu muốn lấy cuộn băng cơ mà? Đòi sống đòi chết để làm gì?”

Vài giây sau, người đàn ông ngửi tóc cậu. Mạnh Chiêu không nhúc nhích, Liêu Vĩnh đưa tay ra ôm lấy eo cậu, xoa xoa xuống, bóp mông cậu.

“Thật ra lúc đó có một vấn đề”, tay của Liêu Vĩnh luồn vào khe hở ở phía sau quần jean của Mạnh Chiêu, những ngón tay dinh dính nóng hổi của hắn dò ​​xét khe hở bên dưới xương cụt của cậu. Bụng Mạnh Chiêu quặn lại, dịch mật chua lòm trào lên thực quản, đốt cháy cổ họng cậu. Cậu ép mình không nôn ọe ra, nghe thấy Liêu Vĩnh tiếp tục, “Lúc đó Ash không quan tâm đến cuốn băng này chút nào. Anh ta không đồng ý làm việc với băng đảng của lão Hứa. Tôi phải đại diện cho cảnh sát ra mặt. Anh ta nghĩ mình đang hợp tác cảnh sát mới chịu làm, ngu xuẩn, hệt như cha anh ta.”

Mạnh Chiêu bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm.

Da đầu cậu tê rần, tiếng ù tai vang lên như vô số mũi kim nhọn đâm liên tục vào đầu. Trong khi đó, Liêu Vĩnh như một con chó đang động dục đang hít ngửi và liếm láp khắp người cậu.

Cậu có thể nhịn lại việc không đấm vào cảnh sát, và vì Tạ Gia Lân, cậu thậm chí có thể bắn Hứa Tổ Huy. Nhưng bây giờ, nghe thấy những lời của Liêu Vĩnh, cơn giận đã kìm nén từ lâu lại bùng lên dữ dội.

Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cậu ngẩng phắt đầu lên. Liêu Vĩnh ngay lập tức bò lên cắn vào cổ cậu. Nhìn chằm chằm vào cái đầu đó, Mạnh Chiêu dùng hết sức lực đấm vào người đàn ông kia!

Liêu Vĩnh lùi lại một tấc né được, cái mũi khoằm nổi bật của hắn hứng trọn cú đấm.

Máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi, hắn ngồi trên mặt đất với vẻ mặt choáng váng, đôi mắt mở to như cái lục lạc.

Nắm bắt khoảnh khắc Liêu Vĩnh còn ngẩn người, Mạnh Chiêu nhanh chóng lao vào hắn, giáng một cú đấm nữa vào má.

Mạnh Chiêu đã bị đánh đập từ khi còn nhỏ. Những đứa trẻ cùng tuổi đánh cậu, những người lớn say rượu đánh cậu, ngay cả mẹ cũng cào mặt cậu bằng móng tay, đổ lỗi cho cậu vì đã sinh ra và trở thành gánh nặng cho bà.

Bị đánh đập nhiều như vậy, cậu không chỉ trở nên lì đòn mà còn theo bản năng học được một số kỹ năng sinh tồn, như chạy, và đánh đối thủ của mình một vài cú thật nhanh và chính xác trước khi chạy, để ít nhất là có thêm thời gian cho mình tẩu thoát.

Vì vậy, bây giờ, cậu ngồi trên lưng Liêu Vĩnh, tiếp tục đấm vào mặt hắn bằng tất cả sức mạnh của mình. Mấy tên vệ sĩ ở cửa nghe thấy tiếng động vội đến gõ cửa, hỏi từ bên ngoài, “Thưa ngài? Ngài ổn không?”

Liêu Vĩnh đã nhắm mắt lại tạm thời mất đi ý thức.

Mạnh Chiêu nhanh chóng trèo xuống khỏi người hắn, kinh nghiệm đánh nhau và bị đánh vô cùng nhiều cho cậu biết rằng người đàn ông này chỉ hôn mê trong vài phút, vì vậy cậu phải hành động nhanh chóng.

Cậu phóng vài bước đến cửa, nhấn nút ở giữa tay nắm tròn và khóa cửa lại bằng một tiếng tách.

Ngay khi cửa vừa khóa, cậu đã nghe thấy vệ sĩ bên ngoài bắt đầu đá vào cửa.

