Đại Ma Đầu

Chương 155: Bế sinh tử quan (hạ)




Những người còn lại, cho dù là sư tỷ, cũng tránh không gặp. Có lẽ là bị Lôi Động kích thích, không muốn rớt lại phía sau Lôi Động quá nhiều. Trần Mâu Vệ Hoa sau khi trở về, cũng mua sắm một đám Bồi Nguyên Đan các loại, tiến vào trạng thái bế quan.



Cứ như thế, một năm rồi lại một năm.



Trong chớp mắt, mỗi một năm hao phí số lượng tài nguyên kinh người. Mà tu vi của Lôi Động, trong tu luyện cực kỳ xa xỉ, từng chút từng chút tiến bộ. Cho dù bên ngoài trời có sập xuống, hắn cũng không đi ra nửa bước. Cũng không biết chút nào, không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì.



Tịch mịch, vô tận tịch mịch. Nhưng không chịu nổi tịch mịch, thì nói cái gì tu luyện?



Nói chuyện gì nghịch thiên?



Thị nữ được quỷ nô phái tới chờ đợi ở bên ngoài, mỗi một tháng lại đổi một người, đã không biết đổi quá bao nhiêu lần. Nhưng chưa bao giờ biết rõ người ở bên trong cánh cửa đá xanh kia, còn sống hay không. Đã tuyên bố bế sinh tử quan, không bị triệu hoán, tuyệt đối không đi ra khỏi căn phòng nửa bước. Từng ngày từng ngày qua đi, nhìn thấy tro bụi trên bàn đá xanh, càng để lâu càng nhiều. Cũng không làm Lôi Động quan tâm. Đi quét dọn một phen, các nàng có thể làm, chỉ có yên lặng chờ đợi, trong khi đó có người thần bí chờ đợi, một ngày kia kêu gọi các nàng.



Xuân tới thu đi, Đinh Uyển Ngôn hàng năm đều tới thăm một lần, nhưng chưa bao giờ đi quấy rầy Lôi Động tu luyện. Chỉ ở ngoài cửa, yên lặng nhìn một ngày, với ánh mắt bình tĩnh rời đi, không ai có thể phát hiện sâu trong ánh mắt của nàng, có một tia đau lòng như có như không. Trước khi rời đi, nàng thường vung tay áo một cái, sát khí nhu hòa đảo qua, quét đi toàn bộ tro bụi.



Mấy vị sư đệ, đều định kỳ tới đây thăm Lôi Động, ở ngoài cửa yên lặng đứng một lúc rồi đi. Hình dáng của bọn họ, so với một năm trước thì già hơn. Nhất là Tả Siêu, biến hóa đặc biệt rõ ràng. Từ chàng trai trẻ trung, trưởng thành là cao cao to to, thanh niên suất khí, cười ngu ngơ dày đặc, không có chút phong phạm hung thần ác sát của một tiểu khắc tinh của tà phái.





Còn có Lôi Thanh Nhi, cũng từ từ trưởng thành, Đinh Uyển Ngôn tự thuật xuống, thời gian dần qua biết rõ đó là ca ca của mình. Nhất là mỗi lần nghe được, sau khi biết được ca ca nghe tin mình bị bắt, lửa giận ngút trời, tiêu diệt toàn tộc của Lý Trường An, Lôi Thanh Nhi có cảm giác ấm áp, hình tượng của Lôi Động, được Đinh Uyển Ngôn hình tượng hóa tốt đẹp hơn, trở nên đặc biệt cao lớn.



Biết rõ hắn bế quan trường kỳ, chỉ cần rỗi rãnh, cho nên thỉnh thoảng sẽ đi tới cửa ra vào quan sát xem ca ca có đi ra không. Muốn được tận mắt nhìn thấy, phong thái tuyệt thế của ca ca, khi còn bé không hiểu chuyện, còn cho rằng hắn là người xấu, ai bảo sắc mặt của hắn âm trầm, con mắt rất hung dữ chứ? Tiểu nữ hài nhi tám tuổi, ngày từng ngày lớn lên, tu vi, gia tăng từng ngày lên.




Cách hai năm, sau khi Vạn Quỷ lão tổ trở về, biết được Lôi Động bế sinh tử quan, không đến Trúc Cơ không đi ra, cũng hơi kinh ngạc. Trong ánh mắt hiện ra một tia vui mừng, hắn rất hiểu tiểu tử Lôi Động này, nếu không có nắm chắc thật lớn, tuyệt đối không làm loại chuyện này, cứ theo đà này, chắc không bao lâu, có tỷ lệ rất lớn sẽ thu thêm một đồ đệ.



Nhất là Lôi Thanh Nhi, lão tổ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, tư chất của nàng tuy không bằng Âm Sát Song Anh trăm năm khó gặp, nhưng so với thủ tịch đệ tử Nam Cung Ly tương xứng, phải biết rằng, Nam Cung Ly có tư cách đứng đầu lần tuyển nhận đệ tử mới.



