Ba ngày sau, ở Hắc Ngọc Ma Vương thành.
Nhìn khắp nơi đều là những vật kiến trúc nguy nga cao trên trăm thước, mọi người lui tới cười đùa vui vẻ, các loại sinh vật Thâm Uyên hình thù kỳ lạ, Hàn Thạc không thể không nói nếu so với Hắc Ngọc Ma Vương thành của Manticore thì Chiến Ma cốc quả nhiên chỉ là một cái hẻm núi be bé.
Đưa mắt nhìn quanh, nơi nơi đều là những vật kiến trúc cao lớn chọc trời, những loại cao năm sáu trăm thước thì tùy ý đều có thể thấy được. Trên đường đi Hàn Thạc đã nhìn thấy mấy chục sinh vật Thâm Uyên hình thể bưu hãn hơn cả viễn cổ Cự Long. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Tại đây, bất luận kẻ nào cũng sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé vô lực, hai thiếu nữ Heimann, Sylph thì không cần nói, đến cả Khiết Bích Nhi thân phận rất cao ở Chiến Ma cốc, vừa đến Hắc Ngọc Ma Vương thành cũng đều có vẻ rất cẩn thận, thần sắc có vài phần kính sợ.
So với Hắc Ngọc Ma Vương thành, Chiến Ma cốc chỉ xem như một bản làng ở trên núi. Khiết Bích Nhi tới Hắc Ngọc Ma Vương thành cứ như một cô nông dân ở địa cầu vào thành thị, rõ ràng cảm thấy gò bó và không thích ứng, chỉ sợ mình làm gì đó gây nên cho Hàn Thạc ảnh hưởng không tốt. Nhưng trong sự kính sợ, nhóm ba cô này vẫn ẩn hiện thần sắc hưng phấn.
Hắc Ngọc Ma Vương thành, một trong số năm đại đô thành của Thâm Uyên giới, trong đó có Manticore Đại Ma Vương bá chủ một phương. Ở Thâm Uyên giới, Hắc Ngọc Ma Vương thành tuyệt đối là một thành thị cực kỳ phồn hoa, đối với ba thiếu nữ Khiết Bích Nhi thì một địa phương như vậy vừa kính sợ vừa đáng kỳ vọng.
- Đây là Hắc Ngọc Ma Vương thành rồi, khà khà, Hàn Thạc tiên sinh, ngươi cảm thấy Hắc Ngọc Ma Vương thành như thế nào? - Trên đường đi Berde có vẻ rất nhiệt tình với Hàn Thạc, vừa dẫn hắn vào trong thành đã lập tức cười hỏi ngay.
- Lớn lắm, cái gì cũng lớn! - Nhìn quanh bốn phía, tất cả các vật kiến trúc đều tạo cho Hàn Thạc một cảm giác như thế, có lẽ là vì ở Thâm Uyên giới có một vài sinh vật có thể tích thân thể quá khổng lồ, nên vật kiến trúc nơi đây vừa cao lại vừa thô thiển. Nếu không phải nơi nơi đều có sinh vật Thâm Uyên đi lại, Hàn Thạc cứ tưởng mình đang lạc vào một dãy núi, mà mỗi một vật kiến trúc chẳng hề thấp hơn một núi nhỏ bao nhiêu.
- Hắc Ngọc Ma Vương thành lớn như vậy đó, ngươi xem, một Ma Vương điện cao trên ngàn thước, chính là nơi ở của Manticore đại nhân. À, những vật kiến trúc ở Thâm Uyên giới chúng ta thô thiển đơn giản, bởi vậy vật kiến trúc càng cao càng rộng, càng có thể lộ rõ thân phận chủ nhân. - Berde mỉm cười giải thích.
Ngẩng đầu nhìn quanh phía trước, phát hiện ra Ma Vương điện đích thật là vật kiến trúc cao nhất Hắc Ngọc Ma Vương thành. Ma Vương điện hùng vĩ rộng lớn, giống như muốn xây nên hình dạng một ma thần ngạo nghễ sừng sững trên thế gian. Đứng ở xa nhìn lại, khí thế ngạo nghễ chúng sinh rất rõ ràng, làm lòng người sinh ra một loại áp lực kính sợ khó hiểu.
- Chà! - Hàn Thạc thở nhẹ một tiếng, mày nhăn tít, Ma Vương điện to lớn đó tự nhiên có một loại khí thế sắc bén, một màn sương khói đậm đặc màu đen cứ vòng quanh Ma Vương điện cao chọc trời này, màn sương mù hắc sắc này là do Ám nguyên tố ngưng kết mà thành, trong đó hàm chứa sức mạnh phòng ngự rất lớn.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc có thể khẳng định Ma Vương điện này không giống chỉ được xây dựng đơn giản như vậy. Trên mặt nó hàm chứa sức mạnh rất lớn, nhất định có lực lượng phòng ngự và công kích. Một luồng sương mù đen sậm dày đặc kia, đều là Ám nguyên tố ngưng tụ mà thành. Chỉ nhìn từ ngoài Ma Vương điện, Hàn Thạc có thể khẳng định Manticore Đại Ma Vương, nhất định là tu luyện Ám nguyên tố, một trong số tám đại nguyên tố.
