Đại Ma Đầu

Chương 847: Yên Diệt Pháp Tắc




Hai người nhất tề hung hăng trợn mắt với Lôi Động, phảng phất là hận chết hắn. Đối với người như thế hận, Lôi Động là nửa điểm cảm giác cũng không có, bốn vạn linh thạch cũng tốt, một vạn linh thạch cũng được, với hắn mà nói thực không có gì khác biệt.



Ngô Kỵ cũng là hấp một ngụm lãnh khí, dở khóc dở cười truyền âm nói với Lôi Động:



- Huynh đệ, linh thạch ngươi cho phép ngu huynh nợ vài năm, bằng không e là nhất thời không trả nổi.



- Vậy thì từ từ trả là được.



Lôi Động cũng là cười:



- Tại hạ cũng cho Ngô huynh một kỳ hạn, đó chính là Ngô huynh trước Nguyên Anh kỳ không được trả linh thạch này, chỉ sau khi đạt được Nguyên Anh kỳ mới được trả.



- Đinh huynh...



Ngô Kỵ ngạc nhiên.



- Coi như Đinh mỗ cấp Ngô huynh một phần lễ vật là được.



Lôi Động không để ý nói.



Rất nhanh, nữ tử số tám kia liền được chấp sự Trúc Cơ cung kính đưa tới trước mặt Lôi Động. Lôi Động xuất bốn vạn linh thạch, đãlà một giá cực cao, không ai rửng mỡ cùng hắn tranh đấu tiếp. Nếu nhân gia hất tay bỏ đi, vậy chẳng phải để mình hãm hại vào? Cái này có thể có Nguyên Anh cấp tu sĩ tọa trấn. Không ai dám ra giá lại không trả linh thạch, đó thuần túy là tìm đường chết.



Lôi Động cũng là mcujt iêu của chúng nhân, nhất là Nguyên Anh tu sĩ vẻ mặt cương thi kai, dưới ánh mắt nghiêm khắc, từ trữ vật giới chỉ lấy ra bốn mai Thượng phẩm linh thạch, giao cho Trúc Cơ chấp sự. Kể từ đó, vật bán đấu giá này liền thuộc sở hữu của Lôi động. Nguyên Anh tu sĩ cũng là thu hồi nhãn thần.



Đương nhiên, Nguyên Anh tu sĩ cũng bất quá là Nguyên Anh sơ giai mà thôi, cho dù là áp bách nhãn thần đối với Lôi Động lại chẳng có chút cảm giác. Nguyên Anh tu sĩ hoặc yêu thú cấp bậc tương tự, chết dưới tay Lôi Động đã không biết bao nhiêu. Chỉcần không hình thành số lượng quy mô nhất định, đối với Lôi động mà nói, thuần túy chính là gà đất chó sứ mà thôi.



Đối với nữ tử số tám kia, Lôi Động cũng là chẳng thèm liếc mắt nhìn, chỉ đối với nàng thản nhiên nói:



- Sau này, ngươi liền đi theo vị Kim Đan tiền bối này.



Trên thực tế cũng là như vậy, lấy thực lực và cấp bậc hiện này của Lôi Động, đâu cần tốn linh thạch mua hầu gái. Chỉ cần hắn muốn, hơn một nghìn cũng có thể tìm được. Hơn nữa Lôi Động xem ra, nữ tử này tuy rằng cũng xinh đẹp, thế nhưng so với đám thê tử của mình, lại thua kém không biết bao nhiêu lần, ngay cảCông Tôn Tình đều xa xa thua kém.



Nàng kia yên lặng đứng phía sau Ngô Kỵ, ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có. Trên thực tế, nàng đã đem chính mình ra bán, đó là hoàn toàn đánh mắt quyền khống chế số phận của bản thân. Lúc này, nàng duy nhất có thể cầu khẩn đó là tiền bối mà mình đi theo, không phải hạng người cùng hung cực ác, số phận không đến mức quá đau khổ mà thôi.



Làm xong việc này, mục tiêu của Lôi Động tạm thời cũng hoàn thành, lười nghe Ngô Kỵ làm sao an ủi người ta, chậm rãi nhắm mắt lại tu dưỡng tâm thần. tai nghe từng kiện vật phẩm bán đấu giá, không ngừng đựa đưa ra. Trên thực tế, Lôi Động cũng vẫn quan tâm một người, đó là mục đích lớn cảu hắn lần này.



Đó là một nam tử mang mặt nạ Kiếm Hiệp Môn Trần Vân ngồi cách hắn hơn mười trượng. Chỉ bất quá hắn từ đầu tới cuối vẫn ngồi ở đó không nói gì, giống như khán giả.



