Đại Mạc Lãng Tử Đao

Đại Mạc Lãng Tử Đao - Chương 129: Chân tướng




Mọi người vốn đều đang chìm đắm trong bi thương, ai có thể ngờ được biến cổ lúc này.



Nhưng biến hóa này đã tới, hơn nữa không ngờ lại bất thình lình, không kịp phòng bị như thế!



Đột nhiên hết thảy giống như đều đã xảy ra biến hóa, biến hóa mà không ai ngờ được.



Đây có phải cũng là một loại bi ai sâu sắc?



Tử Yên lẳng lặng đứng ở đó, im lặng không nói, có phải là nàng sớm đã nhìn quen âm mưu quỷ kế? Hay là nàng sớm đã dự liệu được điều này?



Hiên Viên Hoằng giật mình, ho hai tiếng thở hổn hển nói: “Ngươi… ngươi…”



Bắc Hải Vũ cười càng vui vẻ hơn, nói: “Lão bang chủ, người sớm đã nên chết rồi, vì sao người đến giờ mới chết? Người thực sự làm đệ tử đợi tới khổ mà!” Lời nói của y tựa hồ vẫn rất quan tâm, rất thành khẩn.



Hiên Viên Hoằng mặt thoáng qua một nụ cười khổ, thở dốc nói: “Ta... ta chẳng phải sớm đã truyền vị trí bang chủ cho ngươi rồi ư?”



Bắc Hải Vũ thở dài, mỉm cười nói: “Đúng thế, đúng là người đã truyền vị trí bang chủ cho đệ tử rồi, vì đúng là đệ tử rất tài giỏi, nhưng một ngày người không chết, đệ tử có tài giỏi hơn, địa vị cũng không thể vượt qua người trong lòng đệ tử Cái Bang, vì điều này, đệ tử thực sự rất thống khổ, người có biết không?”



Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Nhưng ta sớm muộn cũng sẽ chết, cũng sớm đã không quản việc trong Cái Bang, tất cả đều do ngươi làm chủ, không phải thế sao?”



Bắc Hải Vũ mỉm cười: “Đúng thế, đúng là như vậy, nhưng đệ tử chỉ lãnh đạo một Cái Bang, suốt ngày dẫn một đám người ăn xin, người nói xem trong lòng đệ tử thấy thế nào?”



Hiên Viên Hoằng thở dốc: “Ngươi… ngươi…”



Bắc Hải Vũ mỉm cười: “Không sai, đệ tử cũng xuất thân ăn xin, nhưng đệ tử không muốn làm ăn xin cả đời, đệ tử muốn làm chuyện lớn hơn! Người đã hiểu chưa?”



Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Ta… ta không hiểu.”



Bắc Hải Vũ thở dài nói: “Lão bang chủ đáng kính của ta, người chẳng lẽ hồ đồ rồi ư?”



Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ngươi… người rốt cuộc là muốn… làm cái gì?”



Bắc Hải Vũ cười, thản nhiên nói: “Kỳ thực cũng chẳng có gì, chỉ muốn làm chút việc lớn, tương lai phong vương phong hầu thôi, đó mới là chuyện đệ tử muốn làm.”



Hiên Viên Hoằng than: “Ta hiểu rồi, nếu như ta… ta… không chết… thì sẽ cản đường của ngươi.”



Bắc Hải Vũ cười nói: “Lão bang chủ anh minh! Xem ra lão nhân gia người vẫn chưa hồ đồ! Có điều xem ra lần này người phải chết thật rồi.”



Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ngươi... ngươi chẳng lẽ... chẳng lẽ đã gia nhập Sở Anh Bố…”



Bắc Hải Vũ nói: “Đúng thế! Đệ tử sớm đã gia nhập rồi, cho nên mới sắp xếp để người tới đây. Nếu như chỉ vì làm bang chủ, thì để người sống cũng được, nhưng nếu như muốn làm thành đại sự…” Y cười cười, nói từng chứ: “Thì người nhất định phải chết!”



