Giờ khắc này tại Thiên Thủy chi đỉnh....
Ngũ Qủy Tà tu đang tham lam phân chia thân thể của Nam Cung Lưu Vân.
Tam Qủy cùng Tứ Qủy đan hung hăng cắn phân chia thân thể của Nam Cung Lưu Vân mà cắn nuốt, Tam Qủy nuốt gọn cả cánh tay trái của hắn, hàm răng sắc bén như lưỡi kiếm cắn nát cánh tay hắn.
Máu tươi từ bả vai phun ra tuông tóe.
""rột...rột..""
Tam Qủy nhai xương cánh tay cùng máu thịt nát nhừ, rồi nuốt.
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới não bộ kéo Nam Cung Lưu Vân trở về thực tại, tuy cả người đau đớn nhưng khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân vẫn lạnh lùng nhìn Tam, Tứ Qủy.
Tam Qủy Tứ Qủy thấy vậy hơi kinh ngạc, Võ Hoàng cảnh tuy khác với các cảnh giới khác, dù thân thể bị hủy chỉ cần linh hồn tồn tại vẫn sống mãi, nhưng cảm giác đau đớn khi thân thể dần bị cắn nuốt không phải ai có thể tiếp nhận được, nhưng bọn họ kinh hãi phát hiện sắc mặt Nam Cung Lưu Vân như không cảm giác đau đớn gì, còn lạnh lùng nhìn bọn họ.
Hai người nhìn nhau, cũng từ ánh mắt của nhau thấy được sự khiếp sợ của đối phương, nghĩ nghĩ, hai người lắc đầu, tiếp tục cắn nuốt hắn.
Cảm giác đau đớn thống khổ kịch liệt đánh sâu vào tâm trí của Nam Cung Lưu Vân, nhưng sắc mặt của hắn không chút thay đổi, ngay cả đôi chân mày cũng không nhăn một chút.
""Ngươi nhìn, ruột ngươi thật ngon..."" Tứ Qủy cười hắc hắc, cầm ruột của Nam Cung Lưu Vân đưa trước mặt hắn ý đồ trêu chọc hù dọa Nam Cung Lưu Vân, nhưng Nam Cung Lưu Vân chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Tứ Qủy chợt cảm giác sâu trong nội tâm hơi sợ hãi, ngay cả miếng ruột chui vào trong miệng cũng không có cảm giác ngon lành, giống như ăn sáp.
“Ngươi rất đặt biệt, cùng những đám gia súc(ám chỉ con người) chúng ta từng ăn rất khác biệt, một điểm hoảng sợ cũng không có.” Tam Qủy liếm liếm máu tươi dính trên ngón tay, ánh mắt kinh diễm nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, giống như con người nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
""Đúng thế, chúng ta ăn thịt sống ngoại trừ để thôn phệ tinh hoa tẩm bổ tự thân, còn mượn cái cảm xúc hoảng sợ kinh hãi khi bị chúng ta ăn, giúp chúng ta tiến hóa, Công pháp chúng ta tu luyện chính là bắt chước Thất Tình Lục Dục Thánh Qủy, hấp thu cảm xúc sợ hãi của sinh linh mà tiến hóa, mà ngươi....một chút sợ hãi cũng không có."" Tứ Qủy vẻ mặt bất mãn nói.
""Thịt ta ăn ngon không?""
Đột nhiên, Nam Cung Lưu Vân mở miệng, sắc mặt hiện vẻ tò mò nhìn Tam, Tứ quỷ, nghi hoặc.
""Ngon lắm!"" Tam, Tứ quỷ mồm nhai cả tảng thị nên không thể mở miệng, chỉ đồng loạt gật đầu.
""Cho ta ăn với, ta từng ăn qua rất nhiều thịt, từ thịt người, thịt yêu thú, thịt Ma Thú...nhưng thịt của chính ta thì chưa từng....nhìn các ngươi ăn ta cảm giác buồn mồm quá!"" Nam Cung Lưu Vân hào hứng mở miệng, ánh mắt sáng rực nhìn bọn quỷ.
""......""
Hai quỷ bốn mắt nhìn nhau, cảm giác lạnh lẽo sau ót, bọn họ lúc này thật sự sợ hãi người đàn ông trước mắt này, bọn họ cảm giác miếng thịt trong miệng giờ không khác gì cức nhão cả.
""Cho hắn!"" Qủy Đầu vẻ mặt hứng thú nói.
Nghe vậy tam quỷ bọn họ đưa một miếng thịt đùi đưa vào miệng Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân há miệng to cắn vào, từng giọt máu chảy vào miệng, từng miếng thịt dai dai đến nỗi hắn nhai vài lần mới nuốt được, hắn đột nhiên bật khóc.
