Đại Mạc Lãng Tử Đao

Đại Mạc Lãng Tử Đao - Chương 9: Đao quang hựu hiện




Phương Thất lững thững trở lại quán trọ Duyệt Lai.



Quán trọ hôm nay không có khách, lão chủ quán đang mang gương mặt sầu khổ ngồi tại quầy.



Hầu hết các ông chủ khi làm ăn không được tốt đều mang khuôn mặt như vậy.



Nhìn thấy Phương Thất bước vào, lão chủ quán lập tức đứng lên nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Đã khuya như vậy đại gia còn ra ngoài sao?"



Phương Thất gật đầu nói: "Đúng vậy".



Lão chủ quán vẫn cười nói: "Xin hỏi đại gia thức ăn của quán có hợp khẩu vị không?”



Phương Thất gật đầu nói: “Rất ngon”.



Chủ quán cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Đại gia nghỉ ngơi sớm, có cần gì xin cứ gọi tiểu nhân”.



Phương Thất gật đầu, chầm chậm bước vào hậu viện, đột nhiên quay đầu lại, nhìn lão chủ quán nói: “Ta họ Phương, từ quan nội đến”.



Vẻ mặt lão chủ vẫn cười, nói: “Thì ra là Phương đại gia! Phương đại gia ngài còn có gì cần sai bảo không?"



Phương Thất nhìn chằm chằm lão chủ, chậm rãi nói: “Mấy tháng trước kia có một vị khách họ Phương đã trọ ở đây phải không?”



Lão chủ cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi cau mày nói: “Hình như… Hình như từng có mấy vị khách họ Phương trọ tại đây, tuy nhiên khách quá nhiều, tiểu nhân nhất thời thật nhớ không ra".



Phương Thất nói: “Nhớ không ra hả?"



Lão chủ lại cười nói: “Đại gia ngài có điều không biết, quán trọ của tiểu nhân tại chỗ này cũng có chút danh tiếng, khách qua lại nơi đây đều trọ tại quán của tiểu nhân, hôm nay… hôm nay nếu không phát sinh sự tình này…” Mặt của lão chủ đột nhiên hiện lên vẻ cầu xin.



Phương Thất lạnh lùng nói: “Người khách ta hỏi chính là người đã bị hại vào mấy tháng trước đây”.



Lão chủ vỗ ót, hiểu ra nói: “Thì ra người Phương đại gia hỏi chính là vị khách kia! Đúng đúng, thật không sai, vị khách đó đích thật có trọ tại quán, nhưng chỉ một đêm đã đi rồi, sau đó lại bị người khác hãm hại ra nông nỗi đó, ái dà… thật là bi thảm…” Lão chủ lắc đầu thở dài.



Phương Thất hỏi tiếp: “Ông có biết sau đó hắn ta đi đâu không? Là ai hại hắn vậy?"



Lão chủ lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt cầu xin nói: “Chuyện này… chuyện này tiểu nhân thật sự không biết, đại gia… đại gia có quan hệ gì với vị khách đó thế?”



Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: “Ông tên gì?"



Lão chủ cười làm lành nói: “Tiểu nhân họ Tôn, tiện danh là Nhị Hỉ, người trong thành ai cũng đều biết cả”.



Phương Thất gật đầu nói: “Thì ra là ông chủ Tôn”, sau đó đi vào hậu viện.



Lão chủ ở phía sau hô to: “Phương đại gia nghỉ ngơi sớm!"



***



Phương Thất trầm tư bước chầm chậm vào hậu viện.



Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện làm cho hắn rối bời, tại sao trên đường đi lại có người theo ám sát? Hắn chỉ mới lần thứ nhất đến nơi đây, vừa tiến vào quán trọ thì gặp Nhãn Kính Xà Âu Dương Xuân đang chờ hắn, hơn nữa hắn cũng chưa kịp hỏi khẩu cung của Tiêu Tương kiếm khách Triệu Vô Cực thì Triệu Vô Cực đã bị người giết diệt khẩu. Và còn chuyện Phương Đại Phú bị giết trước đó một ngày, hai đứa con là Phương Thanh Thanh và Tiểu Hổ không biết ở nơi nào. Tất cả mọi chuyện thật rối bời và bí ẩn.