- Mỗi khi ta nhìn Ma Vương điện, đều sinh ra sự kính sợ từ nội tâm, đây là áp lực tự nhiên, thật sự rất thần kỳ! - Cinia ngẩng đầu nhìn lên Ma Vương điện, lẩm bẩm.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỉ quyệt, Hàn Thạc thầm nghĩ Ma Vương điện này được Manticore dùng thần lực một chút. Những ai có thực lực cảnh giới yếu nhất định sẽ không hiểu được sức mạnh thần bí chung quanh Ma Vương điện. Manticore là người lãnh tụ tinh thần của họ, phỏng chừng cũng thông qua loại phương pháp này mới có thể làm dân chúng cam tâm tình nguyện giao tín ngưỡng lực ra.
- Hàn Thạc, địa phương này thật sự là rất lớn! - Heimann có vẻ tán thưởng.
- Đúng, chúng ta rốt cục cũng đã tới Ma Vương thành rồi, hì hì. Quả nhiên danh bất hư truyền! - Sylph đồng ý.
Ở Thâm Uyên giới, thành dân ở một khu vực nếu không có một nguyên nhân đặc thù, thì không thể dễ dàng rời khỏi nơi cư trú. Muốn ở lại một thành thị lớn, nhất là từ một thành trấn cấp thấp tới một đại thành thị, việc này lại càng phải được cấp phép. Bởi vậy, hai thiếu nữ Heimann và Sylph, kể cả Khiết Bích Nhi tiểu thư Chiến Ma cốc, thì đây đều là lần đầu tiên tiến đến Hắc Ngọc Ma Vương thành, đương nhiên phải cảm thấy kinh hỉ và hưng phấn rồi.
- Được rồi, Hàn Thạc tiên sinh, hai chúng ta trước hết tới Ma Vương điện cầu kiến đại nhân. Các ngươi có thể tạm thời đi chơi xung quanh, chỉ cần đại nhân có phân phó, chúng ta lập tức đưa ngươi tới gặp ngài! - Berde cười nhìn Hàn Thạc, giải thích.
- Được, các ngươi đi đi. - Hai người Berde, Cinia trên đường đi hết sức lấy lòng Hàn Thạc. Đối với hai người này, Hàn Thạc rất có hảo cảm, mặt khác, Hắc Ngọc Ma Vương thành này đích xác quá hùng vĩ, hắn cũng có chút hứng thú thăm thú nơi đây, do đó lập tức đồng ý với hai người này.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, Heimann đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng lên tiếng:
- Hắc Ngọc Ma Vương thành lớn như vậy, trong chốc lát vạn nhất các ngươi không tìm thấy chúng ta thì làm sao?
Lời này vừa nói ra, Cinia duyên dáng cười khanh khách, tự tin nói:
- Yên tâm đi tiểu muội muội, ở Hắc Ngọc Ma Vương thành, Hắc Ma vệ chúng ta muốn tìm kiếm một người thì quả là một việc quá dễ dàng, huống chi, các ngươi đều là những nhân vật xuất sắc!
Hắc ma vệ là thủ hạ của Manticore, họ cũng như U Ảnh tướng là chủ bài của Grendel, đều trực tiếp báo cáo cho hắn, nắm giữ quyền thế cực lớn, hơn nữa mỗi một tên đều là Ác Ma. Nhân số Hắc Ma vệ cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một tên đều có rất nhiều thuộc hạ. Ở Hắc Ngọc Ma Vương thành, Hắc Ma vệ phụ trách an nguy toàn thành, sự tình gì cũng không thoát khỏi tai mắt họ
- Hóa ra là như vậy. Heimann nghe Cinia giải thích, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, trong thần sắc lại thêm vài phần sợ hãi. Các nàng sớm đã nghe về danh hào của Hắc Ma vệ, đó là một loại như U Ảnh tướng, là một tổ chức cực kỳ đáng sợ. Trong lòng một vài thành dân của Ma Vương, sự tàn nhẫn của Hắc Ma vệ chẳng hề kém cạnh đám U Ảnh tướng, đồng dạng cũng làm tất cả phải rùng mình.
- Ừm, Hàn Thạc tiên sinh, các ngươi cũng nên làm quen với Hắc Ngọc Ma Vương thành đi. Chúng ta phải nhanh chóng diện kiến đại nhân. - Berde chào Hàn Thạc rồi không nói nhiều nữa, cùng Cinia rời đi, tiến thẳng về phía Ma Vương điện.