Ngũ quỷ, kể cả Diệp Minh cũng nghi hoặc nhìn hắn.
""Ăn quá ngon, ta từng ăn qua thịt người, nhưng chưa bao giờ ăn thịt của chính ta, cũng chưa từng bị người khác ăn thịt, cảm ơn các ngươi cho ta cơ hội được ăn thịt của mình..ta cảm giác dường như lĩnh ngộ ra cái gì đó..là Thực Đạo,...Thực Đạo giả, Trên đời này cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng có thể nuốt...."" Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt cảm kích nói.
*Toàn trường câm lặng*
"".....""
""Diệp Minh, Tiểu tử này giữ lại, có vẻ hắn có tiềm chất đấy..."" Đột nhiên giọng nói của Vương Bá Ngưu tàn hồn truyền âm cho Diệp Minh.
""Vâng phụ thân!"" Diệp Minh gật đầu, bản thân hắn cũng cảm giác người này không đơn giản, biểu hiện của người này khó có thể hình dung được, quá kinh diễm, quá đặt biệt!
Nhanh Chóng, Tam Qủy Tứ Qủy cắn nuốt từ tứ chi, lục phủ ngũ tạng, ruột gan phèo phổi, chỉ còn chừa mỗi cái đầu Nam Cung Lưu Vân.
Chẳng sợ chỉ còn lại có một cái đầu, thần thái của Nam Cung Lưu Vân vẫn không thay đỗi, bình thản nhìn Tam Qủy cùng Tứ Qủy.
""Ngũ muội, đầu của hắn kìa, đến ngươi xử lý.."" Tam,Tứ quỷ nhanh chóng nói, trong lòng thì âm thầm cười lạnh, ngươi muốn tranh ăn não thì lên mà ăn, xem có nuốt được không.
Ngũ muội sắc mặt hơi khó coi, nàng thấy biểu hiện của Nam Cung Lưu Vân, khóe miệng tuy thèm nhưng lại không dám đến ăn.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác cổ họng đều có chút bế tắc.
Chẳng sợ Nam Cung Lưu Vân chỉ còn một cái đầu..
Nàng cũng cảm giác sợ hãi hắn!
Một người ngay cả thịt của bản thân cũng ăn, thì còn cái gì hắn không dám ăn? Còn chuyện gì hắn không dám làm?
Trong lúc nàng đang do dự, đằng sau bọn họ thấp thoáng một thân ảnh từ hư phản thật xuất hiện.
""Các vị sao không ăn tiếp?"" Đột nhiên một giọng nói nghi hoặc vang lên từ đằng sau ngũ quỷ.
""Ngươi?....!?"" Ngũ Qủy Tà tu quay đầu lại, chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân đang đừng đằng sau bọn họ, trong chốc lát, bọn họ kinh hãi không nói lên lời.
""Làm sao có hai cái Nam Cung Lưu Vân?!!"" Ngũ Qủy Tà Tu ánh mắt mờ mịt, không rõ nguyên nhân.
Nếu phân thân thuật thì không phải, bởi vì người bọn họ ăn là bằng xương bằng thịt.
""Đấy là ta, đây cũng là ta, chúng ta tuy hai mà một."" Dường như thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Nam Cung Lưu Vân mỉm cười giải thích.
""Hẳn là một loại huyết thống bí pháp, đem bản thân chia ra làm hai, hai linh hồn, hai thể xác."" Qủy Đầu kiến thức sâu rộng nhanh chóng phân tích, nói.
""Qủy Đầu huynh quả nhiên kiến thức sâu rộng, quả thật là một loại huyết thống bí pháp, Ta với Huyết Đạo cũng có nghiên cứu, năm người các ngươi ăn thịt ta nhiều vậy, thật sự nghĩ thịt ta dể dàng ăn vậy sao?"" Nam Cung Lưu Vân cười tỉm tỉm, trêu tức hỏi.
""Cái gì..?"" Năm người đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng dùng bí pháp ói ra những gì bản thân nuốt, nhưng vô dụng.
Những mảng xương mảnh thịt của Nam Cung Lưu Vân đột nhiên biến thành những con Huyết Trùng lớn nhỏ, chui vào trong khắp cơ quan nội tạng của bọn họ, tiến hành cắn nuốt, mà con huyết trùng to nhất lại chui vào não của bọn hắn, chỉ trong nháy mắt, linh hồn của Ngũ Qủy Tà Tu bị Huyết Trùng thôn phệ chiếm đoạt thân thể.
Ngũ Qủy Tà Tu quỷ dị nhìn nhau cười, đi thẳng tới Nam Cung Lưu Vân bản thể, khẽ quỳ một chân xuống, cung kính hô:
""Chủ nhân!"
