Đại Mạc Lãng Tử Đao

Đại Mạc Lãng Tử Đao - Chương 113: Đêm dài dằng dặc bao giờ mới sáng




Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Bản thần quân hỏi, xưa nay chưa từng nhắc lại lần thứ hai, tốt nhất là người lập tức trả lời, chớ đợi tới khi bản thân quân ngắt cái đầu của ngươi xuống!” .



Triệu Mãnh không kìm được rùng mình, y đột nhiên cảm nhận thấy một sự sợ hãi phát ra từ trong lòng, một loại sợ hãi thấm sâu vào xương cốt.



Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh từ khi bước vào giang hồ tới nay, đánh đâu thắng đó, chưa từng có loại cảm giác sợ hãi này đối với bất kỳ một ai, nhưng đối diện với tử bào nhân trước mắt này, y đột nhiên có một loại sợ hãi từ trong sâu thẳm chưa từng có. .



Bắc Hải Vũ đột nhiên bước lên một bước, khom người vái chào nói: “Bẩm tiền bối, người này là Triệu Mãnh, hẳn là bị người khác che đậy không biết thực tình, mong tiền bối hạ thủ lưu tình.



Bắc Hải Thần Quân đảo mắt nhìn Bắc Hải Vũ, lạnh lùng nói: “Ngươi là Bắc Hãi Vũ?”



Bắc Hải Vũ khom người đáp: “Vâng!”



Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Bản thần quân nể mặt lão ăn mày, không làm khó ngươi, chuyện này ngươi tốt nhất ít quan tâm đi, xéo ra thật xa cho bản thần quân.”



Bắc Hải Vũ thở dài, lùi lại một bước, nhìn Triệu Mãnh cười khổ không nói.



Bắc Hải Thần Quân nhìn Triệu Mãnh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Có phải là ngươi đã quên ai phái ngươi tới rồi không?”



Triệu Mãnh đột nhiên lấy dũng khí, lớn tiếng đáp: “Ai phái lão tử tới thì liên quan gì tới ngươi! Ngươi muốn giết cứ giết! Triệu gia nếu nhíu mày một cái thì không phải là hảo hán!”



Bắc Hải Thần Quân đột nhiên ngửa cổ lên trời cười lạnh một tràng: “Giỏi! Giỏi! Giỏi!” Ông ta nói liên ba chữ giỏi, Bắc Hải Vũ biết ông ta đã nổi sát tâm, vừa mới nhíu mày, Bắc hải Thần Quân thân hình không nhìn thấy có bất kỳ động tác gì thì đột nhiên đã tới trước mặt Triệu Mãnh, nhanh tới mức quả thực không thể tin nổi, cứ giống như là ông ta vốn đứng trước mặt Triệu Mãnh vậy, rồi đột nhiên đưa tay ra, động tác nhìn như chậm, nhưng đợi tới khi nhìn thấy ông ta đưa tay ra thì đã bóp lấy cổ Triệu Mãnh, nhẹ nhàng nhấc lên, thân hình cao lớn của Triệu Mãnh không ngờ bị ông ta dùng một tay nhấc lên, tròng mắt tức thì lồi ra, hai chân khua loạn, đã sắp bị bóp chết tươi rồi.



Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh là nhân vật bậc nào, một thân công phu Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam tung hoành thiên hạ, một đao của Phương Thất chém lên cổ y cũng cùng lắm chỉ lưu lại một vết xanh mờ mờ, nhưng không ngờ lại bị một cánh tay của Bắc Hải Thần Quân sắp bóp chết, trong chớp mắt Triệu Mãnh đã tuyệt vọng.



Đột nhiên bóng người loáng lên, Phương Thất đã lướt tới như chớp, nói: “Tiền bối xin hạ thủ lưu tình!” Bắc Hải Thần Quân môt tay nhấc Triệu Mãnh lên, lạnh lùng nhìn y một cái, nhưng tay không hề lỏng ra chút nào.