Phương Thất mơ hồ cảm giác được, đằng sau chuyện này nhất định đang che dấu một âm mưu thật lớn. Nó giống như một cái lưới lớn đang mở ra chờ hắn bước vào.



Mà chính hắn cũng đã bước một bước vào lưới rồi.



Điều làm Phương Thất nghĩ không ra chính là tại sao Phương Đại Phú sớm không chết muộn không chết, tại sao lại chết trước một ngày hắn đến đây? Có phải Phương Đại Phú này biết được bí mật về việc Phương Ngọc Thành bị hại hay không? Và đối phương sợ hắn tiết lộ mới ra tay khử hắn?



Hiện tại Phương Đại Phú đã chết, cho dù có biết bí mật gì đi nữa thì cũng đã mang theo nó vào quan tài rồi.



Phương Thất khẽ thở dài, chân vẫn chầm chậm đi vào hậu viện.



Hậu viện rất im ắng, hôm nay trừ Phương Thất ra thì không còn khác nào khác nữa, loại tình huống này xảy ra tại một quán trọ có tiếng như thế thì thật hiếm thấy.



Ai vào giờ này cũng đã đi nghỉ ngơi cả, lúc này trong viện vốn không nên có người mới phải.



Tuy nhiên Phương Thất lại nhìn thấy một người.



Người này lặng yên giống như bóng ma không một tiếng động đứng dưới một gốc cây trong viện, không hề nhúc nhích, thật không biết hắn đã đứng đó bao lâu, dường như là đã đứng ở nơi này lâu lắm, cả thân thể hắn hòa hợp với bóng tối, hắn đứng đó trông giống như một khối băng, thật lạnh. Toàn thân là đồ đen, vải đen che mặt, dáng người cao gầy giống như là một cây cây gậy trúc, đầu cũng đội một cái nón màu đen, trong tay cầm một thanh kiếm không vỏ.



Phương Thất đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người.




Đêm yên tĩnh, không một chút gió.



Phương Thất đứng lại, hắc y nhân vẫn bất động.



Phương Thất đột nhiên thở dài nói: “Hắc Sát?"



Hắc y nhân đột nhiên cũng thở dài nói: “Thật không ngờ lại có quá nhiều người biết ta như vậy”.



Phương Thất cười khổ nói: “Cho dù không nhận ra ngươi thì cũng đã nghe nói qua”.



Hắc y nhân cúi đầu, nhìn thanh kiếm trong tay hắn.



Phương Thất đột nhiên nói: “Đó là Lệ Ngân Kiếm?



Hắc Sát lạnh lùng đáp: “Không sai”.



Phương Thất cười cười nói: “Tại sao lại gọi là Lệ Ngân?"



Hắc Sát chậm rãi ngẩng đầu, đáp: “Ngươi cũng biết Âu Trì Tử?"



Phương Thất gật đầu nói: “Âu Trì Tử là một thợ rèn của Việt quốc, rất nổi danh trong thời Xuân Thu Chiến Quốc, người không biết ông ta sợ rằng không nhiều lắm đâu”.



Hắc Sát nói: “Thanh kiếm này tuy không phải đích thân Âu Trì Tử làm ra, tuy nhiên người tạo ra nó là hậu duệ của Âu Trì Tử”.



Phương Thất mỉm cười nói: “Trách không được, ta chỉ nghe đồn Âu Trì Tử chỉ rèn có ba kiếm đó là ‘Long Uyên’ ‘Thái A’và ‘Công Bố’, chưa hề nghe nói qua Lệ Ngân Kiếm gì cả”.