Thẳng đến còn có vài món vật phẩm bán đấu giá, sắp đến lúc kết thúc, Lôi Động mới cảm ứng được một đạo âm ba, tựa hồ từ xa rơi vào trong tai của Trần Vân. Trần Vân thân thể có chút cứng ngắc đột nhiên hởi chấn động, nhãn thần trwor nên chăm chú.



- Kế tiếp muốn bán đấu giá một kiện bảo bối là Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc.



Nguyên Anh đấu giá sư ngữ khí bình thản nói, thế nhưng đám trợ thủ bên cạnh, cũng bắt đầu miệng nở hoa sen tuyên dương v*t phẩm này. Rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không phải một mình Ngô Kỵ hướng về phía nó.



Người tu luyện Hỏa hệ công pháp rất nhiều, có thể được vật ấy cũng là vinh hạnh.



Nhưng Lôi Động lại không nghĩ như vậy, từ các loại biến hóa mà phán đoán, hắn hầu như có thể khẳng định chắc chắn, Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc đó là vật Luyện Ngục Vực ba vị Ma tướng kia muốn, tinh phách của Hỏa Diễm Quân Chủ. Lôi Động không khỏi có chút hiếu kỳ từ xa quan sát Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc kia. Hình dáng như quả trứng, quanh thân có xích hồng sắc mỹ lệ, tản ra diễm nồng đậm. Hỏa Linh Ngọc Lôi Động không quen thuộc, nhưng có thể xác định, vật này khả năng lớn lên cùng Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc cực kỳ giống nhau. Bằng không cũng sẽ không bị hiểu lầm là Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc.



Theo một tiếng tra giá phát ra, từ giá quy định ba vạn linh thạch, bắt đầu tăng lên, rất nhanh liền đột phá năm vạn linh thạch, tăng tốc không giảm, tiếp tục tăng lên. Nhãn thần của Ngô Kỵ giờkhắc này cũng là nóng cháy, có lẽ là vật này vượt xa giá cả tâm lý của hắn, liền vẫn án binh bất động, chờ đợi giá cả chậm lại, lại tới một kích, đánh rơi ý chí của đối phương.



- Tám vạn linh thạch.



Theo một tiếng hô cao vút này, khiến hầu hết mọi người đều bịđánh lui, tốc độ tăng rốt cuộc giảm xuống. Ngô Kỵ đang chuẩn bịmở miệng, Trần Vân mang mặt mạ lại trả giá trước:



- Một nghìn vạn linh thạch.



Thanh âm khàn khàn không nhận thức được, hiển nhiên là tận lực cải biến, sợ bị người quen nhận ra.



Quả nhiên là vật ấy, Lôi Động hiện đã xác định chắc chắn. Cùng lúc đó, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sợ là Ngô Kỵ này thật sự vô duyên với vật ấy. Lấy công tác chuẩn bị đầy đủ của ba Luyện Ngục Ma tướng kia, thế tất phải được, là tuyệt đối sẽ không cho phép vật ấy bị những người khác bán đấu giá mất.



Một nghìn vạn linh thạch hầu như đã tiếp cận giá trị chân chính cực hạn của một quả Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc. Chúng nhân hấp một ngụm lãnh khí, tim đập trống lui quân. Nhưng giá này cũng bình thường, chỉ là không ai chiếm được tiện nghi mà thôi.



- Một nghìn hai vạn linh thạch.



Ngô Kỵ cũng là chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, trực tiếp mở miệng đãnâng lên hai vạn linh thạch. Như một kiếm khách muốn nhất cửđánh tan tâm lý của đối phương.



Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ dưới một kích này của hắn tâm lý sẽ bị suy sụp hết, không dám ứng chiến. Thế nhưng, đáng tiếc, Ngô Kỵ hắn không ngờ tới hậu trường của đối phương chính là ba tên Luyện Ngục Ma tướng.



- Tiểu tử, ngươi dám tranh với ta sao? Nói cho ngươi, Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc này lão phu nhất định muốn, lão phu cùng ngươi liều mạng.



Trần Vân sắm vai gia hoả, đột nhiên cố làm ra vẻ gọi:



- Một nghìn năm vạn linh thạch.



Mẹ nó, điên rồi. Giá này đã vượt lên trước giá trị của Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc một khoảng lớn. Bất quá sự tình tương tự, trên đấu giá hội cũng là thường xuyên xảy ra. Có vài thứ, có lẽ chính là nhân gia đặc biệt cần đấy? Cũng có lẽ, không tranh bánh màn thầu cũng muốn tranh khẩu khí?




Ngô Kỵ con ngươi cũng co rút lại, thầm nghĩ may mà lần này chuẩn bị phi thường sung túc, bằng không sợ là sẽ vô duyên với Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc hiếm có này.



Lúc này, cũng nổi gió, đem toàn bộ linh thạch trong túi đều đặt lên:



- Một nghìn tám vạn linh thạch.