Cánh cửa được làm bằng gỗ, ổ khóa không chắc chắn chút nào, một người đàn ông trưởng thành chỉ cần đá vài cái là có thể phá được cửa.

Cậu lao đến TV, rút ​​băng video ra khỏi đầu máy VCR và chạy đến cửa sổ, không chút suy nghĩ nhảy ra ngoài.

Căn phòng ở tầng cao nhất, tầng tám.

Biển hiệu của hộp đêm kéo dài theo chiều ngang ở tầng bảy.

Nữ thần may mắn đã ưu ái Mạnh Chiêu lúc đó. Cậu ngã xuống, nắm chặt ống sắt đỡ biển hiệu. Lòng bàn tay nóng rát vì bề mặt thô ráp của ống. Một cơn gió đêm thổi qua, bụi từ biển hiệu bị thổi tốc lên bay vào mắt cậu.

Những hạt nhỏ li ti như thể nở ra bên trong mắt cậu, cào xước giác mạc cậu không thương tiếc.

Cố nén cảm giác khó chịu, cậu hít một hơi thật sâu, trèo xuống ống sắt, đổi tay từng cái một, cho đến khi chân chạm vào bệ cửa sổ tầng bảy, mới thở ra.

Cậu thả một tay ra gõ vào kính. Vài giây sau, một cô gái bán hoa trẻ với vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện, nhanh chóng mở cửa sổ kéo cậu vào trong.

A Hồng có lẽ ở ngay bên cạnh, chỉ trong vòng một phút đã đến. Vừa nhìn thấy Mạnh Chiêu, cô lập tức trợn to đôi mắt hình quả hạnh, muốn mắng cậu nhưng không dám hét lên, vẻ mặt cô méo mó vì kiềm chế, miệng cô giật giật như thể đang bị đột quỵ. “Thằng chó này, mày chết chắc rồi! Sao mày dám đánh Liêu Vĩnh!”

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng bên cạnh. A Hồng ngậm chặt miệng, chỉ vào dưới gầm giường.

Chẳng mấy chốc, những người đó đã xông vào phòng của họ.

“…Đây là phòng nghỉ. Phòng này không dùng để tiếp khách. Trong đó không có ai khác đâu, này!”

Tiếng giày cao gót rít lên trên sàn, A Hồng có lẽ đã bị đẩy mạnh.

Mạnh Chiêu trốn dưới gầm giường, nghe tiếng bước chân của bốn năm người xông vào nhà. Tiếng bước chân lúc gần, lúc xa. Có người dừng lại bên giường, giơ tay nhấc chiếc chăn có tua rua gần chạm sàn lên, không tìm thấy gì thì đặt lại chăn về chỗ cũ.

Người đó không tìm thấy gì vì Mạnh Chiêu đang chống hai chân vào khung giường và bám vào dầm giường bằng tay, ép mình vào mép dưới của ván giường.

Cậu trốn trong hộp đêm Bảo Lệ cho đến sáng hôm sau, dùng ngọn lửa nhỏ từ bật lửa đốt cuộn băng, đốt nó thành một cục nhựa đen kịt. A Hồng đi tới nói không thấy có người theo dõi, cậu liền thay quần áo phục vụ rồi nhanh chóng rời đi.

Không thể quay lại Cửu Long Thành Trại. Liêu Vĩnh có thể phái người đến bắt cậu từ đó, cũng có thể phái người canh gác ở đó. 

Cậu cũng không thể mạo hiểm liên lụy đến chị Báo và Kỳ Kỳ.

Không còn nơi nào khác để đi, cậu đột nhiên nghĩ đến gara bỏ hoang. Là gara nơi Ma Can từng bắt trói Tạ Gia Lân.

Con đường lâu phố này trông thậm chí còn tồi tàn hơn vào ban ngày. Cửa gara đóng chặt.

Tiệm sửa xe máy đối diện đã mở cửa.

Vẫn là cánh cửa kính trước đó, phủ đầy bụi bẩn nhiều năm, đã chuyển sang màu trắng vàng. 