Hắc Sát lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Sau khi Âu Trì Tử qua đời, hậu duệ của ông ta vẫn tiếp tục rèn kiếm. Tiêu tốn mười năm tâm huyết mới có thể tạo ra thanh kiếm này, chém sắt như chém bùn, cọng tóc để trên chỉ thổi nhẹ cũng đứt làm hai, quả thật là thần binh lợi khí hiếm có. Tuy nhiên, hậu duệ của ông ta thấy kiếm này quá sắc bén, có thể làm hại sinh linh nên có ý muốn huỷ nó đi, nhưng lại không đành lòng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bảo kiếm, rơi lệ lúc nào không hay. Lệ rơi trên thân kiếm, lưu lại lệ ngân, không hề biến mất cho nên mới gọi nó là Lệ Ngân”.



Phương Thất gật đầu, nói: “Thì ra là thế, nhưng ta cũng nghe nói thanh kiếm đã lưu lại rất nhiều vết máu trên nó?”



Hắc Sát lạnh lùng nói: “Thanh kiếm này mỗi khi giết một người, máu của họ vương trên mũi kiếm trông giống như là nước mắt của họ”.



Phương Thất mỉm cười nói: “Hiện tại thanh kiếm đã vương rất nhiều nước mắt rồi phải không?”




Hắc Sát lạnh lùng đáp: “Đích xác không ít”.



Phương Thất thở dài nói: “Thanh kiếm này nhất định đã giết không ít người, thật không biết có phải tất cả những người bị giết đều không có đủ thời gian để rơi nước mắt hay không?”



Hắc Sát cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, giống như nhìn tình nhân của hắn, lạnh lùng nói: "Không biết”.



Phương Thất hỏi: “Ngươi tới giết ta phải không?”



Hắc Sát nhìn chằm chằm vào Phương Thất nói: "Ngươi đoán không sai”.



Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy sao không ra tay?"



Hắc Sát lạnh lùng đáp: "Ta không vội”.



Phương Thất khẽ thở dài nói: "Ngươi dám chắc có thể giết được ta?"



Hắc Sát lại cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, lạnh lùng đáp: “Lệ Ngân Kiếm xuất ra, chưa có ai có thể giữ được tính mạng”.



Phương Thất mỉm cười hỏi: "Không có ngoại lệ sao?"



Hắc Sát cười lạnh nói: "Ít nhất là ngươi trốn không thoát”.



Phương Thất mỉm cười hỏi tiếp: "Vậy tại sao còn chưa ra tay?”



Hắc Sát lạnh lùng cười, nói: "Ta không vội tại sao ngươi vội thế?"



Phương Thất khẽ thở dài nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi”.



Hắc Sát gật đầu đáp: “Ta biết”.



Phương Thất ngạc nhiên hỏi: "Ngươi biết gì?"



Hắc Sát lạnh lùng nói: "Không sai, Phương Đại Phú là ta giết”.




Phương Thất gật đầu nói: "Xem như ngươi cũng là một hảo hán, tại sao lại giết họ?"



Hắc Sát lạnh lùng đáp: "Ta không phải là hảo hán gì đâu, ta chỉ là một sát thủ thôi. Nếu ta đã ra tay thì nhất định phải có lý do”.



Phương Thất gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy là người nào muốn giết họ?"



Hắc Sát không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay. Lệ Ngân Kiếm dưới ánh trăng phát ra hàn quang lạnh người.



Phương Thất đột nhiên hở dài, nói tiếp: "Ta cảm thấy rất kỳ lạ, nếu ngươi đã muốn giết tất cả nhà Phương Đại Phú thì tại sao lại bắt đi hai người con của họ?"



Hắc Sát lạnh lùng đáp: “Ngươi sai rồi, ta đến để giết người chớ không phải bắt người”.



Phương Thất lại mỉm cười, hỏi: "Nếu như ngươi nói thì hai người con của họ đã chạy thoát?"



Hắc Sát không trả lời. Yên lặng có đôi khi cũng là một dạng trả lời.



Phương Thất lại hỏi tiếp: "Lệ Ngân Kiếm có thật sự nhanh và sắc bén không?”



Hắc Sát đột nhiên nở nụ cười, lạnh lùng đáp: "Không sai, ta cam đoan ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn đâu, nếu muốn biết thì hãy đến thử đi”.



Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta cũng không vội, cho nên ngươi muốn giết ta thì hãy đến đây đi”.



