Đại Ma Vương

Chương 827: Trước đó cả hai cùng tình nguyện Sau đó đường ai nấy đi!




Ngoài Không Linh thành, ở sâu trong rừng núi.
Một nam một nữ đang vận động, thở hổn hển. Dù đã cố gắng kiềm chế thanh âm giao hoan nhưng tiếng động vẫn truyền xa ngoài ba mươi thước. Một thiếu niên tướng mạo tuấn tú, chừng mười sáu, mười bảy đang buồn chán xoa xoa một cái bong bóng nước trong lòng bàn tay. Nó ngưng trệ giữa không trung giống như một thủy tinh cầu, từ từ chuyển động.
Sau đó nửa giờ đồng hồ, trong rừng rậm tiếng thở gấp ngày càng cao. Thiếu niên anh tuấn cau mày, vẻ mặt cam chịu lắc đầu than nhẹ. Lại qua khoảng mười phút nữa, tiếng thở gấp đã ngừng, nhưng tiếng động trong khu vực kia càng lúc càng lớn, dường như không có ý dừng lại vậy.
- Tiểu Mộc. Xong chưa?
Thiếu niên có phần sốt ruột. Hắn thở dài cao giọng nói:
- Phụ thân đợi đến lo lắng rồi, ngươi giải quyết nhanh nhanh một chút có được không?
- Xong ngay đây. Xong ngay đây! - Thiếu niên bên trong cười hi hi trả lời. Rồi hắn gia tăng tần suất động tác, lật ngược mỹ nữ sớm đã im lặng trở lại, lại áp lên thân cây tiếp tục chinh phạt.
Một lát sau, Hàn Mộc cao cao, tướng mạo cũng tuấn tú với cơ bắp cân đối, có vẻ mỹ mãn kéo quần lên bước ra. Hắn liếc thấy Hàn Thủy dùng thần lực ngưng tụ hơi nước, cười nói:
- Sáng tạo sinh mạng là chuyện vui thú nhất. Làm sao mà cái tên thiếu hiểu biết nhà ngươi lại không có hứng thú với loại vận động này vậy?
- Trên đường đi ngươi cứ luôn sáng tạo tính mạng, rốt cuộc có thật sự sáng tạo ra sinh mạng hay không? - Hàn Thủy khinh thường nói. Bọt nước bỗng chuyển động xoáy tròn bay về phía Hàn Mộc. Nó hóa thành một dòng nước mãnh liệt dội từ trên xuống dưới, gột sạch cái mùi dâm dật trên người Hàn Mộc.
- Không được! Ta trở về nhất định phải thỉnh giáo phụ thân. Vì sao thanh niên sinh mệnh lực dồi dào như ta lại không thật sự sáng tạo ra sinh mạng được?
Hàn Mộc hơi xấu hổ, hắc hắc cười nói:
- Có lẽ ngươi cũng nên thử một chút. Cô gái kia cũng không tệ, lúc này đã ngủ mê mệt rồi, vừa khéo thuận tiện cho ngươi!
Lập tức lắc đầu cự tuyệt, Hàn Thủy chán ghét nói:
- Quá bẩn!
- Đi thôi đi thôi. Chúng ta tới Không Linh Thành. Đã lâu không gặp phụ thân rồi. Ta thật sự muốn gặp bọn họ! - Hàn Mộc biết Hàn Thủy về phương diện này có ác cảm, cười hì hì lắc lắc đầu tóc sũng nước, định khởi hành.
- Rồi người đàn bà kia làm thế nào?
Hàn Thủy nhíu mày bất mãn:
- Trên đường đi ngươi đã làm chuyện này với chín nữ nhân rồi, lần nào cũng làm cho người ta hôn mê rồi chạy. Ngươi không có chút trách nhiệm nào với họ sao?
- Trước đó cả hai cùng tình nguyện. Sau đó đường ai nấy đi! Ta cần gì phải chịu trách nhiệm?
Hàn Mộc không tỉnh ngộ phủ nhận hoàn toàn, nhún vai nói:
- Đây là chuyện vui thú mà, làm gì có nhiều quy củ lung tung ràng buộc như thế. Ngươi quá lạc hậu rồi!
- Đi thôi đi thôi.
Hàn Thủy vô cùng đau đầu, sợ người đàn bà kia tỉnh dậy quấn rịt lấy bọn họ không tha, thì thầm:
- Tiểu Mộc. Lần sau đừng bảo ta canh gác đấy. Tiếng động của các ngươi khó nghe lắm!
- Cổ hủ!
Mắng Hàn Thủy, Hàn Mộc ân hận nói:
- Một ưu điểm vĩ đại của phụ thân như thế mà vì sao ngươi không kế thừa được hả? Ngươi nhìn phụ thân đi. Đi đến đâu chơi đến đấy, cuộc sống tiêu sái tự do! Ta đều là bắt chước phụ thân, đầu óc ngươi sao mà trì trệ vậy?
