Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 4




Mãi lúc Mã Tại Hải tắt máy chiếu, màn hình trở lại là mảnh vải trắng cũ rách, thì tinh thần tôi mới dần dần phục hồi và thốt lên hỏi: “Gì thế nhỉ?”

Không ai trả lời.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, cố gắng kiềm chế cơ thể đang không ngừng run rẩy, châm điếu thuốc rít một hơi, tôi nhìn sang Vương Tứ Xuyên, cậu ta cũng nhìn tôi, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả Mã Tại Hải.

Chúng tôi đã tốt nghiệp đại học, tuy trình độ giáo dục của thời đó không thể sánh với bây giờ, nhưng nếu phải đem ra so sánh, thì giáo dục bậc đại học của Trung Quốc không hề kém cạnh các trường đại học cùng thời kì trên thế giới, đặc biệt là các trường đại học chuyên ngành như chúng tôi, các thầy giáo đều là học giả, chuyên gia lão luyện được đào tạo ở Liên Xô và Mỹ trở về, có thể lấy được bằng tốt nghiệp từ tay họ, thì hội tôi ắt hẳn phải rất tự tin vào năng lực lý giải của bản thân.

Giáo viên của chúng tôi đều là những nhà chủ nghĩa duy vật kiên định, nên nền giáo dục mà chúng tôi được hưởng đương nhiên cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi tư tưởng này. Thực ra điều đó vô cùng đáng sợ bởi vì kẻ vô thần là kẻ không sợ bất cứ điều gì, nhưng hễ gặp phải việc không thể giải thích, thì tuýp người đó sẽ càng thấy sốc hơn bất cứ người bình thường nào.

Tôi muốn đưa ra một suy đoán mang tính khả thi nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ ra nổi điều gì. Chỉ riêng về chuyện bóng người lờ mờ đó thôi, tôi cũng không thể đưa ra bất kì phân tích hay phỏng đoán nào, nhưng tôi hiểu rất rõ, đó tuyệt đối không phải hình ảnh ảo giác.

Ở nơi cách mặt đất hơn một ngàn mét, lại tồn tại một không động khổng lồ và sâu hun hút như vậy đã là một điều khó hiểu về mặt địa chất học, vậy mà trong vực sâu thăm thẳm đó lại còn xuất hiện một vật thể, không hiểu đó là kiệt tác của ai?

Nhìn hình thù của bóng đen ấy, thì chắc chắn nó là vật do bàn tay con người tạo ra, nhưng ai tạo ra được một bức tượng khổng lồ dường vậy ở nơi cách biệt thế giới như thế này?

Thế giới quan chủ nghĩa duy vật trong tôi không khỏi bị lung lay. Trong đầu chúng tôi chất chứa biết bao nghi vấn, nhưng tôi hiểu rõ chẳng ai có thể giúp mình giải đáp những nghi vấn đó.

Vương Tứ Xuyên đứng bên cạnh bỗng thở dài, rồi đi đến chỗ tôi xin điếu thuốc, tôi phát hiện tay cậu ta cũng khẽ run.

Tôi đưa một điếu cho Vương Tứ Xuyên, rồi đưa luôn điếu thuốc đang hút dở của mình để cậu ta châm mồi, sau đó vứt điếu thuốc nữa cho Mã Tại Hải. Ba chúng tôi thẫn thờ hồi lâu, mãi mới định thần lại được. Vương Tứ Xuyên cầm điếu thuốc trong tay nhưng không châm lửa, cậu ta đặt điếu thuốc trên mặt băng ghế gỗ, rồi quỳ xuống hành lễ, miệng lẩm nhẩm mấy câu kì quái bằng ngôn ngữ của dân tộc cậu ta.

Cách hành lễ của Vương Tứ Xuyên hết sức kì cục, cậu ta lẩm bẩm xong, mới bảo với chúng tôi rằng cậu ta đang cầu xin thần Ekegajar[1] phù hộ, thông thường người ta phải thắp đèn đốt hương, nhưng bây giờ chỉ có mỗi điếu thuốc lá. Cậu ta bảo trước đây mình chẳng bao giờ tin cách giải thích của cha mẹ về “mẹ đất”, bởi nghe mê tín thế nào ấy, đến bây giờ cậu ta vẫn bán tín bán nghi, nhưng tốt nhất cứ nên cúi lạy và dành cho “mẹ đất” sự cung kính tự đáy lòng thì hơn.

[1] Ekegajar: Là một vị thần có quyền năng tối thượng của dân tộc Mông Cổ, tiếng Mông Cổ nghĩa là “Đất mẹ vĩ đại”.

Tôi nghĩ, cậu ta đúng là đứa con đích thực của chủ nghĩa mê tín phong kiến, nhưng nhìn thấy thứ hiện lên trên màn hình, tôi lại chẳng thể thốt nên lời chế giễu cậu ta duy tâm. Mã Tại Hải đứng bên cạnh liền hỏi Vương Tứ Xuyên xem phải cầu nguyện thế nào mới phải, Vương Tứ Xuyên nói, mẹ đất chỉ phù hộ cho tộc người của cậu ta mà thôi.

