-...... Lấy ý chí của ta dẫn đường, Địa Liệt thuật! - Địa hệ Thánh ma đạo sư Dempsey sau khúc chú ngữ mở đầu rườm rà, rốt cục đã ngâm xướng đầy đủ chú ngữ của Địa Liệt thuật ra.
Đột nhiên, Dempsey nhíu mày xám trắng, y cảm giác được phương hướng lưu động của Thổ nguyên tố sâu trong lòng đất có phần không nghe sự sai khiến, đây là tình trạng mười năm qua cũng chưa từng xuất hiện, khiến cho y trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng mình đã già, có phải là âm tiết ngâm xướng chú ngữ sai rồi chăng?
Trong khi Dempsey còn đang hơi mơ hồ, y đột nhiên cảm ứng được một luồng sát khí ngập trời từ dưới chân truyền đến. Luồng sát khí ngập trời này không hề che giấu chút nào, khi y vừa mới cảm ứng được thì mặt nham thạch cứng rắn đã bị xé rách, một thanh kiếm sắc bén với sức mạnh vô địch đâm tới y.
Sợ hãi biến sắc mặt, vị Địa hệ Thánh ma đạo sư này cũng không nhàn hạ lập lại trật tự Địa Liệt thuật đang mất đi khống chế, tập trung toàn bộ chú ý lên mối nguy hiểm đột nhiên đến. Một luồng sát khí ngập trời xé rách bề mặt nham thạch, có màu đỏ tươi, giống như một xấp lụa đâm tới lòng bàn chân y.
Dempsey thầm kêu một tiếng "không ổn", vội vàng rời khỏi mặt đất, dùng Phiêu Phù thuật bay lên trên không. Cùng lúc đó y cấp tốc ngâm xướng ma pháp phòng ngự Đại Địa Khải Giáp, Thổ nguyên tố dày đặc ào ào từ bốn phương tám hướng hội tụ lại trên người y.
Một cái áo giáp màu nâm xám thuần túy do Thổ nguyên tố dày đặc ngưng tụ mà thành trong nháy mắt bao trùm người Dempsey, y cũng phóng ra Trọng Lực thuật với sức nặng mười lần, chỉ bao phủ khu vực dưới chân. Hàn Thạc đang phóng lên như một tia chớp, Lục ma phong gần đâm được vào lòng bàn chân y thình lình thấy áp lực gia tăng gấp mười. Tốc độ phóng lên cao không ngờ bị trì hoãn phút chốc. Hắn quyết định thật nhanh, Ma Nguyên lực quán chú cuồn cuộn vào Lục ma phong, bản thân lại chợt sa xuống.
Lục ma phong được Hàn Thạc quán chú Ma Nguyên lực đột nhiên lượn vòng vòng tỏa ra vô vàn tia máu. Huyết quang vạn mang trảm không hề bị trọng lực ảnh hưởng, công kích từ phía dưới lên trên Dempsey.
Vẻ mặt Dempsey hoảng sợ, trong lúc vội vàng không có thời gian ngâm xướng tiếp một Địa hệ ma pháp nữa, không chút do dự sử toàn lực đập ma pháp trượng cầm trong tay xuống. Thổ nguyên tố bên trong ma pháp trượng của y tương tự cũng ngưng kết lại, trở nên cứng như kim cương rắn chắc nhất.
Trong tiếng kim loại giao nhau cực kỳ chói tai, cây ma pháp trượng của Dempsey bị Lục ma phong cuốn vỡ nát, Lục ma phong cuối cùng đã như nỏ mạnh hết đà, vẫn chấp nhất công kích lên người y, bị Đại Địa Khải Giáp bao trùm Dempsey bao phủ trong đó, cuối cùng dư lực phóng ra cũng đã vào được trong cơ thể y.
Đại Địa Khải Giáp của Dempsey không có bất luận thương tổn gì, nhưng từng luồng hàn khí trong Lục ma phong lại xuyên thấu phòng ngự vật lý của nó, chui thẳng vào thân thể hom hem của Dempsey. Y giật nảy người lạnh rùng mình, lông mày đột nhiên đóng băng.