Tròng mắt Triệu Mãnh đã sắp lồi ra rồi, trong miệng ‘ọ ọe’ không nói lên lời, đã sắp chỉ còn thở ra không còn hít vào nữa.



Phương Thất đột nhiên nói: “Tiền bối còn không dừng tay, vãn bối sẽ phải xuất đao vậy!”



Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, tay quăng ra, Triệu Mãnh bị ném ra ngoài bảy xích, phịch một tiếng nằm xụp trên mặt đất, nửa ngày trời còn không gượng dậy nổi.



Bắc Hải Thần Quân nhìn Phương Thất chằm chằm, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ngươi nói ngươi muốn xuất đao?”



Phương Thất cười khổ đáp: “Vãn bối làm sao dám xuất đao với tiền bối, chỉ là hi vọng tiền bối tha mạng cho Triệu Mãnh mà thôi.”



Bắc Hải Thần Quân nhìn Phương Thất chằm chằm hổi lâu rồi cười lạnh: “Hảo tiểu tử! Được lắm! Người dám nói xuất đao với bản thần quân trên đời này sợ chẳng có được mấy kẻ!”



- Trên thế gian này người dám nói xuất đao với Bắc Hải Thần Quân, sợ rằng ngay cả một người cũng không có. Nếu như có người dám nói loại lời như thế, thì chỉ có một loại khả năng, là kẻ đó chán sống thật rồi.



Phương Thất đương nhiên không phải là chán sống, nhưng câu này Phương Thất đã nói ra rồi.



Kỳ thực có một số đại nhân vật, thỉnh thoảng cũng thích người khác va chạm với mình một lần, nếu không chẳng phải sống quá nhàm chán sao? Loại cô độc ở nơi cao không tránh khỏi lạnh ấy, chẳng phải ai ai cũng có thể cảm nhận được.



Phương Thất mỉm cười nói: “Tiền bối kỳ thực chỉ muốn hỏi y vài vấn đề, không hề muốn giết y, có phải không?”



Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh: “Bản thần quân giết người muốn giết là giết! Y không trả lời, là phải chết!”



Phương Thất cười khổ: “Nhưng tiền bối nếu vừa rồi giết y rồi, thì đi đâu mà hỏi?”



Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Bản thần quân sẽ tự tìm kẻ khác hỏi!”



Phương Thất mỉm cười: “Tiền bối cần gì phải bỏ gần cầu xa?”



Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, ngạo nghễ ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng bên bầu trời sắp ngả về phía tây, lạnh lùng nói: “Ngươi đi hỏi, nếu hỏi không ra, hai các ngươi cùng chết!”



Phương Thất cười méo xẹo, chậm rãi đi tới trước Triệu Mãnh ngồi xuống, Triệu Mãnh xoa yết hấu mới từ từ thở nổi, gục trên mặt đất thở hồn hển. Phương Thất cười khổ hỏi: “Triệu huynh, chúng ta hành tẩu giang hồ, có phải là nên hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu hay không?”



Triệu Mãnh nghi hoặc nhìn Phương Thất, từ từ gật đầu.



Phương Thất nói: “Tạm thời không luận hành động việc làm của La Hán, y đích xác là do ta giết, báo thù cho huynh đệ là điều đương nhiên, nếu ngươi muốn báo thù, ngài mai chúng ta hẹn nhau đối chiến thế nào?”




Triệu Mãnh từ từ thở lấy hơi, trừng mắt nhìn Phương Thất: “Ngươi không chạy chứ?”



Phương Thất cười khổ: “Ta tuyệt đối không chạy!”



Triệu Mãnh lớn tiếng nói: “Được!”



Phương Thất thờ dài, nói: “Nhưng ta phải nói cho Triệu huynh, La Hán gia nhập một tổ chức thần bí, Triệu huynh có hay không?”



Triệu Mãnh cau mày lắc đầu.



Phương Thất nói: “Tổ chức này thủ đoạn hết sức độc ác, hơn nữa chính đang ấp ủ một âm mưu cực lớn. Nếu như Triệu huynh bị tổ chức này lợi dụng, Triệu huynh cảm thấy trong lòng thế nào?”