Hiên Viên Hoằng thất vọng không nói, hồi lầu mới thở hồn hển nói: “Ta thế nào.. thế nào cũng không ngờ được, thì ra nội gián luôn ở bên ta chính là ngươi…”



Bắc Hải Vũ cười nói: “Cho nên đệ tử mới thừa lúc người còn sống mà nói cho người, tránh để người chết không nhắm mắt, đệ tử làm vậy cũng là một phen hiếu tâm mà!”



Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Ngươi… ngươi đúng là quá có… hiếu rồi.” Ông khẽ ho mấy tiếng, thở dốc nói: “Như thế, ngươi nói xem, Liễu Trần hòa thượng… có phải là ngươi hạ thủ không?”





Bắc Hải Vũ cười hăng hắc: “Lão bang chủ người cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, đáng tiếc đã muộn rồi.”



Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Ta nghĩ không ra, bằng vào võ công của ngươi, làm sao giết được Liễu Trần hòa thượng?”



Bắc Hải vũ cười lạnh một hồi, nói: “Hiện giờ nói với người cũng chẳng sao, võ công của Liễu Trần hòa thượng đúng là thâm sâu khôn lường, sợ rằng lão bang chủ cũng chưa chắc là đối thủ của y.” Y nhìn Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Bất quá y lại có một nhược điểm trí mạng, chính nhược điểm này đã lấy mạng y!”



Hiên Viên Hoằng nhíu mày, yếu ớt hỏi: “Nhược… nhược điểm gì?”



Bắc Hải Vũ mỉm cười: “Đệ tử biết lão bang chủ sẽ hỏi, đệ tử hồi bẩm lão bang chủ, về võ công Liễu Trần hòa thượng ngay một nhược điểm cũng không có, nhưng về tính cách y lại có một nhược điểm, đó là y quá nhân từ!”



Hiên Viên Hoằng nhíu mày: “Nhân… nhân từ?”



Ánh mắt Bắc Hải vũ nhìn về phương xa, giống như lại trở về cái đêm bí hiểm ngày hôm đó, nói: “Không sai, chính là nhân từ! Đêm đó đệ tử sau lưng từ xa chạy tới, Liễu Trần hòa thượng quay đầu lại nhìn đệ tử. Sở Ánh Bố liền thừa cơ đánh lén sau lưng y, nhưng y chẳng thèm quay đầu lại chỉ dùng hai ngón tay kẹp một kiếm sấm sét của Sở Anh Bố! Đệ tử tới bên cạnh y, rút kiếm ra muốn giết sở Anh Bố, ra tay mặc dù rất nhanh, nhưng bất quá là cho có vẻ thôi, Liễu Trần hòa thượng đột nhiên duỗi cánh tay còn lại ra như ánh chớp, thoáng cái đã nắm được cổ tay cầm kiếm của đệ tử.”



Hiên Viên Hằng nói: “Điều... điều này... thì làm sao…”



Bắc Hải Vũ cười ha hả: “Lão bang chủ chớ quên lúc này một cái tay khác của y còn kẹp kiếm của Sở Anh Bố.”



Hiên Viên Hoằng thở gấp: “Ý... ngươi nói là?”



Bắc Hải Vũ đắc ý nói: “Đúng thế, nhát kiếm đó khi đệ tử đâm về phía Sở Anh Bố, sớm đã tính đúng y sẽ ra tay ngăn cản, cho nên khi đệ tử đâm Sở Anh Bố một kiếm, thì đao ở tay trái liền đâm vào tim y!”



Hiên Viên Hoằng cười thảm, thở dài nói: “Ta đã hiểu rồi, xem ra... nhân từ đúng là một nhược điểm…”



Bắc Hải Vũ đột nhiên cắn răng nói: “Không sai chút nào, cho dù dưới tình huống nào, y muốn giết hai người đệ tử đều dễ như trở bàn tay! Nhát đao kia của đệ tử đã đâm sâu vào trong tim y, nhưng y chỉ nhè nhẹ hất một cái, thanh trường kiếm làm bằng cương thiết của Sở Anh Bố đã tan thành từng mình, y cũng chỉ khe khẽ nắm cổ tay đệ tử một cái, lúc đó sức lực toàn thân đệ tử liền biến mất hết. đáng tiếc y đột nhiên thở dài buông tay ra, cho nên đệ tử hôm nay mới có thể tiễn lão nhân gia về tây thiên.”