Cho nên có được đồ đệ từ trên trời rơi xuống như thế, Vạn Quỷ lão tổ làm sao không vui vẻ? Cho nên việc Lôi Động dấu diếm hắn chuyện có được Thượng phẩm linh quỷ, sự khó chịu này đối với hắn cũng giảm đi không ít.



Lại nghe quỷ nô bẩm báo Đinh Uyển Ngôn vì cứu tiểu cô nương này, vận dụng Vạn Quỷ Lệnh, còn diệt toàn tộc của tên chấp sự về quê thành lập gia tộc tu tiên, Vạn Quỷ lão tổ cũng hừ lạnh một tiếng, nói:



- Ta đoán đây là mưu ma chước quỷ của tiểu tử Lôi Động, bổn tọa đang cảm thấy kỳ quái, vì cái gì mà hắn có nhiều linh thạch đi thu mua nhiều Tạo Hóa Đan như thế? Thì ra là đoạt được a, nhưng mà, diệt rất tốt, không diệt hắn, một khi chuyện này truyền ra, Vạn Quỷ Quật của ta còn thể diện gì dừng chân ở Âm Sát Tông nữa?




Một tháng qua đi, lại một năm trôi qua.



Trong chớp mắt đây đã là năm thứ năm hắn bế sinh tử quan. Trong phòng Lôi Động yên lặng đã lâu, ngày hôm nay, rốt cục có tiếng gió rít gào, chấn đắc vách tường run lên.



Giống như, có một đầu mãnh hổ bị đói lâu ngày, liên tục gầm gừ, như muốn phát tiết áp lực thật lâu.



Hơn bốn năm, suốt hơn bốn năm. Đời này của Lôi Động, chưa từng bế quan dài như thế. Cô tịch tích lũy dài như thế, làm cho tâm thần của Lôi Động như ở biên giới sụp đổ. Mỗi ngày, trừ tu luyện ra, vẫn là tu luyện, hắn vào lúc này, cần thổ lộ hưng phấn và hậm hực trong nội tâm một chút.




Trong khu vực đệ tử thân truyền định cư, cũng không phải là chỉ có một mình Lôi Động, những người còn lại, sau khi nghe được tiếng gầm gừ như quỷ gào thét này, nhịn không được tập trung lại.



Cách đó không xa, ở trong khu vực đệ tử Trúc Cơ kỳ cư trú, nghe được tiếng gầm gừ bất phàm này. Tất cả đều thi triển thân pháp tinh diệt, quỷ dị xuất hiện ở bên ngoài cửa.



Một đám đám sương mù nhàn nhạt thổi qua, Đinh Uyển Ngôn cầm tay Lôi Thanh Nhi, lặng yên xuất hiện bên ngoài hành lang. Ánh mắt có chút kích động, nội tâm của nàng vô cùng rung động nhìn vách tường đang run run.




- Oanh!



Vách tường đá xanh mở ra, khuôn mặt có chút gầy gò, Lôi Động tinh thần tràn đầy xuất hiện trước mặt của mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Thành công, mười lăm năm. Nhập môn đến nay, đã được mười lăm năm. Cuối cùng từ một thiếu niên hiểu biết tình tỉnh mê mê, phát triển đến Trúc Cơ kỳ. Đoạn đường này vất vả cùng gian nan, cũng chỉ có Lôi Động tự mình biết, ngọt bùi cay đắng trong đó, cũng chỉ có Lôi Động tự mình nuốt mới cảm thụ được tư vị bên trong.



Có lẽ đã lâu không nhìn thấy mặt trời, gương mặt của hắn có chút tái nhợt. Nhưng trong đôi con mắt, lại ẩn chứa màu đen thâm thúy, giống như đã trải qua vô số tuế nguyệt và tang thương. Tu tiên, đây chính là chuyện vô cùng tịch mịch, càng đi về phía sau, thường thường cần bế quan thời gian rất dài, nếu như tâm trí không đủ kiên định, thường thường sẽ sụp đổ, thế cho nên mới có tẩu hỏa nhập ma.



Thời gian hơn bốn năm dài dằng dặc, Lôi Động toàn bộ nhờ vào Tích Cốc Đan duy trì tánh mạng, còn tất cả thời gian, hắn đều dùng trên tu luyện. Trải qua thời gian dài đau khổ cùng tịch mịch, dày vò nội tâm của hắn, cũng đã ma luyện và đánh bóng ý chí của hắn.



Hắn vào lúc này, nhìn thì gầy gò. Nhưng toàn thân cao thấp, lại tràn ngập tính bạo phát lực lượng. Giống như được thiên địa quán thông, thể chất phàm nhân, đã từ từ chuyển hóa thành thân thể tiên thiên, tiên cơ đã trúc. Tất nhiên không giống bình thường, cùng với lúc Luyện Khí kỳ, đã có biến hóa cực lớn.