Số cao thủ bên cạnh theo y mà đến tới lúc này mới đột nhiên có phản ứng, trong nháy mắt các loại ma pháp còn cả vũ khí ào ào đánh tới Lục ma phong. Lục ma phong giống như mãng xà uốn lượn tiến tới, né qua đại bộ phận công kích rồi đột nhiên chui vào lòng đất biến mất không thấy đâu.
"Ầm oành oành......"
Đúng vào lúc này, tiếng ầm ầm do đất rung núi chuyển thình lình từ dưới chân bọn họ truyền đến. Đám kỵ sĩ cùng binh lính đứng trên mặt đất thân thể đều không ổn, bắt đầu lắc lư ngã trái ngã phải. Đột nhiên trăm đạo Địa đột thứ tựa như là lưỡi kiếm tách đất trồi lên, một số binh lính kỵ sĩ không kịp phòng bị liền bị đâm chết.
Trong tiếng ầm ầm kịch liệt, mặt đất đột nhiên nứt ra rất nhiều rãnh to nhỏ, sâu không thấy đáy, chúng liền nuốt gọn mấy chục tính mạng.
Trong lúc nhất thời, lấy khu vực Dempsey làm trung tâm, Địa Liệt thuật lại biến ngược lại thành chỗ phải tiếp nhận chủ yếu nhất, trong tiếng nổ không ngừng có người bị Địa hệ ma pháp có uy lực kinh người này giết chết.
Bị hàn khí xâm nhập vào, Dempsey có thể cảm ứng được chúng đang chạy tán loạn trong cơ thể mình. Y hiểu được thân thể mình từ ngày xuân ấm áp đã biến thành trời đông giá rét, tay chân đột nhiên trở nên có phần cứng ngắc tê tê, hơi lạnh toàn thân tỏa ra, tóc cùng lông mày không ngờ cũng đã xuất hiện tình trạng đóng băng.
Lòng bàn chân xuất hiện động tĩnh khác thường, Dempsey hiển nhiên cũng đã phát hiện ra. Đáng tiếc lúc này bị hàn khí lạnh như băng tác động vào quấy nhiễu, căn bản y không thể ngăn chặn được dị thường dưới chân, chỉ có thể run rẩy cả người nhìn Địa Liệt thuật của y tạo thành thương vong cực lớn cho phe mình.
- Pháp sư đại nhân, thế này, chuyện gì xảy ra vậy? - Một Thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội được một Bạch y tế tự kéo lại từ vực sâu, hắn giận dữ nhìn Dempsey đang trôi nổi trên hư không, vặn hỏi.
- Cập cập..... - Dempsey trong lòng khẩn trương, cố gắng giải thích hết thảy đều không phải là sai lầm của y, đáng tiếc miệng há ra chỉ phát ra tiếng động run cầm cập.
- Pháp sư đại nhân có phải là đã quá già rồi không, ngay cả ma pháp quan trọng như vậy cũng phóng thích sai, ngài có biết bởi vì ma pháp sai lầm này mà chúng ta đã tổn thất bao nhiêu cao thủ không? - Một Bạch y tế tự khác vẻ mặt giận dữ hỏi.
Thập tự kiếm thánh Carola đang từ nơi xa nhanh chóng phóng tới, trên đường thình lình nhận ra trạng thái lạ của Dempsey, trong lòng lão tràn đầy nghi hoặc. Sau mấy chiêu Thập tự trảm bức lui Thánh kỵ sĩ, Carola nhíu mày dõi nhìn Dempsey, đột nhiên như đã hiểu được gì đó, lúc này buông bỏ Thánh kỵ sĩ, quay đầu phi thẳng đến chỗ Lawrence.
Những kẻ sống sót bên cạnh Dempsey luống cuống tay chân thu thập tàn cuộc, lúc này không nhàn hạ đi quản Hàn Thạc lại một lần nữa chui vào lòng đất. Từng tên vẫn còn đang kéo đồng bọn đang vùng vẫy bị treo trên những cái khe lên, mặt khác đi giúp những người bị Địa đột thứ đâm trúng chưa chết xử lý vết thương.