Lần này lại có người trong tiệm, một ông già có khuôn mặt hiền lành và tốt bụng, trái ngược một cách kỳ lạ với bộ quần áo làm việc thô ráp, đầy mùi dầu máy khó chịu của ông ta.

Vừa bước vào tiệm, trên trần nhà căng một tấm bạt nhựa màu kẻ xanh trắng hứng nước nhỏ giọt từ trên lầu xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ trong bạt, đè nặng bạt xuống.

Ông già đang ồn ào làm việc với một con xe Suzuki mới. Mỗi lần vặn ga, động cơ lại khò khè rung lên đau đớn.  Sau một vài lần vặn ga, động cơ “phò” một tiếng, lăn ra chết máy. 

Mạnh Chiêu lặng lẽ đứng ở cửa nhìn ông ta, đột nhiên nói: “Bị tích than.”

Ông già có vẻ giật mình, nhìn Mạnh Chiêu, do dự một lúc, rồi dựng thẳng xe tháo bugi. Nắp bugi được mở ra, để lộ hai cục than đen đóng dày bên trong.

Nhìn chằm chằm vào hai đống cặn than, ông già giật mình một lúc, sau đó khuôn mặt nhăn nheo sâu hoắm của ông quay sang nhìn Mạnh Chiêu “Tai mày thính đấy, nhóc ạ.”

“Tôi cũng có một chiếc.” Mạnh Chiêu nói: “Hãng này luôn chạy ở tốc độ thấp, dễ bị đóng than.”

Vừa nói, cậu vừa liếc nhìn chiếc bàn làm việc lộn xộn và ngay lập tức phát hiện ra một con dao cạo sắc và mảnh. Cậu bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ông già. Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng, “Ông có nhớ A Linh ở Cửu Long Thành Trại không?”

Khuôn mặt ông già từ từ méo mó thành vẻ kinh hoàng, như thể ông đang nhìn thấy một hồn ma báo oán. Mạnh Chiêu cầm lấy con dao cạo và với vẻ mặt vô hồn, tiến lại gần hơn một bước, “Ông có nhớ mình đã ngủ với con trai bà ta không?”

Ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của ông già, Mạnh Chiêu ngạc nhiên khi thấy ông ta đã già đi rất nhiều chỉ trong mười năm.

Đột nhiên, có tiếng bước chân chạy đến gần, tiếng bước chân giống như tiếng giày trẻ con kêu “chét chét chét” theo mỗi bước chân, giống như tiếng gà đồ chơi bóp chít chít, rất dễ thương.

“Ông nội!”

Cô bé khoảng ba hoặc bốn tuổi, mái tóc vàng mềm mại buộc thành hai bím tóc cao. Một dòng nước mũi chảy dài từ mũi, cô bé hít vào rồi lau bằng tay, làm bẩn đôi má phúng phính của mình.

Đứa trẻ không hề ngại ngùng với người lạ. Cô bé nhìn thấy Mạnh Chiêu và cười toe toét, phát ra vài tiếng ngớ ngẩn, rồi nắm lấy tay ông già, “Kem, ông nội!”

Mạnh Chiêu dừng lại, nhìn con bé, nắm tay cầm con dao không còn khiến các đốt ngón tay trắng bệch nữa. 

Ông già dường như lúc đó mới nhận ra Mạnh Chiêu đang cầm một con dao. Ông ta ngã khỏi ghế và quỳ xuống đất, chắp hai tay lại khấn vái lia lịa, “Trẻ con không có tội tình gì. Tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi…”

“Ông có làm hại con cháu mình không?” Mạnh Chiêu hỏi.

Ông già nguầy nguậy lắc đầu, nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt. Cô bé bên cạnh ông  ta mở to mắt ngây thơ, hoàn toàn không biết họ đang nói gì.

Tiếng nước nhỏ giọt từ tấm bạt nhựa ở cửa vang vọng khắp phòng.

Mạnh Chiêu không muốn ở lại đó nữa. Cậu ném con dao trở lại bàn làm việc nghe keng mọt tiếng.

Quay người lại, cậu nói bằng giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe được: “Nhưng tôi cũng là trẻ con mà.”

Cậu mua cho mình một cây kem từ một quầy hàng rong ở góc phố.