Hiên Viên Hoằng mặt thoáng qua một nụ cười khổ, thở gấp nói: “Xem ra… xem ra sau này ngàn vạn lần… không được nhân từ, nếu không chính là… tàn nhẫn đối với bản thân.”



Bắc Hải Vũ mỉm cười: “Sáng nghe đạo tịch chết cũng thỏa, lão bang chủ trước khi chết hiểu ra được đạo lý này, cũng không cần tiếc nuối nữa rồi.”



Hiên Viên Hoằng thở dài: “Đúng… đúng là không có gì tiếc nuối. Nhưng… nhưng…”



Bắc Hải Vũ hỏi: “Nhưng cái gì?”



Hiên Viên Hoằng nói: “Nhưng... nhưng cái tổ chức ngươi gia nhập … hiện giờ đã khơi lên nội loạn… ngay cả Sở Anh Bố cũng chết rồi… ngươi... ngươi còn có kết quả tốt được sao?”



Bắc Hải Vũ cười nói: “Hả? Sở Anh Bố chết rồi? Là ai giết?”



Hiên Viên Hoằng nói: “Đạm Thai .. Đạm Thai Thiên Khánh….”



Bắc Hải Vũ cười ha hả, y cười cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui vẻ.



Có thể lừa được Hiên Viên Hoằng, há chẳng phải là một chuyện làm người ta vui sướng hay sao? Ít nhất đối với Bắc Hải Vũ mà nói, đã đủ cho y vui mừng một trận rồi.



Vấn đền này không cần giải thích, Hiên Viên Hoằng cũng không cần y giải thích, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Sở Anh Bố mỉm cười đi vào.




Sở Anh Bố nếu như có thể cười mà đi vào, thì đương nhiên không hề chết, cái vấn đề này đơn giản giống như một cộng một bằng hai vậy.



Mỉm cười đi sau Sở Anh Bố, chính là Đạm Thai Thiên Khánh, y cười cũng rất khoan khoái.



Cùng đi vào còn có một người trung niên áo trắng, mắt to râu rậm, mũi cao thẳng tắp, trên lưng vác một ống tên, bên trong cắm đầy mũi tên, khoác cung cứng để chéo trước ngực, hông mang một thanh loan đao, trên mặt một chút tình cảm cũng không có.



Sở Anh Bố mỉm cười đi tới bên giường, nhíu mày nói: “Ái dà, lão tiền bối, hôm nay sao đột nhiên người lại thành thế này? Người cảm thấy còn khỏe không?”



Hiên Viên Hoằng cưới khổ ho mấy tiếng nói: “Ta… còn khỏe.”



Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Lão tiền bối, vãn bối thật không phải với người. Xin người cứ yên tâm đi, vãn bối nhất định chọn cho ngài một nơi phong thủy tốt.”



Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Đa tạ… đa ta thế chất… ngươi... ngươi đúng là đứa bé ngoan.”



Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Nên mà! Nên mà! Lão tiền bối không cần khách khí!”



Hiên Viên Hoằng thở hồn hển: “Ngươi đúng là rất giỏi! Lần này… lần này ngay cả lõa ăn mày… cũng bị lừa rồi.”



Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười nói: “Đa tạ lão tiền bối khen ngợi, vãn bối nhất định tiếp tục phát huy, lần sau nếu như có chuyện như vậy nữa, nhất định sẽ nghĩ ra cách càng tốt hơn.”



Hiên Viên Hoằng nói: “Cái.. cái cách này đã đủ hay rồi, ta chỉ không hiểu… chủ ý hay như vậy... ngươi làm sao nghĩ ra được?”



