Đại Ma Pháp Sư Và Rồng Của Hắn

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rồng biến thành người trông rất đẹp. Mái tóc bạc mềm mại buông xuống mắt cá chân, đôi mắt xanh biếc như đá quý. Bởi vì không có khái niệm lõa thể nên cho dù không mặc quần áo, rồng cũng không cảm thấy xấu hổ.

Oss lấy một chiếc áo đen từ trong không gian ra, yêu cầu rồng mặc vào.

Rồng bất động đứng nhìn, trên mặt cậu lộ rõ sự kháng cự. Oss đành phải tự mình mặc áo cho rồng tử tế rồi mới nâng tay vén làn tóc bạc ra ngoài áo. Xúc cảm mềm mại đến từ tóc rồng khiến Oss không nhịn được sờ thêm vài cái.

"Không thoải mái. Ta không muốn." Rồng nhíu mày, thô bạo xé rách cái áo.

"Người và rồng khác nhau. Nếu không mặc quần áo thì rất dễ bị thương." Oss tốt tình giải thích.

"Vậy sao?" Rồng không tin chút nào. Cậu cúi đầu, luồn người thoát khỏi vòng tay Oss rồi chạy tới lăn lộn trên núi kho báu của mình như ngày trước.

"A..." Cạnh bên những thứ bằng vàng bạc cùng đá quý đâm vào người làm rồng đau đớn rống lên. Làn da trắng mịn cũng bởi vậy mà xuất hiện mấy vết cắt.

Rồng đáng thương ngẩng đầu nhìn Oss. Mắt to xanh biếc ầng ậng nước mắt, tựa như mảnh ao hồ thần bí sâu trong rừng rậm, gọi mời người tới gần.

"Đau... Oss, ta đau quá." Rồng không cần dạy cũng biết làm nũng với Oss.

"Ngu ngốc." Oss đè nén tâm tư đang bị khuấy động, nhẹ nhàng bế rồng lên. Tiểu mỹ nhân được Oss cứu nhanh chóng chui vào lòng hắn, miệng vẫn yếu ớt kêu đau. "Biến thành người không vui chút nào, Oss. Ta muốn biến trở về."

Rồng không an phận lắc lư cái đầu. Tóc bạc lạnh lẽo cọ qua mu bàn tay của hắn, vừa nghịch ngơm lại vừa khiến lòng người rung rinh. "Kiểm tra một chút sẽ hết đau. Ngươi ngoan ngoãn đi."

Tiểu mỹ nhân nghe vậy liền dừng vặn vẹo, cả người ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Oss an tĩnh chờ đợi.

Oss sử dụng ma pháp chữa khỏi hệ gió. Pháp thuật nhẹ nhàng vỗ về miệng vết thương trên da rồng, lưng, eo, sườn, đùi trong... Những vết thương nhỏ bé sau khi được Oss chạm vào đã lành lại một cách tự nhiên còn làn da của rồng hoàn toàn nhẵn nhụi.

"Còn chỗ này nữa!" Rồng ngẩng khuôn mặt hồng hào lên, để lộ vết nứt nhỏ trên môi cho Oss xem.

Hai tay cậu vòng lấy cổ Oss. Mắt tròn xanh biếc chứa đầy sự tin tưởng và lưu luyến.

Dáng vẻ ấy cùng với đôi môi hồng hào hơi hé mở của tiểu mỹ nhân quả thực câu dẫn vô cùng. Giống như cánh hồng yêu diễm vì bị người cắn xé nên mới tạo thành vết thương. Oss bỗng thấy thèm được cắn mút, nhấm nháp chất lỏng ngọt ngào của cánh hoa. Không hiểu sao, hắn cúi đầu.

Môi chạm môi.

Nụ hôn nhẹ tựa lông hồng hạ xuống. Rồng không hề phát giác, cậu chỉ nghĩ hẳn Oss đã thay đổi một phương thức trị liệu khác.

Mà phương thức mới này càng khiến rồng thoải mái hơn trước.

Rồng vừa lòng nhắm mắt lại. Mặc cho Oss hôn cậu thế nào, cậu cũng cực kì phối hợp với hắn. Oss cạy miệng tiểu mỹ nhân ra, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu.

Rồng nhẹ nhàng đặt móng vuốt, không, giờ là tay, lên vai Oss, khẽ đẩy hắn ra. Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ vì kích thích. Cậu thành thật nói, "Ta muốn cọ tảng đá."