Hàn Thạc xong một kích liền nhanh chóng rời xa khu vực chỗ Dempsey. Lục ma phong thu lại vào tay, bất tri bất giác hắn đã tới chỗ dưới chân Thánh kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội kia. Tỉnh táo thông qua một con Huyền ma chú ý gã, Hàn Thạc phát hiện vẻ mặt tên Thánh kỵ sĩ này đang nhìn Dempsey nghi hoặc, cau mày như đang suy nghĩ gì đó.
Hàn Thạc nín thở ngưng thần, cũng không vội vã ra tay, chỉ lợi dụng Huyền ma ở xa xa quan sát sắc mặt phút chốc lại biến hóa của tên Thánh kỵ sĩ, tìm kiếm một thời cơ thích hợp nhất cho gã một kích trí mạng. Tên Thánh kỵ sĩ này vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dempsey, đột nhiên gã như đã hiểu được cái gì đó, thần sắc từ nghi hoặc biến thành lo lắng, trường thương màu vàng trong tay rung lên, muốn phóng tới chỗ Dempsey, dường như muốn trợ giúp y xua tan hàn khí trong cơ thể.
Hàn Thạc vẫn đang đợi thời cơ tốt nhất. Thánh kỵ sĩ vừa mới dợm bước, đột nhiên Hàn Thạc dùng lại mánh cũ, dùng sự sắc bén của Lục ma phong không gì không phá được lại một lần nữa rẽ đất đâm lên lòng bàn chân trái của Thánh kỵ sĩ.
Sát khí vô cùng khổng lồ không thể che giấu, Thánh kỵ sĩ vừa mới dợm bước thần sắc đại biến, chợt rụt chân phải lại, thần lực xen lẫn đấu khí dưới chân phải bỗng nhiên đạp xuống. Lục ma phong vừa mới phá đất chui lên thì một luồng cự lực như lũ bất ngờ tuôn đến.
"Ầm ầm oành......"
Chân phải Thánh kỵ sĩ vừa đạp xuống, một luồng ánh sáng màu vàng kim bỗng nhiên chui xuống đất, lấy chân phải gã làm trung tâm, đột nhiên tạo ra một cái hố tròn.
Hàn Thạc tuyệt đối không ngờ tới Thánh kỵ sĩ lại phản ứng nhanh chóng như vậy, Lục ma phong còn chưa đâm trúng chân trái gã đã bị lực lượng đáng sợ chân phải gã rút về bộc phát đánh tới. Lực lượng một cước đạp xuống mặt đất mềm đột nhiên nặng tựa ngọn núi cao, đối cứng với một kích tất sát Hàn Thạc đánh lén từ dưới lòng đất sâu.
- Ha ha, Bryan hầu tước, ta biết là ngươi!
Thánh kỵ sĩ trên mặt đất cười lớn, trường thương màu vàng trong tay rung rung tạo ra trăm luồng ánh sáng màu vàng được gã khua lên một chút rồi chợt cắm xuống hố sâu dưới chân. Đột nhiên đấu khí như mũi châm đâm xuống lòng đất, cực nhanh đã ngăn một kích của Hàn Thạc bắn đến. Từng luồng đấu khí màu vàng kim ẩn chứa khí thần thánh làm cho Hàn Thạc vô cùng chán ghét, tránh né không kịp, trong nháy mắt đã tới trước người hắn.
Trong lòng mắng lớn, Hàn Thạc hoành Lục ma phong trong tay dùng Ma Nguyên lực ngưng tụ thành một bình phong màu đen, chống đỡ trăm luồng đấu khí đâm xuyên tới, vội vàng khởi động cương tráo hộ thân, làm thành tầng phòng ngự thứ hai trước công kích của chúng.