Triệu Mãnh trừng mắt nói: “Ngươi nói ta bị người khác lợi dụng?”



Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh vì sao không ngại từ ngàn dặm xa xôi tới đây?”



Triệu Mãnh nói: “Ta…”



Phương Thất nói: “Có phải Triệu huynh được ai đó truyền lời, nói La Hán ở bên này bị người ta giết rồi?”



Triệu Mãnh nhíu mày: “Ngươi... ngươi làm sao mà biết?”



Phương Thất đáp: “Ta còn biết Triệu huynh sau khi biết nhất định sẽ ngựa không ngừng vó chạy tới đây, có phải thế không?”



Triệu Mãnh giật mình: “Ngươi… ngươi còn biết gì nữa?”



Phương Thất thờ dài: “Thứ khác thì ta không biết, nhưng ta biết Triệu huynh xưa nay trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, là người trượng nghĩa, cũng là hảo hán. Nhưng hảo hán nếu như bị người ta lợi dụng, lại chết hồ đồ trong tay Bắc Hải Thần Quân, Triệu Huynh có cảm thấy oan uổng không?”



Triệu Mãnh giật mình kinh hãi, trong chớp mắt mặt lúc đỏ lúc trắng, y không cho rằng mình có thể bị người ta lợi dụng, y cũng không ngờ rằng người thiếu chút nữa bóp chết mình lại chính là Bắc Hải Thần Quân trong truyền thuyết, y càng không ngờ, người cứu mình từ trong tay Bắc Hải Thần Quân lại chính là Phương Thất kẻ đã giết hại huynh đệ kết bái của mình. Triệu Mãnh đột nhiên cảm thấy trong đầu hỗn loạn, y thình lình lắc mạnh đầu, tựa hồ muốn tỉnh táo lại từ trong sự hỗn loạn này, để tìm ra một chút đầu mối, nhưng trong đầu lại càng thêm hỗn loạn.




Phương Thất mỉm cười nói: “Cho nên hi vọng Triệu huynh có thể nói ra tình huống sau đó, giữ lại mạng báo thù cho La Hán, nay mai Phương Thất nhất định chờ đại giá của Triệu huynh.”



Triệu Mãnh nhíu mày, trầm tư gật đầu kể: “Ta nhận được tin truyền miệng, nói huynh đệ La Hán của mình bị giết ở đây, bảo ta tới chỗ này.”



Phương Thất mỉm cười: “Sau đó thế nào?”



Triệu Mãnh đáp: “Sau khi ta tới đây, lúc ăn cơm ở Hồng Tân lâu, đột nhiên có một người nói với ta, y chính là kẻ truyền lời kia.”



Phương Thất hỏi: “Là người như thế nào?”



Triệu Mãnh nói: “Là một người trung niên, diện mạo rất hiền hòa, tên là Triệu Trường Bình. Y nói La Hán từng cứu mạng y, nhưng lại bị người ta giết ở đây, y tự biết không phải là đối thủ của hung thủ, cho nên mới truyền lời cho ta, hi vọng ta có thể trả thù cho La Hán.”



Phương Thất hỏi: “Rồi sau đó?”



Triệu Mãnh đáp: “Ta vừa nghe liền nổi giận, hỏi ngay ai giết La Hán, y nó là một giang hồ lãng tử, tên là Phương Thất, thanh đao trong tay rất nhanh. Ở tại khách sạn Duyệt Lai, hiện giờ đang bị trọng thương, chính là thời cơ tốt để hạ thủ.”



Phương Thất mìm cười: “Sao ta không thấy Triệu huynh tới báo thù?”



Triệu Mãnh trừng mắt nói: “Triệu mỗ giết người, nhất định phải đợi người đó lành viết thương, nêu hạ thủ khi người ta bị trọng thương, còn coi là anh hùng hảo hán gì nữa!”