Cậu là một con rồng mới trưởng thành. Gien trong cơ thể đang thúc giục cậu đi tìm phối ngẫu, vì tộc rồng sinh đời sau. Hiện tại cậu vẫn còn đang phát tình. Kì động dục của rồng vừa dài lại vừa nhiều, bằng không thì Oss cũng chẳng thể nào gặp được một con rồng vẫn đang hoạt động vào thời điểm này. Bởi vì không có rồng cùng tộc cho nên cậu đành cọ tảng đá cho qua kì động dục.

Với sức lực của rồng, hẳn là Oss sẽ bị đẩy ra. Song, nguồn pháp thuật đến từ Oss vẫn trói chặt lấy rồng.

Bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng bao phủ cây gậy nóng rực khiến tiểu mỹ nhân rên rỉ thành tiếng. Oss híp mặt, cười nói: "Còn có cách khác càng thoải mái hơn."

Rồng không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ theo bản năng cọ cọ vào người hắn, hòng giảm bớt cảm giác khó chịu. Oss biến ra một tấm thảm lông thật dày, ôm rồng nằm lên trên đấy.

Quả nhiên rất thoải mái. Rồng cắn cắn bàn tay Oss, hai mắt đẫm lệ, mê mang cử động eo. Hiện tại cậu đang ở dạng người, hàm răng cũng không bén nhọn như nguyên hình, cắn nửa ngày chỉ để lại vết răng nhợt nhạt cùng nước miếng vương trên tay Oss. Mà một cái tay khác của Oss lại dễ dàng khống chế toàn bộ cảm giác của rồng. Dây thần kinh mẫn cảm theo mỗi động tác của Oss truyền lại từng đợt kích thích nối tiếp nhau.

...

Cơ thể rồng đã mềm như bún. Đại Ma pháp sư bèn tự mình ngồi lên rồng, ôn nhu hôn lên khóe mắt cùng lông mày người dưới thân.

...

Kết thúc cuộc yêu dữ dội, rồng bồng dưng mọc ra cái đuôi. Cậu nằm trong lòng Oss, hôn môi hắn, cái đuôi quen cửa quen nẻo hướng về nơi vừa khiến cậu đạt tới cao trào thăm dò.

Oss dõng dạc từ chối, giọng hắn trầm thấp, khàn khàn: "Cái đuôi không được."

Rồng xụ mặt, ôm đuôi bất mãn. Cậu trở mình, quyết định sau này sẽ không để ý tới Oss nữa.

Rõ ràng là đuôi mình đẹp như vậy.

Oss xoa xoa vòng eo mảnh khảnh của rồng rồi lại lướt xuống sờ đuôi rồng. "Cái đuôi lớn như vậy." hắn hôn sừng rồng, thanh âm ngọt ngào thủ thỉ, "Ta sẽ chết mất."

*

"Đi với ta." Oss mặt không đỏ chân không run, không hề biết xấu hổ dụ dỗ chiếc rồng ngây thơ chưa hiểu rõ việc đời.

Thực ra rồng rất khó xử. Cậu vừa luyến tiếc chia tay núi kho báu của mình, vừa tò mò về thế giới ngoài kia. Oss nhìn mặt rồng liền biết cậu đang phân vân cái gì, "Kho báu ta có. Tất cả đều cho người."

"Nhưng mà..." Rồng yêu kho báu như đứa trẻ từ thơ bé đã quen ôm gấu bông đi ngủ, chia xa một giây cũng đủ giày vò.

Oss không thích rồng lộ ra biểu tình này với bất kì sự vật khác ngoài hắn một chút nào. Hắn vo kho báu của rồng lại, thu vào không gian. Mãi cho đến khi mảnh san hô dấu yêu cuối cùng biến mất, rồng mới vừa lòng thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình.

"Chúng ta đi thôi." Oss đưa tay về phía rồng. Ánh mắt hắn dịu dàng, tĩnh lặng tựa hoàng hôn. Từ góc độ của rồng, đôi mắt Oss gần như có thể sánh với viên hắc diệu thạch* mà cậu thích nhất.

Bàn tay mềm mại trắng nõn đặt lên tay Oss.

Oss siết chặt tay cậu, mười ngón giao nhau, hệt như đang nắm giữ bảo vật của toàn thế giới vậy.

__________________________________

Hắc diệu thạch (Obsidian):

chapter content