Đại Ma Đầu

Chương 498: Dâm độc (thượng)




Nàng lúc này, đã đứng ở góc độ của Lôi Động mà suy nghĩ. Cố ý buông cảm xúc khẩn trương, cho nên cười rất kiều mỵ nhìn Lôi Động, nói:



- Công tử là truyền nhân Ma Đế Chủng, tuyệt đối không phải là vật trong ao, tương lai quát tháo thiên hạ, tung hoành vũ nội là chắc chắn. Dùng thân phận của công tử, đương nhiên không có chuyện mọi chuyện cần ngài ra tay. Mà Băng Vân, vốn là nữ tử hiếm thấy, tư chất tâm tính, đều là mỹ ngọc trăm năm khó có được. Không bằng công tử thu cho mình dùng còn tốt hơn là giết nàng, lãng phí của trời.



- Không được!



Lôi Động cùng Đạm Đài Băng Vân, cơ hồ là cùng lúc nói ra lời này.



Lời này vừa nói ra, Lôi Động ngược lại cảm thấy không có gì, Đạm Đài Băng Vân mở miệng cự tuyệt đó là đương nhiên. Nhưng âm thanh của Lôi Động lại lạnh như băng, làm cho Đạm Đài Băng Vân cảm thấy bức bội, từ nhỏ đến lớn, cho tới nay nàng sống dưới đủ loại quang mang mà lớn lên, cho dù Đạm Đài Băng Vân có hàm dưỡng cao, đi tới cũng giống như chúng tinh ủng nguyệt, dần dần dưỡng thành một ít cảm giác tự ngạo không rõ, mặc kệ bề ngoài nàng biểu hiện khiêm tốn cỡ nào, thực chất bên trong vẫn là kiêu ngạo khó nói nên lời.



Từ nhỏ nàng đã gia nhập Thiên Âm Cung, nhưng so với tu sĩ lớn tuổi hơn mình, hoặc là tu sĩ thế hệ trước tạm thời không đề cập tới. Bên trong một đời tu sĩ trẻ tuổi, khó kiếm được người có thể sánh ngang với mình, nếu có cũng chỉ có Đinh Uyển Ngôn, Lôi Động, Đông Phương Phức, cùng với thánh nữ Lam Khỉ Ti này mà thôi. Về phần những người trong thế hệ trẻ khác, có thể lọt vào pháp nhãn của nàng là cực nhỏ.



Chính bởi vì có phần tự ngạo này, khiến cho Đạm Đài Băng Vân bao giờ cũng tự cho rằng mình rất cao. Chịu kết minh với Lôi Động, đương nhiên là vì Lôi Động có một ít năng lực thắng được nàng. Nhưng mà, nàng cũng không cho rằng, chính mình không bằng Lôi Động, hoặc là ép hồn ép xác mà đi theo hắn. Nhưng mà hôm nay, mặc dù mình có đồng ý đề nghị của Lam Khỉ Ti. Nhưng Lôi Động quyết định cự tuyệt, đúng là dẫn xuất phần kiêu ngạo trong nội tâm của nàng ra.



Lam Khỉ Ti cũng có chút ít không hiểu rõ, nói:





- Công tử, vì sao không được? Nếu như có thể thu Băng Vân cho mình dùng, với tư chất của nàng, có thể là phụ tá đắc lực của công tử.



Lam Khỉ Ti đưa ra nghi vấn, Đạm Đài Băng Vân cũng ngừng động thủ, sắc mặt bình tĩnh, cảm thấy có chút căm giận bất bình nhìn Lôi Động. Bản thân mình cự tuyệt hắn thu mình đã là một chuyện, nhưng mà, bị hắn lạnh lùng cự tuyệt, đây lại là chuyện khác.




Đổi lại là những người khác hỏi, đoán chừng Lôi Động sẽ không quan tâm tới việc trả lời. Nhưng đối với Lam Khỉ Ti vừa mới nhận làm thị nữ, Lôi Động lại có ý định khác. Dù sao, mặc dù nói trong truyền thừa, nàng nhất định là thị nữ của mình, không biết có phải do công pháp hay không. Nhưng mà, nếu như mình quá mức thô bạo với nàng, nhất định không cách nào thu được lòng trung thành của nàng một cách chân chính, đây cũng không phải là lòng trung thành đơn thuần. Thời gian qua lâu, Lôi Động cũng sợ nàng tiêu cực biến nhất. Dù sao nàng hiện giờ tay nắm toàn bộ Thủ Hộ Giả nhất tộc, đối với mình mà nói là chuyện vô cùng trọng yếu.