- Đi thôi, chúng ta đi quanh Hắc Ngọc Ma Vương thành chơi đi. - Hai người Berde và Cinia vừa li khai, Hàn Thạc mang theo ba cô gái, thong thả rảo bước khắp nơi trên những con đường rộng lớn.
Hắc Ngọc Ma Vương thành vượt quá trí tưởng tượng của Hàn Thạc rất nhiều! Thần thức hắn triển khai ra, phát hiện ra thành này ít nhất lớn hơn Thành Orson của Lancelot đế quốc ở Csia đại lục gấp mười lần. Có vài thứ rất đáng ngạc nhiên mà trước giờ hắn chưa từng gặp qua đầy khắp các khu vực. Rất nhiều sinh vật dị giới hành tẩu rất tự nhiên khắp Hắc Ngọc Ma Vương thành, có những tên người như nham thạch, có tên thân thể thậm chí như cây cối, cực kỳ cổ quái.
Ba cô Khiết Bích Nhi cũng rất tò mò. Trên đường đi cứ rúc rích không ngừng. Hai thiếu nữ Heimann, Sylph ngay từ đầu đã xem mình là một nô tỳ. Bởi vậy, sau khi Khiết Bích Nhi trở thành nữ nhân của Hàn Thạc, các nàng không hề có ý ghen tỵ, ngược lại rất vui vẻ với Khiết Bích Nhi.
Nhóm bốn người Hàn Thạc chẳng hề biết gì về Hắc Ngọc Ma Vương thành, ba nữ nhân cũng lần đầu tiên đến đây, do đó đều có vẻ rất tò mò, hết nhìn đông tới nhìn tây cái gì cũng thấy kỳ quái, chỗ nào cũng lưu lại xem cho rõ ràng, những tiếng than kinh ngạc cứ liên tục được phát ra.
- Tạp chủng, không ở trong hang động của ngươi, dám ra đường chạy loạn, muốn chết hả! - Đột nhiên một tiếng quát âm trầm lọt vào tai Hàn Thạc.
Liếc mắt nhìn về phía thanh âm, Hàn Thạc phát hiện ra ở đó có năm sáu thanh niên dị tộc đang bu vào, dồn một thiếu niên thân thể nhỏ gầy đại khái chỉ có mười lăm mười sáu tuổi vào một góc, vừa dùng những ngôn ngữ nhục mạ thiếu niên này, vừa dùng quyền đấm cước đá.
Thiếu niên này vẻ mặt rất ngây thơ, tay đưa lên che đầu, không nói một tiếng, tùy ý để mấy tên thanh niên đó ẩu đả. Những tiếng đấm đá trầm trọng cứ vang lên bình bịch khắp người hắn. Hắn lại cứ thản nhiên chịu đựng, nhưng hai mắt vẫn lóe lên ánh sáng oán độc lạnh buốt.
Thấy tình hình này, thiếu niên này hẳn là thống hận khắc cốt ghi tâm đối với những tên thanh niên dị tộc kia. Chỉ có điều vì mình không có thực lực, chỉ có thể để chúng tùy ý đánh mà không dám phản kháng, chỉ cố che chắn để không bị đánh cho tàn phế.
Ở bất kỳ một vị diện nào, không thể không có loại mạnh ức hiếp yếu này, Hàn Thạc không phải là người thích xen vào việc của người khác, huống chi người này là người ở Thâm Uyên giới, người nào thích ứng được thì sinh tồn, mỗi một người đều hiểu phải biết cách thích ứng.
Dần dần, thiếu niên có ánh mắt oán độc quật cường đó tựa hồ không chịu nổi đả kích. Hai tay không che được đầu nữa, coi bộ không chịu được bao lâu nữa. Thiếu niên này chẳng mấy chốc có thể sẽ bị đánh chết.
Hàn Thạc đang định mang theo ba nữ nhân của mình rời đi, đột nhiên thấy thân thể thiếu niên này đột nhiên đỏ lên như máu, máu tươi trong cơ thể tựa hồ như muốn chảy ra từ lỗ chân lông, không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, lập tức ngừng lại. Hắn dường như nhớ tới cái gì đó, thần thức vừa động, xem xét một vòng trên người thiếu niên này, Hàn Thạc nhướng mày, thốt lên:
- Huyết linh chi thể!
- Cái gì?
Khiết Bích Nhi sửng sốt, nhìn Hàn Thạc vẻ khó hiểu.
Không trả lời, Hàn Thạc chợt nhoáng lên, trong nháy mắt xuyên qua đám người bu kín, đột nhiên đến trước thiếu niên đang co quắp kia, một tay nâng hắn lên. Thiếu niên này nhìn có vẻ rất ẻo lả nhưng ánh mắt lại tràn ngập quật cường oán hận, Hàn Thạc trầm giọng hỏi:
- Hài tử, ngươi muốn có sức mạnh không?
Quyển 5