Tình thế đột nhiên đảo ngược khiến mọi người ở đây không thể tin được.
Nam Cung Lưu Vân không những không chết, mà còn khống chế Ngũ Qủy Tà Tu, đảo ngược lại thế cuộc.
Những người đầu hàng ánh mắt hi vọng nhìn Nam Cung Lưu Vân, mong rằng hắn đuổi đi những kẻ xâm lấn này, bảo vệ Bá Đao Môn cơ nghiệp.
""Hảo!Hảo!Hảo! Qủa nhiên là kỳ nhân, Nam Cung Môn Chủ làm ta động ái tài, muốn thu ngươi làm thuộc hạ, ngươi cũng không cần phải chết, Bá Đao Môn cũng vẫn là của ngươi, ta còn cho ngươi rất nhiều chỗ tốt khác, ngươi cảm thấy thế nào?"" Ánh mắt Diệp Minh sáng rực nhìn Nam Cung Lưu Vân như nhìn thấy bảo vật kỳ thế, không nhịn được lên tiếng hỏi.
""Làm thuộc hạ ngươi? Tiểu tử, ta biết ngươi thân phận không đơn giản, nhưng ta nghĩ thứ ta muốn ngươi không đáp ứng được."" Nam Cung Lưu Vân nhìn thẳng vào Diệp Minh, lắc đầu nói.
"Huyết Đạo chân truyền, Thực Đạo Chân Truyền giúp ngươi tu đến Võ Đế, hai chân truyền này tùy ý ngươi tuyển một cái, khi nào công huân đủ có thể hối đoái đầy đủ, làm sao?"" Diệp Minh thành ý mười phần nói.
""Xin lỗi, ta không có thói quen làm chó người khác, ta muốn tự do! Với lại thứ ta muốn, ta nghĩ mình tự tìm hiểu không cần người khác phải đưa cho ta."" Nam Cung Lưu Vân lắc đầu, ngữ khí lãnh đạm đáp.
""Tự do? Tự Do căn nguyên nằm ở thực lực, dưới gầm trời này, ai dám nói mình chân chính tự do? số mệnh khi sinh ra bị Thiên Địa ràng buộc, đến khi chết còn xuống âm ty địa ngục, Phàm Giới trên đầu chính là Chúng Thần Giới, núi cao tất có núi cao hơn, ai dám nói mình chân chính tự do?!"" Diệp Minh gằn từng chữ nói.
Nghe Diệp Minh nói, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân hơi sửng sốt một giây, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
""Tiểu tử ngươi nói đúng, mặc dù sinh linh khi sinh ra đều chịu hạn chế, không cách nào được tự do chân chính cũng như có thể truy tìm tự do chân chính....nhưng ít ra chúng ta còn có một thứ tự do, đó chính là chúng ta có thể tự do lựa chọn dùng thái độ bất kỳ đối mặt với bất kỳ tình huống nào, mà ta...chọn Chiến tử một lần, cho mình một đường sinh cơ!""
""Hảo! Nam Cung Môn Chủ là một nam tử đáng để ta kính trọng, mà người như ngươi ta càng muốn thu ngươi làm thuộc hạ, cùng ta chinh chiến vạn giới, thế nên..đắc tội!"" Diệp Minh tôn trọng nói.
Sau đó Diệp Minh hét lớn:
""Thiên Lý thúc, đến phiên ngươi!""
P/S:
Thế giới như cái lồng giam, chúng ta chỉ như tù binh sống tạm bợ ở cõi đời này, thế giới này lớn thế nào, vũ trụ bao la ra sao, con người chỉ là hạt bụi trong đó, các ngươi từng hỏi mình, mình sống để làm gì chưa? Tại sao mình lại sống?
Tất cả chúng ta luôn chạy theo những ảo ảnh để rồi kết thúc cuộc đời mình trong một sự rỗng tuếch và vô vị.
Tất cả chúng ta đang bị lạc lõng trong một thế giới đầy rẫy những tiếng ồn. Tivi, radio, báo chí, internet... tất cả mọi phương tiện thông tin đại chúng đang nhồi nhét vào não chúng ta biết bao nhiêu loại thông tin. Từ vụ đánh bom trong một thành phố nào đó làm hàng trăm người thiệt mạng, cho tới những quảng cáo đầy trơ trẽn về những món hàng nào đó...