Bình phong màu đen trong lúc vội vàng ngưng tụ thành, dưới công kích của năm mươi bảy đạo kim mang thì vỡ tan như vỏ trứng, mấy chục đạo kim mang màu vàng còn lại như tia chớp đâm vào Hàn Thạc. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình như bị người ta liên tục dùng cương châm đâm mấy chục phát, nhục thể cứng cỏi vô cùng cũng không chịu đựng nổi, một ngụm máu tươi không kìm được đột nhiên phun ra.
Hộ thân cương tráo hình thành ảm đạm đi, Hàn Thạc như là bị mấy chục mũi tên bắn trúng, trên người đột nhiên có mấy chục lỗ máu to bằng đầu ngón tay, ngay cả trên mặt trên trán cũng có hơn ba lỗ máu. Gương mặt anh tuấn của hắn hoàn toàn bị hủy, có vẻ đáng sợ vô cùng.
- Tiểu tử, ta sớm biết rằng ngươi sẽ không có ý tốt, đang đợi ngươi tới đánh lén, ha ha, ngươi vẫn còn non lắm! - Trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng cười của Thánh kỵ sĩ, trường thương trong tay gã huơ lên, lại chuẩn bị công xuống Hàn Thạc ở phía dưới tiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Từ lúc xuất đạo đến bây giờ, Hàn Thạc lần đầu tiên bị thất bại như vậy, trong lòng "ân cần hỏi thăm" mười tám đời tổ tông tên Thánh kỵ sĩ một lượt, hiểu ra chủ mưu đánh lén của mình sớm đã bị nhìn ra, thành ra trộm gà không thành còn mất thêm thóc, cố nén kích động lao ra đại chiến một hồi với gã. Hắn không chờ sóng công kích của Thánh kỵ sĩ tới, quyết định theo đường cũ quay lại thật nhanh.
Ma công Hàn Thạc tu luyện tới bước này, chỉ cần thần thức không tiêu tan Ma Anh không bị hủy, thân thể thương tổn lớn đến mấy cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu, bởi vậy hắn cũng không lo lắng khuôn mặt bị hủy. Cao thủ đối phương quá nhiều, hắn biết cứ cố xông ra cũng không ích gì, mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không thể không lui lại.
Thổ Giáp thi vừa mới phá hư Địa Liệt thuật mà Địa hệ Thánh ma đạo sư Dempsey thi triển, đột nhiên cảm nhận được oán hận cùng phẫn nộ vô cùng vô tận trong lòng Hàn Thạc một cách sâu sắc, lần đầu tiên nó trái lệnh Hàn Thạc, dám độn thổ ra khỏi lòng đất sâu, đột nhiên vô vàn Địa đột thứ thình lình từ mặt đất mọc lên.
Mặt đất giống như là biển rừng liên miên nhấp nhô bất định. Trong khi thân hình Thánh kỵ sĩ còn chưa ổn định, Thổ Giáp thi luôn thô lỗ không để ý hết thảy xông đến chỗ gã, từng khối bùn đất trong lòng đất bay ra, toàn bộ dán lên trên người Thổ Giáp thi.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, Thổ Giáp thi được vạn khối bùn đất bao trùm, nó liền biến thành một tượng đất cao đến mười mét, bộ dáng vốn luôn cộc lốc như là dung hợp với bùn đất thành một thể, hung tợn giẫm một cước xuống tên Thánh kỵ sĩ hơi sững ra kia.
- Không! - Hàn Thạc đang ở sâu trong lòng đất đột nhiên hét to đến xé nát tim gan, không để ý miệng vết thương máu tươi đầm đìa trên người, hắn lại từ dưới đất phi thẳng lên, trong lòng như có lửa đốt vọt đến Thánh kỵ sĩ kia.
Thế nhưng Hàn Thạc chưa kịp tới gần, trường thương màu vàng trong tay Thánh kỵ sĩ thình lình nổ bắn ra một đạo kim mang chói mắt, trường thương thuận thế đâm một nhát vào lòng bàn chân Thổ Giáp thi đã hóa thành tượng đất cao mười mét. Lực lượng như lũ bộc phát bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể Thổ Giáp thi.