Hàn Thủy cười khổ, lắc lắc đầu không nói thêm gì nữa. Bởi vì lời Hàn Mộc nói mặc dù có hơi thổi phồng nhưng lại đúng sự thật. Hắn không biết nên biện bạch như thế nào.

Nửa ngày sau, hai người đã ra khỏi vùng rừng rậm, tiến vào một cứ điểm nhỏ ngoài Không Linh thành.
Mới đến cứ điểm không bao lâu, một cô trẻ tuổi từ tu luyện trường ra vừa thấy hai người liền la to:
- Sát Thiên Đao Hàn Mộc. Cuối cùng tìm thấy ngươi rồi. Ta xem ngươi còn dám chạy không?
Lời vừa nói ra, trong tu luyện trường cũng có hai nữ nhân trẻ tuổi dường như có phản ứng. Họ đều phẫn nộ trừng mắt phẫn nộ nhìn Hàn Mộc, rít lên:
- Hàn Mộc. Đứng lại cho ta! Ngươi không phải nói sẽ đối xử tốt với ta hay sao? Tên vô lại này, lại thừa dịp ta ngủ rời đi mất. Ngay cả một tờ giấy cũng không để lại.
Ba nữ nhân thuộc ba nhóm thế lực, một người đến từ một tiểu gia tộc, một người đến từ một cửa hàng, còn người còn lại chính lại là người của tiểu đội thần vệ. Ba người cùng đồng thanh hô, bỗng nhiên dường như phát hiện hóa ra ngoài mình còn có hai nữ nhân khác cũng thế.
Lửa giận áp chế bỗng chốc bộc phát. Ba người trẻ tuổi ưa nhìn đều phẫn nộ rồi. Cả ba như cọp cái xông tới phía Hàn Mộc, muốn bắt hắn trút giận.
Hàn Mộc thụt đầu lại cười khổ không ngừng, khẩn trương nói với Hàn Thủy:
- Tiểu Thủy, chạy nhanh đi. Nơi này không thích hợp ở lâu!
Lời vừa dứt, Hàn Mộc quay đầu bỏ chạy. Sợ sẽ bị ba nữ nhân đuổi theo, hắn vừa chạy vừa la:
- Kiều Kiều, Tiểu Mễ, An Đồng. Các ngươi không nghiêm túc như vậy chứ? Đại gia chỉ đùa giỡn mà thôi. Quấn rịt thế này thì thật quá lắm đó! Ái chà. Tiểu Mễ à, mấy ngày hôm trước ngươi còn nói chỉ yêu mình ta, sao hôm nay lại ra tay đầy thù hận thế?
- Hàn Mộc. Ta liều mạng với ngươi! - Mỹ nữ tên Tiểu Mễ kia giương nanh múa vuốt vọt tới. Từng đạo ánh sáng bay loạn xạ khắp nơi.
Một số thần vừa mới vào cứ điểm lập tức gặp nạn, bị thương mà có tội gì đâu.
- Tiểu Thủy. Chạy mau, đừng để bên ngoài chặn lại! - Hàn Mộc la lớn, lủi đầu trong đám người tán loạn. Dường như hắn vô cùng quen làm những việc này, tức thì tránh đông né tây, một lát sau đã mất tăm mất tích.
Hàn Thủy đành bất lực. Hắn phát hiện mình không trốn nhanh bằng Hàn Mộc, chạy lung tung một hồi liền bị ba nữ nhân chắn lại. Lòng thầm nghĩ sau khi gặp phụ thân sẽ nhờ người cha này quản giáo tên kia thật tốt. Cách một khoảng thời gian không gặp, hắn sắp không chịu được nữa.
- Các vị. Ta và hắn không có quan hệ. Các vị làm gì mà chặn ta? - Hàn Thủy cười gượng. Hắn vội vàng lên tiếng phủ nhận quan hệ giữa hai người. Thời gian này hắn y như bị vận xấu ám, xui xẻo đến cực điểm.
- Không quan hệ sao hắn bảo ngươi trốn? Không có gì sao ngươi cũng vội vã chuồn.
Tiểu Mễ la to.
- Ngươi không dẫn ta đến chỗ Hàn Mộc, ta một mất một còn với ngươi.
Nàng không thèm nói đạo lý nữa.
- Không quản chuyện của ta hả!
Hàn Thủy vội vàng giải thích:
- Ta và hắn chỉ quen trên đường, không biết gì về hắn. Các ngươi đừng có giận cá chém thớt chứ.
- Ta bất kể. Hàn Mộc nói sẽ lấy ta! Dẫn ta tìm hắn trở về, ta sẽ không làm khó ngươi. Nếu không thì ngươi đừng hòng chạy.
An bài người xong nàng liền phất tay:
- Vây hắn lại!
Một đội thần vệ lại gần chằm chằm như hổ đói, chặn đường đi của Hàn Thủy. Nguồn: http://Janet
- Đàn bà thúi. Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà Hàn Mộc phải kết hôn với ngươi? Ngươi đủ tuổi sao?
- Hắn nói chỉ thích một mình ta. Các ngươi đều cút hết cho ta. Không biết xấu hổ, dám cướp nam nhân của ta.