Kem có quá nhiều đường, nhưng điều đó không thành vấn đề, cậu thích đồ ngọt, ngấy cũng chẳng sao.

Ăn hết kem, cậu liếm sạch phần đường còn lại trên ngón tay. Một chiếc SUV đen rít lên dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ hạ xuống, Viên Hạo thò đầu ra ngoài, thở dài, “Ông tổ tôi ơi, tôi tìm cậu khắp Hong Kong. Cậu có biết tôi đã dùng hết hai bình xăng rồi không!?”

Viên Hạo đưa cho cậu một chồng dày tài liệu in màu về trường học, nói rằng Tạ Gia Lân đã đặt vé máy bay cho cậu vào tối hôm đó. Sẽ có người đón cậu ở sân bay, anh ta còn nói thêm rằng Úc lạnh hơn Hong Kong nên Tạ Gia Lân mua cho cậu một ít quần áo ấm, đã đóng chúng vào vali. Tất cả các giấy tờ cần thiết cũng đã được anh thu xếp đầy đủ, để trong ngăn lửng của vali.

Trong khi Viên Hạo tiếp tục dặn dò, Mạnh Chiêu ngồi ở ghế sau xe, đầu cúi xuống. Chẳng mấy chốc, cậu sụt sịt, nước mắt từng giọt rơi xuống tờ giấy bóng, làm nhòe hết cả chữ.

Tại sân bay, Viên Hạo lấy một chiếc vali nhôm mới toanh từ cốp xe. Mạnh Chiêu ngay lập tức nhận ra khuôn mặt chú chuột Mickey to lớn đang cười in trên đó.

Đợi cậu ở sân bay bên kia trái đất là một phụ nữ gốc Phi sáu mươi tuổi dạy tiếng Anh tại trường trung học mà cậu sẽ theo học.

Tạ Gia Lân mất vài tháng để dạy cậu tiếng Trung, nên cậu thấy học bất cứ thứ gì khác cũng tương đối dễ —— dù sao học cái gì đều dễ hơn học chữ Hán.

Năm 1988, điện thoại di động cục gạch ngày càng trở nên phổ biến và các buồng điện thoại bắt đầu biến mất khỏi đường phố.

Ở Úc, tivi có thể thu được một số kênh Hồng Kông qua ăng-ten vệ tinh.

Năm 1989, Tạ Gia Lân được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần đầu tiên nhưng không giành chiến thắng.

Năm 1990, Mạnh Chiêu nộp đơn vào một trường đại học địa phương, chọn chuyên ngành sản xuất phim.

Năm 1991, Tạ Gia Lân lại được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng vẫn không giành chiến thắng.

Năm 1992, Mạnh Chiêu trượt môn lịch sử điện ảnh và phải học lại hai lần mới đỗ.

Năm 1993, bản tin phát sóng cảnh phá hủy Cửu Long Thành Trại bằng bom.

Đám mây hình nấm đen kịt bốc lên trời, cùng với tiếng nổ rung chuyển mặt đất, nhiệm vụ của Cửu Long Thành Trại đã kết thúc một cách thảm khốc, cùng với tất cả các sòng bạc, nhà chứa, quầy bán thuốc phiện và các quầy thịt chó bên trong.

Năm 1994, đồ án tốt nghiệp của cậu đã giành được giải thưởng. Một đạo diễn địa phương nổi tiếng ngỏ lời mời cậu làm trợ lý đạo diễn cho một quảng cáo dịch vụ công, chịu trách nhiệm cho tất cả các cảnh quay cận cảnh.

Cùng năm đó, Tạ Gia Lân được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ ba và một lần nữa không giành chiến thắng.

Năm 1995, điện ảnh Hồng Kông bắt đầu suy thoái, với phim kinh dị và phim hạng III thống trị thị trường. Tạ Gia Lân không làm bất kỳ bộ phim nào trong năm đó; thay vào đó, anh chuyển sang truyền hình và đóng vai chính trong một bộ phim cổ trang, đạt tỷ suất người xem hơn 30%.

Năm 1996, điện thoại di động lại thu nhỏ kích thước và điện thoại nắp trượt thời trang hơn trở nên phổ biến. Đây cũng là lần đầu tiên trò chơi trên điện thoại di động được cài đặt, có tên là Rắn săn mồi.

