Đại Mạc Lãng Tử Đao

Đại Mạc Lãng Tử Đao - Chương 2: Hoàng sa bạch đà




Bão cát đã ngừng. Cơn bão đến nhanh đi cũng nhanh, sa mạc lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, bốn phía vắng lặng, nhiệt độ dần dần tăng lên. Một con thằn lằn ở xa xa ngẩng đầu nhìn Phương Thất rồi nhanh chóng bỏ chạy. Các cồn cát gần đó cũng đã thay đổi hình dáng của chúng. Xác của hắc y nhân đã bị cát lấp đi.



Phương Thất rút chân từ trong đống cát ra, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai và đầu để phủi cát. Hắn dùng sức nuốt nước bọt một cái, môi hắn hiện tại đã hoàn toàn khô và nứt nẻ. Nhìn cát vàng vô biên vô tận trước mắt, Phương Thất khẽ thở dài một cái. Trước đại tự nhiên, sức của loài người quá yếu ớt và nhỏ bé.



Cho tới bây giờ Phương Thất vẫn không có qua cảm giác vô lực và tuyệt vọng như vậy.Hắn thậm chí có ý nghĩ mình sẽ không thể thoát ra khỏi sa mạc mênh mông này.



Sự tự tin, không thể nghi ngờ là một trong những bảo vật tinh thần quý giá nhất của loài người.



Một người tự tin thường có thể hóa hung hiểm thành bình an, vượt qua những khó khăn mà người khác không cách nào vượt qua được, thậm chí còn có thể chiến thắng kẻ thù mạnh hơn chính mình nhiều lần.



Vậy thì một người mất tự tin sẽ thế nào?



Người mất đi sự tự tin giống như một con đê đã sụp đổ, ngăn không được nước nữa, cứ nằm đó để mặc cho nước chảy qua.



Sự tự tin cũng được chia thành hai loại, một loại là “tự tin chân chính” và một loại là “tự tin mù quáng”.



“Tự tin chân chính” xuất phát từ nội tâm, từ thực lực, từ những phán đoán chính xác… Loại tự tin này không thể nghi ngờ là đối với loài người có rất nhiều trợ giúp. “Tự tin mù quáng” có được từ những sự lạc quan mù quáng, nó xuất phát từ sự không biết tự lượng sức mình. Loại tự tin này có đôi khi sẽ rất tệ hại, hơn nữa trong đại đa số tình huống rất có thể là mất luôn tính mạng.



Nếu như tự tin thái quá vào chính mình, giống như Tôn Ngộ Không có thể ở trong lò bát quái nhảy múa, hoặc là nghĩ mình có thể giống như thần tiên uống sương thở gió mà sống hay có cảm giác được chính bản thân làm thơ có thể tốt hơn Lý Bạch hoặc Đỗ Phủ thì ta đây có thể nói đó không phải sự tự tin nữa mà là phát điên rồi.





Sự tự tin nào cũng có mức độ giới hạn của nó.



Cho nên làm thế nào có thể trách cứ Phương Thất vì hắn cảm thấy tuyệt vọng vào lúc này?



Nếu ngươi cũng ở trong hoàn cảnh giống Phương Thất, trải qua cuộc sống trong sa mạc bốn năm ngày mà không uống một giọt nước nào, trên đỉnh đầu thì có mặt trời chói chan thiêu đốt, lại cố lê bước đi, thể lực và sự nhẫn nại cái nào cũng đã đạt tới cực hạn, trong khi giãy chết vẫn không nhìn thấy điểm cuối của sa mạc thì hỏi ngươi có tuyệt vọng hay không đây? Có thể không mất tự tin hay không? Có thể còn có khí lực để tiếp tục lê bước nữa không?




Tuy nhiên Phương Thất không có như thế. Có lúc ý chí hắn mềm nhão như bùn, có lúc hắn trở nên kiên cường giống như một người sắt. Hiện tại không thể nghi ngờ biểu hiện của hắn chính là thuộc loại sau.



Phương Thất cắn răng, bước từng bước một nặng trĩu về phía trước.



Chỉ cần chưa ngã xuống hắn nhất định sẽ tiếp tục đi.



Bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc. Nếu chính mình bỏ cuộc thì thật sự không ai có thể giúp nữa rồi.



Trên đời này những sự việc kích thích con người có rất nhiều, tuy nhiên chỉ cần chính mình có ý chí bất khuất thì nhất định sẽ còn có ngày vực dậy.