Đây hầu như đã là toàn bộ tiền tài hắn mang đến, linh thạch không còn có thể kiếm lại, nhưng bỏ qua Hỏa Linh Ngọc cực kỳ thích hợp với mình này, vậy thì khó kiếm lại một khối. Khi báo ra giá này, nhãn thần của hắn có chút dữ tợn.



Lôi Động không nói gì, thảo nào Ngô Kỵ đối với lần này đoạt được Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc phi thường tự tin. Xác thực, đổi là đấu giá hội khác, một nghìn tám vạn linh thạch cũng đủ để lấy vật đó. Nhưng lúc này, lại đâu phải đấu giá hội tầm thường? Bản thân thứ đó cũng không phải Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc chân chính, mà là dị bảo giá trị gấp bội, thậm chí là gấp nghìn lần.



- Hai nghìn vạn linh thạch.



Trần Vân lại gọi, đối với Ngô Kỵ khiêu khích kêu gào:



- Tiểu tử, xem ngươi có bao nhiêu linh thạch dám cùng lão phu tranh phong.



Một chiêu này của hắn làm cũng là hư chiêu. Mục đích là muốn mọi người hiểu lầm bản thân hắn rất cần vật ấy, nhưng phần nhiều là đánh cuộc. Sẽ không khiến người ta suy nghĩ vấn đềnằm ở vật ấy. Chiêu thức dễ hiểu, nhưng người không biết thật đúng là rất dễ bị dắt mũi.



Nhãn thần của Ngô Kỵ thoáng cái ảm đạm, một nghìn tám vạn linh thạch, đã là cực hạn hắn có thể xuất ra rồi.



- Ngô huynh, tại hạ có thể lại cho ngươi mượn một nghìn vạn linh thạch.



Lôi Động nhàn nhạt truyền âm nói, như thể có thể trực tiếp bán đấu giá đoạt lấy vật này. Lôi Động thật ra tình nguyện dưới tình huống không bại lộ mua lấy. Chỉ bất quá, nếu giá quá cao, khẳng định sẽ dẫn đến có kẻ hoài nghi. Đến lúc đó bằng thêm vài chuyện xấu. Đương nhiên, Lôi Động làm vậy cũng là có chút ác âm với ba Luyện Ngục Ma tướng mà thôi, thành tâm muốn chúng tốn nhiều linh thạch một chút.




Ngô Kỵ thoáng cái lại có tinh thần, tiếp tục cùng Trần Vân kia trảgiá.



Mà Trần Vân cũng là một bộ tư thế muốn cùng hắn liều mạng. Giá cả một đường tăng lên, cho đến khi Trần Vân gọi giá ba nghìn vạn linh thạch, toàn bộ mới kết thúc. Bên này tâm trạng Ngô Kỵ thật ra đột nhiên dễ chịu hơn nhiều, vốn tưởng rằng bản thân một nghìn tám vạn linh thạch đã rất nhiều, bị người dùng hai nghìn vạn chèn ép tự nhiên không dễ chịu. Thế nhưng bị ba nghìn vạn linh thạch ép giá, lại hoàn toàn là hai loại tâm tình khác nhau. Thứ nhất đồ vật kai đã viễn siêu tâm lý của hắn. Thứhai nói như thế nào cũng khiến hỗn đản trả giá loạn kia mất thêm một nghìn vạn linh thạch, sảng khoái a.



Đáng tiếc, trừ Lôi Động và mấy Luyện Ngục Ma tướng kia ra, phỏng chừng không ai sao biết được giá trị chân chính của vật đó. Nếu là biết được vật đó là tinh phách của Hỏa Diễm Quân Chủ trong truyền thuyết sau khi chết đi. Đừng nói Nguyên Anh kỳ tu sĩ điên cuồng, ngay cả ngay cả Hóa Thần Kỳ cường giảcũng có thể khiến bọn họ tề tụ một chỗ bán đấu giá, mà giácũng sẽ tăng lên đến trên triệu.



- Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc, kết thúc giá ba nghìn vạn linh thạch, do người đấu giá số ba mươi tám đoạt được.



Bán đấu giá đắt như vậy, ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng có chút động dung.



Đợi đến Trần Vân kia lập tức hối hận, lại đau đớn trả một khoản lớn, trên khuôn mặt cương thi lộ ra vẻ vui sướng.Giá bán đấu giácàng cao, phần trăm trích ra cho hắn cũng càng lớn, giá cả ngoàiý muốn như vậy, đương nhiên là lòng tràn đầy vui mừng.



Lôi Động nhìn vào trong mắt, thầm nghĩ tiểu tử này thật ra còn rất có thiên phú đóng kịch. Chỉ là đáng tiếc a đáng tiếc, bị mỹ nữxà Xích Vỉ kia khống chế, tính toán, sợ là không có kết cục gì tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



- Huynh đệ, lần này sợ là phải cùng ngươi đi Luyện Ngục Vực.