- Ngươi mới là đồ rõ dơ!! Hắn là của ta.
Không đợi Hàn Thủy mở miệng biện hộ, ba nữ nhân mở miệng mắng chửi lẫn nhau ngay trên đường, không ai nhường ai. Các nàng rõ ràng là vì tranh đoạt Hàn Mộc, có khả năng liều chết đánh nhau đến nơi rồi.
- Ôi chà… Các ngươi đừng ồn ào nữa. Nghe ta nói một câu!
Hàn Thủy thầm mắng to Hàn Mộc. Thấy ba nữ nhân lập tức tập trung vào hắn, Hàn Thủy nghiêm mặt nói:
- Trừ các ngươi ra. Hắn còn nói như vậy với nhiều nữ nhân khác. Đừng có ngốc thế. Hắn sẽ không quản chuyện của các ngươi đâu.
- Bằng hữu. Bất kể ngươi và hắn có quan hệ gì. Hôm nay không thể không tính với ngươi!
Một đại hán trung niên mặt đầy vết sẹo bước tới bên cạnh mỹ nhân Tiểu Mễ nói:
- Nhưng trêu chọc nữ nhi của ta, phải chịu trách nhiệm! Bất kể hắn là ai, đều phải lấy nó. Nếu không, chẳng những là hắn, ngay cả ngươi cũng gặp xui xẻo.
Đại hán mặt đầy vết sẹo này có thực lực Thượng vị thần sơ kì, tu luyện Hỏa hệ lực lượng. Nhìn bộ dạng hắn có vẻ tức giận đùng đùng, không lập tức hạ sát thủ là đã may mắn rồi.
"Hàn Mộc ơi Hàn Mộc. Việc tốt này của ngươi muốn ta làm thế nào hả?" Hàn Thủy dở khóc dở cười. Nhưng người bị chặn ở nơi này. Ba phương thực lực cũng không yếu. Trong nhất thời sắc mặt hắn buồn rầu ảm đạm, khổ sở tìm ra phương pháp thoát khỏi nơi này.
- Bắt người trước rồi nói sau. - Thấy Hàn Thủy không nói không rằng, đại hán cũng không nói nhảm, phất tay, hạ lệnh bắt Hàn Thủy lại.
- Người này là của ta. Ai cũng không động vào được. - Mỹ nữ tên An Đồng la to.
"Binh bốp!" Ba phương thế lực bỗng nhiên vì tranh đoạt Hàn Thủy nên lao vào tẩn nhau. Ba nữ nhân từng người đều mắng nhiếc nhau là đồ mặt dày, đánh loạn xì ngầu cả lên. Trước cửa cứ điểm bỗng chốc loạn, người ở gần đó đều nhìn hết lại.
- Hàn Mộc kia là ai vậy? Quá trâu rồi. Ba mỹ nữ vì hắn đánh loạn xạ trên đường. Ta nếu có diễm phúc này, chết cũng đáng!
- Ta từng nghe người này hình như đến từ Sinh Mệnh thần vực, nghe nói hắn đi đến đâu "chơi" đến đó. Tiếng xấu đồn khắp nơi, không biết có bao nhiêu mỹ nữ bị hắn hại rồi. Mẹ nó. Gã này lại đến Không Linh thành. Mọi người trông nom kĩ nữ nhân của mình, đừng để tên khốn kia câu mất.
- Sinh Mệnh thần vực làm sao lại có một tên bại hoại như vậy? Thế giới này đảo lộn thật rồi. Không có người đàn bà nào giết hắn à?
- Tên kia lấy sáng tạo sinh mạng làm mục tiêu, thấy mỹ nữ là ra tay. Vậy mà vẫn có một số đàn bà ti tiện còn nguyện ý bị lừa. Không biết tiểu tử kia làm thế nào mà được vậy?
- Con heo mập, Ngươi nói ai là đàn bà ti tiện. Ngươi mới ti tiện! - Đang giao chiến, Tiểu Mễ bỗng vọt lên, bắn loạn xạ anh sáng về phía người mập kia, không nương tay chút nào.

- Tiểu Thủy, Tiểu Thủy, chạy mau đi! - Trong khung cảnh hỗn loạn gà bay chó chạy, Hàn Mộc lén lén lút lút nép mình ở góc tu luyện trường hô nhỏ. Tất cả cây xanh ở khu vực gần đó bỗng chốc sống lại, cành cây như là một cái chổi lớn khua lên trong đám người. Bị hắn làm rối hết cả lên như vậy, nơi này càng lúc càng loạn.
Hàn Thủy lập tức phản ứng. Mắt thấy lúc này không có ai chú ý tới, hắn gấp rút phi thân chui vào đám người rồi nhanh chóng ẩn dưới đại thụ Hàn Mộc thoát đi. Hội hợp xong, hai người không dám nán lại cứ điểm thêm một giây, vội vội vàng vàng rời đi nhằm hướng Không Linh thành thẳng tới.
Đại Ma Vương