Vì thế Phương Thất vẫn cố lê từng bước một về phía trước. Không khí đã nóng đến nỗi có thể nướng chín đồ ăn. Phương Thất cảm giác được trước mắt hắn có nhiều ngôi sao đang bay loạn xạ, sự choáng váng nối tiếp nhau kéo tới. Hắn đã sắp ngã xuống.




Phương Thất lấy lại bình tĩnh. Hắn xé một miếng vải từ trên người xuống, sau đó hắn rút thanh đoản kiếm ở bên hông ra, lưỡi kiếm sắc bén lóe ra hàn quang dưới ánh mặt trời. Phương Thất nắm chặt đoản kiếm, sau đó dùng mũi kiếm cắt nhẹ ngón tay một cái, một luồng máu đỏ tươi chảy ra. Hắn liền dùng miệng mút và nuốt vào. Máu dường như có chút vị mặn của muối, cũng không biết là vị của máu hay là mồ hôi trên tay giúp cho nó có vị như vậy. Chỉ trong chốc lát, hắn nhanh chóng dùng miếng vải băng lại, sau đó vô lực ngồi xuống nền cát . Lúc này hắn mới cảm giác được tốt hơn đôi chút.



Sự đau đớn có thể khiến người ta thanh tỉnh. Tuy nhiên sự đau đớn quá lớn sẽ khiến người ta điên cuồng.



Những người quanh năm sinh sống ở vùng sông nước sẽ vĩnh viễn không thể biết nước quý giá cỡ nào. Cũng giống vậy, người chưa từng lạc vào sa mạc cũng sẽ vĩnh viễn không có cách nào tưởng tượng ra sự tàn khốc và đáng sợ của sa mạc.



Bị lạc trong sa mạc thì người ta có thể uống bất cứ thứ gì uống được, kể cả nước tiểu. Tuy nhiên hiện tại có cho ngươi uống nước tiểu của chính mình cũng đã muộn bởi vì lúc này ngươi căn bản không có khả năng tiểu nữa rồi. Tất cả nước trong thân thể dưới cái nóng chết người đã trở thành mồ hôi chảy ra ngoài. Da trên người thậm chí cũng đã khô héo tới nơi. Đến lúc cuối cùng này thì cái có thể uống được chỉ có thể là máu của chính mình mà thôi.



Từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đóa mây trắng, di chuyển càng ngày càng gần. Thật không ngờ nó lại là một con vật màu trắng đang chạy sa mạc, trong gió mơ hồ có tiếng cát bay truyền đến. Phương Thất định thần nhìn kỹ, trong đầu nhanh chóng hiện ra một ý nghĩ - bạch đà (lạc đà trắng)?



“Tự cứu thì ông trời sẽ cứu”, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ những lời này.




Chúng ta còn phải nhớ kỹ một câu nói nữa, "Chỉ cần cố gắng kiên trì, mọi chuyện nhất định sẽ có cơ hội chuyển biến".



“Hãy luôn có một nguyện vọng đẹp hoặc là một tín niệm bất di bất dịch”, câu này chúng ta cũng cần nhớ nằm lòng, tốt nhất là đừng quên nó bởi vì khi chính thức lâm vào tình huống gian nan và khó khăn nhất, câu nói này sẽ là động lực cho sự sinh tồn.



Có lẽ mọi người đã gặp qua ngựa trắng nhưng chắc chắn chưa bao giờ thấy qua lạc đà màu trắng. Có truyền thuyết nói rằng bạch đà (lạc đà trắng) là sứ giả do trời phái xuống, là tinh linh của sa mạc, kiệt ngạo bất tuần, tốc độ như gió cuốn, trong sa mạc mênh mông không có nơi nào mà bạch đà không thể đặt chân tới được. Cho dù nguồn nước có nằm nơi nào đi chăng nữa thì nó cũng có thể tìm được, bởi vậy bạch đà được tôn vinh là vị thần của sa mạc.




Tuy nhiên bạch đà rất ít xuất hiện cho nên người gặp qua nó rất hiếm. Cũng có một truyền thuyết khác nói rằng trong sa mạc là nếu nhìn thấy bạch đà, nó sẽ mang đến vận may cho người nhìn thấy nó. Những thương nhân du hành trong sa mạc nếu nhìn thấy đựơc bạch đà thì nội tâm họ sẽ vô cùng mừng rỡ, họ sẽ ngay lập tức cúng bái. Trong sa mạc mênh mông này, bạch đà là con vật tôn quý, tượng trưng cho sự cao ngạo và tự do.