Đạm Thai Thiên Khánh cười lớn: “Đều dựa vào nỗ lực học tập, cần cù học tập!” Y tới gần Hiên Viên Hoằng, mỉm cười nói: “Nói thật ra thì vãn bối cũng cảm thấy cách này rất được!”



Hiên Viên Hoằng cười khổ, ho mấy tiếng tiếng nói: “Đúng là rất được, Sở... Sở Anh Bố, các… các... các ngươi làm như vậy, chính… chính là vì tá đao sát nhân?”



Sở Anh Bố mỉm cười nói: “Đương nhiên, vị sự phụ tôn kính của vãn bối tìm vãn bối khắp nơi, làm vãn bối trốn đông nấp tây lòng lo nơm nớp, để hai người đấu với nhau, há chẳng phải biện pháp nhất tiễn song điêu, lưỡng toàn kỳ mỹ hay sao?”



Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Đúng thế… đúng thế, lần này ta và… và lão quái vật đều mắc lừa ngươi rồi, nhưng... nhưng kẻ giả trang ngươi chết… là ai? Sao y lại… cam tâm tình nguyện chết như thế?”




Sở Anh Bố thở dài, dường như cảm thấy rất nuối tiếc, nói: “Ta vốn cho rằng tiền bối rất thông minh, thì ra tiền bối lại thật ngốc.”



Hiên Viên Hoằng cười khổ, nhìn Sở Anh Bố.



Sở Anh Bố đáp: “Kẻ đó bất quá là một tên vô danh tiểu tốt, có điều kiếm pháp không tệ, vãn bối chỉ bảo y đóng giả thành bộ dạng của vãn bối, cùng với Đạm Thai huynh đói phó với Phương Thất. Điều này chắc chắn sẽ tạo thành một loại uy hiếp về tâm lý với Phương Thất. Vãn bối đương nhiên không ngốc nói cho y kế sách này, y đương nhiên càng không biết bản thân sẽ bị người của mình giết chết. Lão tiền bối, đạo lý đơn giản như vậy mà người cũng không nghĩ ra, làm vãn bối rất thất vọng.”



Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Ta.. ta hiểu rồi, đợi… đợi khi Phương Thất trở lại, thi thể giả trang ngươi lại không thấy nữa, ngươi… là ngươi sợ… sợ Phương Thất nhìn ra… là… là dịch dung?”



Sở Anh Bố vui mừng nói: “Lão tiền bối đột nhiên hình như lại thông minh rồi? Đúng thế, đầu tiên là sợ bị nhìn ra dịch dung, thứ đến là vì bồi thêm một đao trên ngực y, đem vết kiếm đổi thành vết đao.”



Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Ngày hôm qua lão quái vật... lúc nhìn thi thể ngươi, ngươi… ngươi không sợ lão nhìn ra.”



Sở Anh Bố mỉm cười đáp: “Vấn đề này vãn bối cũng nghĩ tới rồi, bất quá vãn bồi không lo.”



Hiên Viên Hoằng hỏi: “Vì... vì sao?”




Sở Anh Bố cười nói: “Lần đầu tiên vãn bối muốn để sư phụ giết Phương Thất, kết quả bị lão ăn mày người ngăn cản, vãn bối chỉ đành dùng kế kim thiền thoát xác, lão nhân gia tìm kiếm khắp nơi không thấy vãn bối, đang lúc cơn giận bốc lên đầu, sau này khó khăn lắm vãn bối mới an bài cho sư phụ một cái phần mộ rất được, ai ngờ việc sắp thành lại hỏng, lại bị lão ăn mày người phá hỏng. Với tích cách của lão nhân gia người, đương nhiên hẳn đoán ra là phần mộ mà vãn bối chuẩn bị cho người. Tiền bối nghĩ xem dưới tình huống đó, sư phụ còn có thể nhìn thẳng vào vãn bối không?”



Hiên Viên Hoằng thở dài: “Đúng là sẽ không, ngươi nghĩ rất chu đáo.”