Thân hình Thổ Giáp thi do bùn đất ngưng kết mà thành dưới ánh sáng màu vàng bắn vào đột nhiên kim quang sáng rực, bùn đất bao trùm trên người nó từng khối lớn rơi xuống, hóa thành bản thể Thổ Giáp thi bị một đạo kim quang đánh trúng đột nhiên bay ngược trở về, giáp ngực do thiên nhiên hình thành bị lõm vào một khoảng lớn.
Hai tròng mắt Hàn Thạc đỏ sậm, chưa bao giờ hắn phẫn nộ đến thế này. Tiểu Khô Lâu cùng Hỏa Giáp thi, Mộc Giáp thi ở vị diện khác toàn bộ truyền đến tin tức muốn giáng xuống vị diện này mãnh liệt, muốn hợp lực với hắn trả thù tên địch nhân hung tàn dám làm thương tổn phụ thân chúng cùng Thổ Giáp thi.
Hàn Thạc không mất đi lý trí, mạnh mẽ ngăn cản khát vọng cấp bách của Tiểu Khô Lâu lại, mắt nhìn Thổ Giáp thi vừa rơi xuống đất, vậy mà vẫn còn cố lảo đảo vùng vẫy lại định xông tiếp về phía tên Thánh kỵ sĩ báo thù cho hắn, giọng Hàn Thạc nghẹn ngào hét lớn:
- Ngốc nghếch!
Lập tức Hàn Thạc không để ý đến khát vọng chấp nhất của Thổ Giáp thi, dùng tốc độ ngâm xướng chú ngữ nhanh nhất trong đời đưa Thổ Giáp thi cộc lốc khờ dại về Vong Linh giới.
- Bất tử sinh vật ngu xuẩn, thật muốn chết!
Tên Thánh kỵ sĩ cười ha ha nhìn Hàn Thạc nhục mạ, trường thương màu vàng trong tay chỉ vào hắn, nói:
- Lần này mục tiêu của ta là ngươi, thực lực của ngươi không tệ, chẳng trách có thể liên tục bức lui Kosse hai lần! Chỉ có điều vận may của ngươi cũng đến lúc kết thúc rồi!
Hàn Thạc chưa bao giờ hận một người cho đến thế vào giờ khắc này, thái độ của hắn từ trước tới nay đối đãi với Quang Minh giáo hội đều là không thèm để tâm đến, luôn áp dụng phương sách phản kích bị động. Nhưng cho đến giờ phút này Thổ Giáp thi không để ý hết thảy vì hắn bị thương, Hàn Thạc mới chính thức hạ quyết tâm không chết không thôi với Quang Minh giáo hội.
Đôi con ngươi đỏ sậm nhìn trừng trừng tên Thánh kỵ sĩ thần sắc ung dung nói khoa trương, Hàn Thạc thở dốc kịch liệt, đối với máu tươi đang trào ra từ các lỗ máu trên thân thể như không thấy, ba cái lỗ máu trên mặt bởi vì tâm tình kích động của hắn mà máu tươi tuôn ra "ồ ồ", làm hình dạng hắn nổi bật như ác ma dữ tợn vừa bước ra từ mười tám tầng địa ngục vậy.
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta còn sống một ngày, Quang Minh giáo hội vĩnh viễn không có ngày bình an! - Hàn Thạc gằn từng chữ, quay đầu dùng Ma Động Cửu Thiên thuật bay về phía Carola.
Lancelot đế quốc Không gian hệ Thánh ma đạo sư Szabokas không biết đã đến từ khi nào, giờ đây đang vẽ một Truyền tống trận pháp dưới chân Lawrence, ngoại trừ lão chuyên tâm khắc họa ma pháp trận ra, ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ trên người Hàn Thạc.
Những giọt lệ không kìm được lăn trên má Phoebe, lại bị Carola một tay tóm chặt lại ngăn không cho nàng cố gắng chạy vội tới chỗ Hàn Thạc.
Đại Ma Vương
Quyển 5