Lúc này, Ngô Kỵ ngữ khí tràn ngập mất mát truyền âm nói với Lôi Động:



- Ta muốn đi thử thời vận, xem có thể nhặt được một quả Cực phẩm Hỏa Linh Ngọc hay không?



Nghe nói lời ấy, Lôi Động cũng nhướng mày, truyền âm nói:



- Ngô huynh, tiểu đệ thấy ngươi tựa hồ đang là số con rệp, ngay cả đồ vật bán đấu chí tất được cũng không thể đắc thủ. Đợi đến hiện tại trở về nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi đến sau này lại đến Luyện Ngục Vực thử vận.



Đổi là bình thường, Lôi Động thật sự chẳng có gì để nói, nhưng lần này liên quan đến âm mưu của một vài Luyện Ngục cường giả, Ngô Kỵ này nếu bị cuốn vào, e là ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.



- Cái gọi là họa thì không phải là phúc, lần này ta đi thử vận may, nói không chừng sau khi tiến nhập Luyện Ngục Vực, sẽ gặp thời gian vận chuyển thì sao?



Ngô Kỵ bất vi sở động truyền âm nói:



- Đinh huynh, ngươi cũng đừng nói nhiều, ngu huynh tâm ý đã quyết, nhất định phải đi Luyện Ngục Vực thử thời vận. Huống hồ. Ngu huynh tự nghĩ tuy rằng thực lực không quá mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là một Kim Đan cao giai tu sĩ, ít có thể đối với ngươi chiếu cố một chút. Lúc trước không phải ngươi cũng đãnói, cho dù là tấn cấp Nguyên Anh kỳ tỷ lệ chỉ có một phần vạn, cũng phải liều mạnh tranh giành sao?



Lôi Động cũng là một trận không nói gì, chính mình biểu hiện ra ngoài mới là thực lực Kim Đan sơ giai, ngay cả mình cũng có thể đi vào, đâu có thể thuyết phục một Kim Đan cao giai không tiến nhập Luyện Ngục Vực? Chỉ đành lại một phần tâm ý, có vẻ khóxử:



- Ngô huynh, nói thật cho ngươi biết, lần này tiểu đệ sợ là phải đi vào một vài nơi nguy hiểm, muốn mượn tinh thuần địa hỏa tu luyện. Chuyến này tương đối nguy hiểm, Ngô huynh vẫn là không nên cùng tiểu đệ đồng hành.



- Như vậy ngược lại vừa đúng, cái này thực sự là đi thử vận khí.



Ngô Kỵ ngược lại hưng phấn:



- Ngu huynh khi mới Kim Đan sơ giai, theo một vài tiền bối đi qua một địa phương gọi là Dong Hồ Chi Tâm, nơi đó vết chân ít có, thiên tài địa bảo rất nhiều, còn có vài chỗ địa hỏa, đạt được cấp bậc Tam Muội Chân Hỏa, cũng đủ cho ngươi luyện chế pháp bảo. Thậm chí cự thú ở sâu trong Dong Hồ Chi Tâm còn có một chỗ đạt được Cức Dương Hỏa địa hỏa hỏa mạch, đó thuần tùy làchen chúc, bởi vì đằng cấp này đừng nói hỏa diễm, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cấp rơi vào, nhất thời nửa khắc cũng sẽ bị hóa thành tro tàn thần hồn câu diệt. Chính là Chước Nhiệt Chi Hỏa Nguyên thiên hạ đều biết.



Lôi Động lại vẫn không nói gì, nhưng lại bị người này nói, bản thân xác thực cần hỏa diễm cấp bậc Cức Dương Hỏa để luyện Hóa Thần Khôi Lỗi linh kiện của mình. Bởi vì chỉ dựa vào Tam Muội Chân Hỏa sợ là xa xa không đủ để rèn luyện. Bỏ đi, hắn đã kiên quyết như thế, cũng không tiện khuyên can nữa.



Dù sao nhân gia là tu sĩ Kim Đan cao giai, thực lực bản thân không kém. Hơn nữa Lôi Động tự nghĩ thực lực cường đại, ba Luyện Ngục Ma tướng tuy rằng thực lực cũng bất tục, đạt được Nguyên Anh cao giai, nhưng trên thực tế không hề đặt trong mắt hắn. Không cần bất kỳ kẻ nào xuất động, chỉ dựa vào một Quỷ Thứ Quỷ vương đỉnh phong cấp, là thừa đủ thu thập bọn họ.



Tình huống như vậy, muốn bảo vệ một Kim Đan tu sĩ cũng không tính là việc gì khó khăn. Đương nhiên, tiền đề là không có hóa Thần cấp cường giả xuất hiện.