Nội dung của cả cuốn phim chỉ có từng đó, chúng tôi cũng không xem lại lần nữa, cũng không tiếp tục bàn bạc thêm, vì chẳng biết bàn về cái gì. Câu chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của chúng tôi. Mã Tại Hải niệm mấy câu kinh xin Bồ tát phù hộ. Chúng tôi lặng lẽ ngồi đó.

Mấy phút sau, Vương Tứ Xuyên tháo cuộn phim ra rồi cất cẩn thận vào trong hộp, xong xuôi, cậu ta quay sang nói với chúng tôi: “Mọi chuyện dừng lại ở đây thôi nhé, bây giờ chúng ta phải giao hẹn với nhau.”

Tôi và Mã Tại Hải nhìn cậu ta, Vương Tứ Xuyên đã phục hồi lại thần sắc, điềm tĩnh bảo: “Giờ chúng ta có vắt óc nghĩ thêm cũng vô dụng, dựa vào sự hiểu biết của chúng ta, thì không thể đoán được vật đó rốt cuộc là thứ gì đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng không nên loan tin ra ngoài. Tôi tin, sau khi nộp cuốn phim này lên cấp trên thì nhất định nó sẽ được niêm phong mãi mãi. Bởi vậy không ai trong ba chúng ta được phép tiết lộ rằng mình đã xem cuốn phim, các cậu đồng ý không?”

Tôi hiểu ý cậu ta, cuốn phim này quá đặc biệt, nếu người khác biết chúng tôi từng xem nó thì chỉ tổ rước vạ vào thân.

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng Mã Tại Hải lại phân vân: “Tôi không biết nói dối đâu, chỉ cần đại đội trưởng trừng mắt một cái là chắc tôi chẳng dám giấu.”

Vương Tứ Xuyên vừa nạt vừa dỗ: “Đồ đàn bà! Nếu cậu không nói ra, thì chắc chắn sẽ cho cậu thăng chức đội trưởng. Sao hả? Cậu có giữ mồm giữ miệng được không?”

Mã Tại Hải lập tức mở cờ trong bụng, cậu ta đứng chụm chân nghiêm người chào Vương Tứ Xuyên theo kiểu nhà binh: “Cám ơn đồng chí Vương Tứ Xuyên! Tôi nhất định không hé răng nửa lời!”

Thực ra, chúng tôi làm gì có quyền quyết định thăng cấp hay giáng cấp quân hàm cho binh sĩ, có điều chuyến này trở về kiểu gì mỗi người ít nhất chẳng được thăng một cấp bậc, Mã Tại Hải dẫu không được thăng cấp đội trưởng thì chí ít cũng phải lên đến chức đội phó.

“Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!” - Vương Tứ Xuyên nói - “Tránh đêm dài lắm mộng.”

Tôi vốn đã rất muốn trở lên mặt đất, giờ đây xem xong cuốn phim, điều kì dị xảy ra dưới vực sâu khiến tôi nổi hết gai ốc, bởi thế tôi càng không muốn lưu lại nơi này, nhưng chân cứ mềm nhũn, nhất thời chẳng làm sao cất nổi bước.

Vương Tứ Xuyên giục giã mãi, hai chúng tôi mới miễn cưỡng thu xếp hành lý. Lúc khoác ba lô lên vai, tôi bất giác cảm thấy hối hận về quyết định lúc trước, lẽ ra chúng tôi không nên cố tình xem đoạn phim có nội dung như vậy, xem rồi chỉ khiến người ta không thể bình tâm trở lại.

Vương Tứ Xuyên đi đến cửa, cậu ta cầm luôn cây gậy sắt vốn dùng làm then cửa, rồi gọi chúng tôi mau đi theo mình. Chúng tôi đã mất hai tiếng đồng hồ ở đây, giờ là lúc phải tăng tốc để bù thời gian.

Chúng tôi kéo nhau ra ngoài, Vương Tứ Xuyên thận trọng đẩy cửa, như thể cậu ta sợ có người đang phục kích bên ngoài, lại như thể cẩn thận để không bị ai đó đột ngột mở cánh cửa ra đập phải. Nhưng Vương Tứ Xuyên đẩy mãi mà cánh cửa vẫn không hề xê dịch.

Cậu ta hơi ngạc nhiên, lại đẩy mạnh thêm chút nữa, nhưng cánh cửa vẫn ngoan cố đứng im, chỉ nhúc nhích một chút, chứ không bật mở.

Vương Tứ Xuyên nhìn tôi, sắc mặt rất đỗi khó coi, cậu ta lấy hết sức bình sinh kéo mạnh cánh cửa. Trong phút chốc, tôi ý thức rằng đã có chuyện không hay xảy ra, bởi vì cánh cửa rõ ràng không có vẻ gì là bị kẹt. Vương Tứ Xuyên lại kéo cửa thêm vài lần nữa, bụi rơi xuống lả tả, nhưng cánh cửa vẫn đứng im như bị đổ bê tông.

Vương Tứ Xuyên quay đầu, lùi lại mấy bước, cậu ta lớn tiếng chửi thề với vẻ không tin nổi: “Gặp ma à? Có người ở ngoài khóa mẹ cửa nó rồi!”