Sở Anh Bố mỉm cười: “Vãn bối chẳng những nghĩ rất chu đáo, mà còn làm rất chu đáo, cho dù sự phụ nhìn thẳng vào vãn bối, nếu không hết sức chú ý người cũng sẽ không nhìn ra. Tiền bối có tin không?”



Hiên Viên Hoằng ho khẽ mấy tiếng, cười khổ nói: “Ta tin, có thuật dịch dung của .. Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc, người có thể nhìn ra sợ không nhiều, càng không cần nói tới Triệu Mãnh.”



Sở Anh Bố than: “Lão tiền bối quả không thẹn là anh hùng một thời, trước khi chết đột nhiên lại hiểu ra rồi.”



Hiên Viên Hoằng cười khổ không nói.



Nam Cung Khiếu Không vẫn loại tư thế cố định đó, mặt đầy kinh ngạc và bi thương, đột nhiên hỏi: “Lan Ngọc, vì sao nàng lại làm như vậy?”



Lan Ngọc Không điểm á huyệt của hắn, Bắc Hải Vũ cũng không điểm á huyệt của Du Mộng Điệp và Phương Thất, chỉ làm bọn họ không động đẩy là đủ rồi. Nhưng bọn họ vẫn không hề lên tiếng, vì sao? Có phải là vì trong lòng đã quá bi ai làm bọn họ không nói lên lời?



Lan Ngọc cười lạnh: “Ta vì sao không thể làm thế?”



Nam Cung Khiếu Không nói: “Trước đây ta không phải với nàng, nhưng hiện giờ ta đã coi như bồi thường cho nàng rồi, chẳng lẽ nàng không nhìn ra?”



Lan Ngọc cười lạnh nói: “Bồi thương? Ngươi bồi thường được ư? Mười lăm năm thanh xuân, mười lăm năm tuế nguyệt của ta, ngươi lấy gì mà bồi thương?”



Nam Cung Khiếu Không đột nhiên không nói, đột nhiên hắn hiểu ra, mình đúng là bồi thường không nổi.”



Lan Ngọc cười lạnh, chậm rãi nói: “Kỳ thực ta đã cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không nắm được.



Nam Cung Khiếu Không buồn bã hổi lâu, hỏi: “Cơ hội gì?”



Lan Ngọc cười lạnh nói: “Ngươi còn nhớ không, lần đầu tiên gặp mặt ở nơi này, khi người sắp đi ta đã nói gì với ngươi?”



Nam Cung Khiếu Không thở dài: “Nhớ, nàng nói nếu ta đi thì đừng có hối hận.”



Lan Ngọc cười lạnh nói: “Trí nhớ của ngươi quả nhiên không tệ, không sai chút nào. Đáng tiếc hiện giờ mới hiểu ra ý tứ của câu nói đó thì tựa hồ đã hơi muộn rồi.”



Nam Cung Khiếu Không nói: “Đêm đó ta không đi thì sao?”



Lan Ngọc đáp: “Ngươi nếu không đi, ta đã định cứu người rồi cùng rời khỏi nơi này, cho dù làm nha hoàn cho ngươi ta cũng chấp nhận!” Nàng nhìn Nam Cung Khiếu Không, đột nhiên rít lên: “Nhưng ngươi lại đi! Giống như mười lăm năm trước, vứt bỏ ta lại một mình!”



Nam Cung Khiếu Không khẽ thở dài, nói: “Ta đi, là bởi vì không muốn lại làm tổn thương tới nàng…”



Lan Ngọc cười lạnh, rít lên: “Tổn thương? Ngươi có hiểu tổn thương là gì không? Ngươi có biết một nữ nhân cần gì không? Mười lăm năm rồi, không ngờ một đêm ngươi cũng không chịu ở lại, ngươi có biết mười lăm năm này ta sống thế nào không? Ngươi có biết mười lăm năm này ta thống khổ bao nhiêu không? Mười lăm năm tuế nguyệt, ngươi bồi thường được không?”



Nam Cung Khiếu Không thở dài sườn sượt, im lặng không nói.