Năm đó, cậu trở về Hồng Kông và thấy rằng hầu hết các buồng điện thoại đã bị tháo dỡ. Trước đây cứ một trăm mét lại có một buồng, giờ đây người ta phải đi bộ một quãng đường dài mới tìm thấy một buồng.

Ánh nắng ở Hồng Kông gay gắt hơn nhiều so với ở Úc, và không có con sóc nào cầm quả thông hay kangaroo nào đấu võ ở khắp mọi nơi. Mật độ người đông đúc khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.

Tệ hơn nữa, Hứa Nhất Văn bên cạnh nói liên tục không ngừng nghỉ khiến Mạnh Chiêu càng cảm thấy ngột ngạt hơn.

Cậu cố ý đi nhanh qua sảnh khách sạn, bước vào thang máy trong lúc Hứa Nhất Văn đang lảm nhảm, nhưng Hứa Nhất Văn dường như không để ý đến việc cậu khó chịu như thế nào, vẫn đuổi kịp và tiếp tục miệng không kéo da non: “… Vậy nên, giờ em rất hợp với chú Liêu. Nếu không có chú ấy, làm sao em có thể thừa kế tiền của cha và nhà họ Hứa sớm vậy được? Với cả hồi nhỏ cha em thậm chí còn không đến thăm em một lần, vậy thì có gì đáng buồn chứ?”

Mạnh Chiêu sắp mất bình tĩnh nhưng đã kiềm chế lại khi nhìn thấy camera an ninh ở góc trên bên phải.

“Anh A Chiêu, em thấy anh quá căng thẳng. Anh cần phải thư giãn,” Hứa Nhất Văn dừng lại, rồi đổi chủ đề, “Hay là tìm một cô gái cho anh giải tỏa căng thẳng nhé?”

“Không,” Mạnh Chiêu lắc đầu, “Tôi đang bị lệch múi giờ, không khỏe.”

Chàng trai trẻ nhún vai, đột nhiên với tay vào hạ bộ Mạnh Chiêu. “Phía dưới có vấn đề hả anh?”

Mạnh Chiêu nắm lấy cổ tay của Hứa Nhất Văn, nhưng cậu ta chuyển sang tay kia, nghịch ngợm cho đến khi cửa thang máy kêu “ding” một tiếng mở ra.

Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn tầng hiển thị trên màn hình kỹ thuật số nhỏ. Đó là số “8” và vẫn chưa phải tầng 15 mà họ định đi ——  ai đó đã nhấn nút thang máy đi lên.

Khi cửa thang máy từ từ mở ra, ánh mắt của Mạnh Chiêu chuyển từ số “8” sang người đàn ông đứng bên ngoài trong bộ vest đen.

Người đàn ông này không thay đổi nhiều trong chín năm qua; anh vẫn gần như nhợt nhạt như thế.

Nhưng tóc anh dài hơn một chút, gầy hơn một chút, và khuôn mặt anh, vốn đã không có nhiều thịt, giờ trông còn hốc hác hơn, làm nổi bật phong thái lạnh lùng của anh.

Mạnh Chiêu biết rằng cậu sẽ chạy sớm muộn gì cũng gặp Tạ Gia Lân, nhưng khi nó thực sự xảy ra, tâm trí cậu trở nên trống rỗng, tay chân lạnh ngắt, mồ hôi túa ra trên lưng khi cậu đông cứng tại chỗ.

Hứa Nhất Văn thu lại vẻ mặt vui tươi của mình, gật đầu với Tạ Gia Lân ở cửa nói, “Chào buổi sáng, anh Gia Lân.”

Ánh mắt của Tạ Gia Lân nán lại lâu hơn một chút trên bàn tay mà Hứa Nhất Văn vừa rút ra khỏi đũng quần của Mạnh Chiêu. Anh mỉm cười nhẹ, bước vào thang máy.

“Đúng rồi, em quên nói với anh,” Hứa Nhất Văn quay lại giới thiệu Mạnh Chiêu, “Anh Gia Lân đã làm việc với bọn em trong suốt những năm qua.”

./.