Một chút bình tĩnh, Lôi Động lạnh giọng nói ra:



- Thứ nhất trong thần hồn của ta, đã cưỡng chế dung hợp một người, nếu tiếp tục dung hợp lần nữa quá nguy hiểm. Thứ hai, Đạm Đài Băng Vân đúng là nữ tử có tư chất hiếm có trên đời, tuy là địch nhân, nhưng Lôi mỗ cũng vô cùng khâm phục nàng ta. Lôi mỗ cũng không muốn nữ tử Chung Linh Thiên Tú, ngày sau biến thành một con khôi lỗi nghe theo mệnh lệnh. Nếu là như thế, còn không bằng cho nàng chết là thỏa đáng nhất. Huống chi, ta biết rõ, với tính tình của Đạm Đài Băng Vân, thà rằng chết cũng không khuất phục với đủ loại thủ đoạn thế này.



Hai nữ nhân cũng giật mình, không ai ngờ tới Lôi Động trả lời lại là như vậy. Đạm Đài Băng Vân, tức giọng trong nội tâm của nàng, lúc này đã buông xuông. Ánh mắt nhìn về phía Lôi Động biến thành thanh tịnh, hiện ra thần sắc phức tạp. Đúng thế, Lôi Động nói đúng, nếu như hắn thật sự dùng thủ đoạn thao túng mình trong ngắn hạn, nếu như muốn làm gì nàng, nàng tình nguyện ngọc nát. Lúc nàng tiếp xúc với ánh mắt của Lôi Động, lại cực kỳ hiếm thấy, từ trong ánh mắt của hắn đọc được một tia tán thưởng, còn có chút áy náy.



Đạm Đài Băng Vân biết rõ vì sao hắn áy náy, trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài. Trên thế giới này, người hiểu mình nhất, thường thường chính là địch nhân của mình.




Đồng dạng, nàng cũng vô cùng hiểu tính cách của Lôi Động, tính tình của kẻ này kiên định, thường thường vì mục tiêu mà bất chấp thủ đoạn, ở Đông Hải hắn có biệt hiệu là Quỷ Tu La. Tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, hắn vì sao có áy náy? Đạm Đài Băng Vân lại không biết, mặc dù là nàng kiêu ngạo, mặc dù là nàng ưu tú, nhưng nàng vẫn là người. Nỗi lòng, không khỏi xuất hiện hỗn loạn, nhưng mà, với tính cách của nàng, đúng là không có khả năng cầu xin Lôi Động tha thứ, nhẹ nhàng thở dài, nói:



- Đa tạ Lôi huynh khẳng định với Băng Vân, nếu như có thể, Băng Vân thỉnh cầu được chiến với Lôi huynh một trận, có thể chết trong tay tuổi trẻ tuấn kiệt của Khang châu, Băng Vân có chết cũng không đáng tiếc. Minh ước trước kia của chúng ta, đã hết hiệu lực, cho dù Băng Vân trái với minh ước, chủ động ước chiến với ngươi. Cũng tránh khỏi Thánh nữ tỷ tỷ tâm không đành lòng.



Lôi Động chắp tay sau lưng, lăng không phù phiếm, thần sắc có chút phức tạp nhìn Đạm Đài Băng Vân. Nữ tử như nàng, nếu hắn nói không có chút động tâm, ngấp nghé, đó là giả. Nhưng mà, Lôi Động cũng tự hiểu lấy mình, với thân phận, tính cách của Đạm Đài thân phận, tuyệt đối không có khả năng thần phục nàng. Nếu đã là địch nhân, như vậy chỉ có tiêu diệt nàng, mới là phù hợp nhất. Hắn cũng không có học theo cái gì đạo đức giả, chơi trò chinh phục, chơi cái gì thương hương tiếc ngọc, mưu toan lấy thứ không thuộc về mình.



Lam Khỉ Ti mấy lần muốn há mồm, nhưng lại không nói nên lời.




Sau một phen suy tính, Lôi Động chậm rãi gật đầu nói:



- Có thể thỏa mãn yêu cầu này của ngươi, nhưng ngươi muốn lật bàn, lại không có cơ hội đâu.



Lôi Động bấm pháp quyết, thần hồn hồn nô Dực Thần tộc ẩn nấp chung quanh hắn, trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn. Nguồn:




Hồn nô hiện giờ, mấy tháng nay trong thần hồn của Lôi Động hấp thu năng lượng tán dật, tuy hắn chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, thực sự có được thực lực Kim Đan cao cấp. Hắn xuất hiện, nhất là đôi cánh đen của Lôi Động giơ lên cao cao, quan sát phía dưới, thoáng cái đã tạo nên áp lực vô cùng mãnh liệt lên Đạm Đài Băng Vân.



- Dực Thần Tộc?



Đạm Đài Băng Vân sắc mặt tái nhợt, thì thào lẫm bẩm, nói:



- Khí thế của Kim Đan hậu kỳ.



- Ah, đây là hồn nô, công tử đã thu hồn nô?



Lam Khỉ Ti cũng có chút vui mừng khi nói ra lời này, nàng hôm nay, bởi vì truyền thừa, đương nhiên đứng ở góc độ của Lôi Động mà tư duy. Lôi Động càng mạnh, đương nhiên nàng càng cao hứng. Trên người hồn nô Dực Thần tộc có khí thế vô cùng cường đại, có lẽ đạt tới Kim Đan hậu kỳ rồi?