Bất luận là kiếm có sắc bén hay cùn cỡ nào đi nữa và kiếm có nhanh hay không thì phải nhìn thanh kiếm nằm trong tay ai. Nhân tố quyết định một thanh kiếm nhanh hay chậm là con người, chứ không phải kiếm.



Cho dù là một chiếc lá, nếu ở trong tay cao thủ thì cũng có khả năng giết người.



Lệ Ngân Kiếm là danh kiếm, thanh kiếm này rất sắc bén. Nếu kiếm nằm trong tay Hắc Sát thì nó sẽ nhanh.



Nghe đồn Hắc Sát ra tay giết người, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.



Hắc Sát ngẩng đầu nhìn Phương Thất giống như đang nhìn thấy một sự việc kỳ quái, rồi khẽ thở dài nói: "Ngươi thật sự là một người rất kỳ quái!", lúc nói xong những lời này, cả người Hắc Sát đã bay lên.



Phương Thất vẫn bất động đứng tại chỗ nhưng tay trái đã nắm chặt đao.



Hắc Sát trông giống như một con dơi lớn màu đen, bay từ khoảng không tới, tay phải cầm Lệ Ngân Kiếm, mũi kiếm hướng thẳng tới Phương Thất.



Phương Thất đột nhiên cảm giác được một cổ sát khí nồng đậm phóng đến.



Thần binh lợi khí, giết người quá nhiều, tự bản thân nó sẽ có sát khí. Người giết người quá nhiều, trên người cũng sẽ có sát khí tỏa ra. Mặc dù sát khí không nhìn thấy được nhưng lại có thể cảm giác được nó.



Cả thân người của Hắc Sát đang ở trên không trung, vừa rồi thoạt nhìn khoảng cách còn khoảng hơn hai trượng, nhưng đột nhiên đã tới trước mắt, mũi kiếm chỉ còn cách Phương Thất chưa tới ba thước.



Toàn thân Phương Thất bị bao phủ trong màn kiếm quang.



Bất luận là Phương Thất có tránh né chỗ nào đi nữa thì kiếm cũng sẽ dí tới, bất luận có làm gì thì kiếm vẫn không tha.



Nhưng hiện tại, thanh kiếm chỉ ở trước mắt, chầm chậm đâm tới, dường như chẳng có gì biến hóa.



Nhìn như một chiêu đơn giản chả có gì biến hóa nhưng ẩn phía sau nó là sự biến hóa vô cùng vô tận.



Phương Thất hít sâu một hơi, khẽ lùi một bước. Tay phải rút đao, giơ đao lên.



Ánh đao lóe sáng, dường như cũng làm cho sao trời lóe sáng theo, ánh đao dưới ánh trăng nhanh như tia chớp, thế như chẻ tre, một đao từ trên không bổ xuống.



Một chiêu này không biết Phương Thất đã luyện qua bao nhiêu lần nữa, càng chẳng biết mồ hôi của hắn đã chảy ra bao nhiêu, độ thuần thục giống như đang vuốt ve tình nhân, tự nhiên và dễ dàng.



Hắc Sát đột nhiên cảm thấy đường kiếm của hắn hoàn toàn bị che lấp, giống như rắn bị nắm ở đoạn bảy tấc trên thân, đang ở trên không đột nhiên xoay người nhanh chóng lùi về phía sau. Vầng đao hiện lên, tiếp đó hắn nghe được tiếng đao phong chém vào khớp xương.



Ánh đao chợt lóe, rồi quay lại vỏ.



Hắc Sát chầm chậm ngã xuống, lúc này hắn mới cẩn thận nhìn thoáng qua đao trong tay Phương Thất . Đao đã tra vào vỏ, tựa hồ không có gì kỳ lạ.



Phương Thất lạnh lùng nhìn Hắc Sát nằm trên đất, một đao này từ vai trái chém kéo dài xuống đến bụng, cơ thể Hắc Sát cơ hồ đã bị chém thành hai phần.



Hắc Sát nói: "Ta thật không nghĩ tới… ngươi… ngươi…"



Phương Thất lạnh lùng nói: "Giết người thì cũng bị người giết! Đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ”.