Phương Thất cười khổ: “Thì ra như thế, rồi sau đó?”



Triệu Mãnh nói: “Triệu Trường Bình thấy ta không chịu động thủ, liền dẫn ta tới một tiểu viện tử, để ta ở lại chờ tin tức, y đi nghe ngóng tình hình. Tối hôm nay, y đột nhiên rất khẩn trương chạy tới, nói có mấy kẻ thù của y tìm tới nơi này, hết sức đáng thương cầu xin ta cứu cho y một mạng.”



Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh vì bằng hữu không tiếc mạng sống, đương nhiên không nói hai lời liền chạy tới?”



Triệu Mãnh xấu hổ nói: “Phải, y nói mấy kẻ thù này rất lợi hại, hiện giờ chính đang ở trong khu rừng ngoài thành nam, xin ta nể mặt La Hán, cứu y một mạng. Triệu mỗ vừa nghe vậy liền chạy ngay tới đây.”



Phương Thất nói: “Rồi sau thế nào?”




Triệu Mãnh: “Triệu Trường Bình dẫn ta tới ngoài khu rừng, y nói người ở bên trong rừng, rất có khả năng là ở trên một thân cây, Triệu Mỗ đi vào trong rừng, quả nhiên phát hiện một người phục ở trên thân cây, sau đó Triệu Mỗ liền đuổi theo.”



Phương Thất nói: “Triệu huynh đuổi tới đây, liền gặp phải Bắc Hải bang chủ, liền đánh nhau, sau đó ta lại tới, có phải thế không?”



Triệu Mãnh gật đầu.



Phương Thất ngẩng đầu lên nhìn Bắc Hải Thần Quân. Bắc Hải Thần Quân ngẩng đầu nhìn trời, dường như căn bản không hề nghe vậy.



Phương Thất mỉm cười: “Tiền bối nghe thấy cả rồi chứ?”



Bắc Hải Thần Quân vẫn ngửa đầu lên, lạnh lùng nói: “Chỗ ở đó là ở nơi nào?”



Triệu Mãnh: “Điều này…”



Phương Thất mỉm cười: “Bất kể là ở nơi nào, vãn bối đảm bảo nơi đó hiện giờ người đã đi lâu rồi.”



Bắc Hải Thần Quân trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Kẻ kia nếu gặp lại ngươi còn có thể nhận ra không?”



Triệu Mãnh nhíu mày: “Có thể.”



Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Giờ ngươi dẫn bản thần quân đi tìm.” Lời ông ta nói lạnh băng mà dứt khoát, không có chỗ nào để thương lượng.



Triệu Mãnh nhíu mày: “Việc này…”



Phương Thất mỉm cười nói: “Độc Cô tiền bối chỉ muốn Triệu huynh dẫn đường, nhất định sẽ không làm khó huynh, Độc Cô tiền bối đương nhiên cũng có thể nhìn ra, Triệu huynh nhất định là bị người ta lừa gạt, tên người kia nhất định cũng là giả, có phải thế không?”



Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị nhìn bầu trời, không nói một lời.



Phương Thất than: “Kỳ thực tiền bối căn bản không cần đi, Triệu Trường Bình nhất định sẽ không ở đó đợi người ta tới tìm y.”



Triệu Mãnh gãi đầu, chần chừ nói: “Không phải chứ…”



Phương Thất mỉm cười: “Nếu giờ Triệu huynh còn không tin, vậy không bằng đi một chuyến, xem xem nơi đó còn có người không?”



Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Cái tên gì đó kia, bò dậy, dẫn bản thân quân đi một chuyến!”



Triệu Mãnh nhíu mày nói: “Nếu… nếu không tìm thấy thì sao?”



Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Vậy ngươi theo bản thần quân, tìm được mới thôi.”



Triệu Mãnh ngẩn ra, Phương Thất mỉm cười nói: “Triệu huynh, huynh đi đi, theo Độc Cô tiền bối, nói không chừng tiền bối cao hứng, truyền cho huynh một chiêu nửa thức, cũng đủ cho huynh hưởng dụng không hết!”



Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, Triệu Mãnh do dự bò dậy, nhìn Phương Thất và Bắc Hải Vũ, quay đầu đi liền, Bắc Hải Thần Quân quát: “Đi nhanh lên!” Triệu Mãnh rảo bước chân, đi nhanh như gió xuyên qua khu rừng. Bắc Hải Thần Quân tung mình lên cây, chân đạp cành cây, chớp mắt đã biến mất tung tích.



Bắc Hải Vũ thở ra một hơi dài, cười méo xệch: “Cái lão quái vật này, võ công quả thực quá đáng sợ!”



Phương Thất cười khổ không nói, nhíu mày hỏi: “Vì sao bọn chúng muốn để Triệu Mãnh tới nơi này nhỉ?”



Bắc Hải Vũ thở dài: “Chúng ta vốn đã thương lượng trước với Xà Thiên Tàn, cố ý thả cho Quỷ Cô một con đướng sống, chính là muốn theo dõi ả tìm tới hang ổ của bọn chúng. Bọn chúng phái Triệu Mãnh tới, chẳng những làm bị thương Tôn trưởng lão, hơn nữa cùng ta đấu tới nửa ngày, Quỷ Cô hiện giờ sợ là sớm đã chạy mất ngay cả bóng quỷ cũng chẳng còn rồi.”



Phương Thất trầm tư gật đầu, lầm bẩm nói: “Đấu tới nửa ngày…” Y đột nhiên hít một hơi khí lạnh, nói: “Khổng ổn! Phía bên Xà Thiên Tàn nhất định có vấn đề!”



Bắc Hải Vũ nhíu mày: “Huynh đệ nói…” Lời còn chưa dứt, Phương Thất đã lướt đi như tia chớp, hướng thẳng vào phía sâu trong khu rừng. .



Khu rừng này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì ở trong sa mạc lại cũng không coi là nhỏ được, thân hình Phương Thất nhanh như ánh chớp, chiêu thức ‘Lưu Tinh Cản Nguyệt’ thi triển ra, trong chớp mắt đã lướt đi hơn ba dặm. Từ đằng xa nhìn thấy cây Hồ Dương cực lớn khô héo kia, dưới gốc cây tĩnh lặng, một mùi lưu huỳnh xộc mũi từ xa truyền lại, trên mặt đất chất đống xác rắn đủ mọi loại màu bị đao chém thành hai mạnh, một số còn đang loi nhoi, Xà Thiên Tàn và một lão nhân ăn mặc kiểu Miêu Cương mắt mở trừng trừng ngồi im lặng giữa đống xác rắn, không hề nhúc nhích.



Phương Thất nhíu mày, mũi chân khẽ chấm đất, thân hình vọt lên, nghiêng nghiêng bốc lên sáu trượng, vượt qua đống xác rắn ở trước mặt Xà Thiên Tàn. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Xà Thiên Tàn mở tròn mắt kinh khủng nhìn Phương Thất, giống như muốn nói gì đó, Phương Thất nhíu mày hạ người xuống, đột nhiên một mũi kiếm như ánh chợp từ dưới đất đâm lên, hướng thẳng vào bụng của Phương Thất.



Một kiếm này tới quá đột ngột quá bất ngờ, từ phía trước đầu gối Xà Thên Tàn đâm ra, đột nhiên đã tới tiểu phúc Phương Thất, mũi kiếm gần như đã đâm xuyên bụng Phương Thất. Trong chớp mắt, Phương Thất quát lớn một tiếng, thình lình vọt lên, vừa vặn tránh được một kiếm trí mạng này, còn chưa đợi y lấy lại tinh thần, trên cây Hồ Dương khô héo đã có một bóng đen đợi sẵn, một thanh trường kiếm vừa mỏng vừa hẹp nghênh đóng Phương Thất vừa vọt lên, nhanh như chớp đâm xuống đỉnh đầu.