Con vật màu trắng mang theo một cỗ kình phong càng chạy càng gần, không khí dường như cũng lưu động theo bước chạy của nó. Màu lông trắng của nó lóe ra ánh sáng bạc dưới ánh mặt trời, đầu nó ngẩng cao, dáng vẻ toát ra thần khí. Bốn cái chân của bạch đà chạy như gió cuốn, chỉ chớp mắt nó đã vượt qua ba mươi trượng. Phương Thất không chần chờ nữa, liền hít một hơi, mũi chân hắn nhẹ nhàng điểm lên cát, thoáng cái thân thể hắn đã phóng tới khoảng hơn năm trượng. Mũi chân hắn vẫn tiếp tục điểm lên mặt cát, lần này lại phóng ra xa hơn bảy trượng. Đây đúng là độc môn tuyệt học của Phương gia "Lưu Tinh Cản Nguyệt Thức". Chỉ với mấy lần điểm xuống mặt cát, cự ly giữa Phương Thất và bạch đà đã rút ngắn lại còn khoảng năm sáu trượng.



Con bạch đà chợt thấy có một người đang chạy về phía nó cho nên nó càng tăng thêm tốc độ phóng đi. Phương Thất hít sâu một hơi, mũi chân liên tục điểm trên mặt cát, thân thể vọt đi như chim bay, loại khinh công này là một môn khinh công nổi danh khắp thiên hạ, khinh công độc môn của Tư Không Trích Tinh gọi là “Trích Tinh Thức".



Phương Thất phóng lên cao khoảng tám chín trượng, đã phóng đến nơi con bạch đà. Hắn đã tính toán phương vị và lực đạo rất chuẩn xác, thân thể giống như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng hạ xuống giữa hai cái bướu trên lưng con bạch đà đang chạy.



Con bạch đà này trước nay đã quen tự do, có khi nào bị ngưỡi cỡi qua đâu? Thấy trên lưng có người, nó lập tức nhảy dựng lên, bốn vó chạy loạn. Tay phải của Phương Thất ôm chặt cái bướu trên lưng, thân hình đảo qua đảo lại trông giống như cành liễu phất phơ trong gió lớn, mặc cho con bạch đà có làm thế nào đi nữa, hắn vẫn ôm chặt lưng nó.



Con bạch đà thấy chiêu này của nó không xong, đột nhiên liền cất vó vọt về phía trước. Cú vọt giống như thỏ nhảy, nhẹ nhàng như chim bay và nhanh như điện chớp. Phương Thất lúc này đã sửa người ngồi vững vàng trên lưng nó. Con bạch đà chạy về phía trước vài trựơng rồi đột ngột dừng lại, nó nghĩ với cú này sẽ làm cho Phương Thất từ trên lưng nó bay đi xa. Tuy nhiên Phương Thất vẫn mỉm cười ngồi vững vàng trên lưng nó. Con bạch đà thấy vậy lại lồng lên, bốn móng vung lọan ra khiến cát vàng bay tứ tung. Lúc này, Phương Thất dùng hai chân kẹp vào bụng nó, cả người trầm xuống, con bạch đà lập tức cảm thấy trên lưng như có một ngọn núi đè lên khiến nó quỵ xuống. Tuy nhiên nó không hổ danh là thần vật trong sa mạc, bốn chân vẫn lỳ lợm dùng sức đứng thẳng lên. Phương Thất thấy vậy "hừ" một tiếng, gia tăng thêm một chút lực đạo khiến cho bốn chân của con bạch đà lún luôn vào cát , cứ như vậy cho đến khi chân của nó lún hết vào cát. Lúc này nhìn lại con bạch đà thì thấy hai mắt của nó đang chảy ra hai hàng lệ.



Phương Thất lúc này cũng đã hoàn toàn kiệt sức, vừa rồi hắn cơ hồ sử ra tất cả khí lực còn sót lại. Hắn tựa vào thân con lạc đà trắng, đưa mắt nhìn hai hàng lệ đang chảy từ cặp mắt nó rồi đưa tay vuốt ve, cười khổ nói: "Đà huynh, nơi này là địa bàn của ngươi, ta thật sự thoát ra không nổi, ngươi sẽ đưa ta ra chứ!"



Con bạch đà dường như nghe hiểu tiếng người, nó giãy dụa rồi rút bốn chân từ trong cát ra, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Phương Thất. Tâm lý Phương Thất trở nên vui vẻ, trở mình phóng lên trên lưng lạc đà, con lạc đà liền đứng thẳng lên. Phương Thất nhè nhẹ vỗ vào cổ nó, lạc đà trắng dương nhẹ bốn vó, rồi chạy về phía tây.