Khi còn đi học chúng ta được giáo dục rằng phải có điểm tốt, khi trưởng thành thì muốn thành đạt hơn trong cuộc sống, kiếm được nhiều tiền hơn, có được nhiều quyền lực hơn, mua được chiếc xe tốt hơn... Song không một ai chịu dừng lại để suy ngẫm giữa một chuỗi hành động cuồng điên đó, thì vấn đề đằng sau có thể làm cho họ tỉnh ngộ: "Nếu ta có được công việc mới này, nếu tacó được cái xe hơi mới này, nếu ta có được căn nhà mới này... rồi thì sao? Đâu là mục đích cuối cùng của tất cả những cái đó? Có thật là bản thân ta muốn chúng hay không? Phải chăng ta đang chạy theo những mục tiêu được cho là sẽ khiến bản thân ta hạnh phúc, thứ hạnh phúc đó có tồn tại sau khi ta đạt được chúng hay không?"
Thế nhưng khi những câu hỏi này được đặt ra trong đầu ta thì ta cảm giác nó thật khủng khiếp, bởi vì nó đã phủ nhận toàn bộ mọi hoạt động sống của con người. Thế nên những con người bình thường có xu hướng rủ bỏ càng sớm càng tốt những suy nghĩ phiền hà này, họ thấy mình bị làm phiền bởi những câu hỏi đó, họ cảm thấy mệt mỏi hay chán chường vì nó quá khủng khiếp đối với họ, họ tìm cách che đậy những suy nghĩ về vấn đề ý nghĩa của hành động bởi những thói quen trong hoạt động hàng ngày, bởi niềm vui mà còn người tìm thấy trong các mối quan hệ riêng tư hay quan hệ xã hội, bởi thành công trong công việc, bởi bất kì những trò tiêu khiến nào, bởi việc "tận hưởng niềm vui", "tạo ra các mối quan hệ", "đi đây đi đó"...
Thế nhưng một ngôi sao không thể làm sáng lên cả bầu trời, nỗi cô đơn sợ hãi khi bị bỏ lại trong sự tối tăm của cuộc đời dù sớm hay muộn thì người ta cũng nhận ra, nó khiến cho người ta không thể nào chịu đựng thêm được nữa, nhưng làm người bình thường thì cũng có cái hay của nó: họ lại ráng chịu đựng và tiếp tục theo đuổi những mục tiêu mà họ cho là của mình. Song tất cả những điều trên chỉ chứng tỏ một sự lạc lối của con người: họ cho rằng mình muốn cái gì và mình sống vì cái gì nhưng thật ra họ chẳng biết được mình muốn cái gì và mình sống vì cái gì.
Để nhận thức được vấn đề này thì người ta cần phải nhận thấy rằng: biết được mình thực sự muốn gì là việc làm không hề dễ dàng như người ta thường nghĩ, đây là một trong những vấn đề khó khăn nhất mà bất kì ai cũng phải đối mặt: Tôi muốn gì? Đây là một câu hỏi mà người ta thường hay né tránh bằng cách chấp nhận những mục đích, sở thích của người khác hay một nhóm người nào đó và cho đó là của mình, việc này tương tự như câu nói: Anh thích gì? Tôi thích những thứ mà người ta bắt tôi phải thích.
Lý do ta viết bộ truyện này cũng thế, từ những nhân vật xuất hiện trong truyện như Vương Bá Ngưu, Diệp Minh, Diệp Thiên Hùng, Nam Cung Lưu Vân, Alucard, Ngạo Thiên,..vv...cũng thế, bọn họ đều có mục đích sống riêng của mình, như Diệp Minh chỉ đơn giản là mạnh lên, vì mạnh lên, hắn có thể không từ thủ đoạn nào, nhưng hắn vẫn có tình người, hắn cũng biết yêu,..hay Vương Bá Ngưu, mục đích sống của hắn chỉ đơn giản là Làm những gì mình thích, và sống để trải nghiệm sự phấn khích, nếu hắn coi trọng nữ nhân nào đó, hắn không chút do dự bắt lấy dù phải dùng vũ lực, như hắn muốn giết ai đó, hắn sẽ giết mặc kệ dùng thủ đoạn tồi tệ nào, những việc mà Vương Bá Ngưu làm khiến người khác nghĩ là Ma Đầu chẳng qua là những việc mà nội tâm người ta mong muốn làm nhưng ngại Đạo Đức ràng buộc. Giống như thấy người khác giàu hơn mình, các ngươi không phải nghĩ là sẽ đi cướp của người khác sao? Hay thấy gái kia xinh quá, ngon quá, mà bản thân lại nghèo, xấu trai, không phải các ngươi nghĩ sẽ bắt nàng và xxx sao? Nhưng các ngươi ngại pháp luật, ngại thực lực không đủ, ngại đạo đức ràng buộc, các ngươi không dám! Hắn lại dám!
Các ngươi vĩnh viễn sống dựa theo quy củ của người khác, các ngươi vĩnh viễn không thể thật sự được "sống".