Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 125




Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Lão nhân càng trắng bạch, cổ họng lão khọt khẹt ra từng bãi nước đờm vàng xanh, thỉnh thoảng hai tay ôm đầu thấp giọng gầm grừ, tri giác dần dần biến mất, đám người thấy vậy kinh hãi không thôi, nhưng bọn họ cũng không biết làm sao, bên ngoài là đại quân ma chủng, bên trong là tu sĩ chuẩn bị biến thành ma chủng, bọn họ tiến thối lưỡng nan, đi cũng không được mà ở cũng không được.

Sau mười phút, đám người có thể rõ ràng trông thấy mí mắt Lão nhân run động một cái, ánh mắt dần dần trắng dã, cốt cách thân thể ngày càng mở rộng, cả người lão phồng lên trở nên vô cùng to lớn, một cỗ khí tức cường đại dần dần xuất hiện.

Ngay lúc lão nhân chuẩn bị lần cuối cùng thuế biến, một thân ảnh nhỏ con xuất hiện sau lưng lão nhân, con dao găm trong tay như có sinh mệnh nhẹ nhàng đâm vào lổ thủng trên đầu lão nhân do bị thạch chủng va trúng, cả bàn tay cùng con dao đâm lút vào sâu trong đại não của lão nhân, óc tương phun ra nhão nhẹt. 

Sau chốc lát, thân thể khổng lồ của lão nhân không cam lòng gào thét một tiếng, phẫn nộ ngã xuống, nó chưa kịp thuế biến trở thành ma chủng liền bị giết chết.

Mà người ra tay lúc này chính là Lập Hàn, nhìn Lập Hàn khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nào từ trong não tương rút ra cánh tay của mình, đám người còn lại chợt rùng mình.

Bọn hắn tuy giết zombie, nhưng cũng chưa từng giết người lần nào, đạo đức ràng buộc khiến bọn hắn không muốn ra tay giết chết lão nhân, nhưng Lập Hàn lại không chút do dự liền giết, mà sắc mặt lại không chút thay đỗi nào.

Khi ánh mắt lạnh lùng của Lập Hàn khẽ liếc ba người, trong lòng ba người chợt xuất hiện cảm giác sợ hãi, giống như đang đối mặt với hung thú.

Một lúc sau Lập Hàn tà dị cười, khẽ nói:

""Ở lại đây không phải là kế sách hay, đồ ăn cũng chỉ chống đỡ được một tuần, thay vì ở lại đây thì chúng ta bây giờ mang theo đồ ăn di chuyển tới khu trung tâm Sát Lục Ma Triều, nơi đó hiện tại tuy không có Ma Đế tọa trấn nhưng cũng có cường đại tu sĩ tọa trấn chống lại ma chủng, chỉ nơi đó mới có đại lượng thức ăn, khả năng sống sót càng cao hơn."" 

Ba người trầm mặc không nói, thành thật mà nói bọn hắn không muốn di chuyển tiếp, bên ngoài quá nhiều ma chủng di chuyển, bọn hắn ra ngoài chính là tươi sống bia ngắm, tỷ lệ tử vong cao hơn.

Tuy nhiên Lập Hàn nói cũng đúng, nếu bọn hắn ở lại đây thì chỉ chống đỡ được một tuần, một khi những người sống sót ở khu vực này chết hẳn hoặc biến thành ma chủng, nơi này sẽ là trận doanh của ma chủng, bọn hắn ở lại khác gì ba ba bị bắt trong rọ, chỉ có một đường chết.

""Được, chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai rời đi!"" Trung niên nam tử sau khi cân nhắc lợi và hại nhanh chóng đáp, tuổi hằn trong bốn người lớn nhất, hắn đã đồng ý thì Lâm Động và Tình Tuyết chỉ có thể đồng ý, bởi vì nếu không đồng ý thì hai người bọn họ rời đi, hắn và tình tuyết chỉ có con đường chết.

Thấy Lâm Động bọn họ không phản đối, Lập Hàn gật đầu, quay đầu đi kiếm chỗ ngủ.

Lâm Động và Tình Tuyết đi tới một góc ôm nhau ngủ, trung niên nam tử thì một mình nằm một vách tường.

Khi Tình Tuyết, Lâm Động, Trung niên nhân đã ngủ say, Lập Hàn đột nhiên mở mắt đứng dậy, ánh mắt hắn thị huyết nhìn ba người đang ngủ, cổ họng hắn liên tục nuốt nước miếng, nhưng dường như nghĩ đến gì đó, Lập Hàn miễn cưỡng thu người lại, bản thân đi tới xác của lão nhân, lúc này đây khóe miệng hắn lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, ánh mắt huyết hồng, bàn tay gầy gò nâng thân thể lão nhân lên, hai móng tay sắc nhọn từ trong da thịt đâm ra, Lập Hàn đút hai bàn tay vào thân thể Lão Nhân.

Trong nháy mắt, thi thể lão nhân từ từ bị cái gì đó rút đi, chỉ trong tích tắc thân thể lão nhân đã trở thành da bọc xương,máu tươi quỷ dị bị Lập Hàn hấp thụ mất.

Ánh mắt Lập Hàn giờ phút này tràn ngập hưởng thụ cùng thỏa mãn, lão nhân thân là tu sĩ, máu huyết tinh hoa rất thịnh vượng, hấp thụ toàn bộ huyết dịch của lão nhân khiến Lập Hàn sắp sửa đột phá Ma Chủng cấp một, Ma Tốt cấp.

Ma Tốt cấp phân chín cảnh, vượt qua chính cảnh đột Ma Kiếp tấn cấp Ma Binh, Ma Binh sánh ngang với độ kiếp kỳ tu sĩ, sánh ngang Võ Quân cấp võ giả.

Lập Hàn thật ra đã thức tỉnh cao cấp ma chủng huyết mạch, chính là Thôn Phệ Ma Chủng nhất mạch bên trong Hấp Huyết ma, hấp huyết ma khá giống hấp huyết quỷ, chỉ khác một chỗ hấp huyết quỷ căn bản là tử vong sinh vật, còn Hấp Huyết ma là chân chính sinh mệnh sống, Hấp huyết quỷ hút máu căn bản chính là hấp thu tử khí sau khi giết chết sinh linh để tu luyện Huyết Đạo, còn Hấp Huyết Ma hút máu căn bản chính là xem nó là thức ăn, hấp thụ tinh hoa trong máu sinh linh để tiến hóa.

Hàn Lập mới thức tỉnh, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, cho nên hắn cần ngụy trang bản thân, chỉ cần thôn phệ càng nhiều sinh linh, hắn sẽ tiến hóa, mà cách để một tên tiểu ma như hắn có thể tùy ý hấp thụ máu huyết chỉ có cách chính là ngụy trang gia nhập Man Tộc trận doanh, thân là sinh vật sống từ man nhân tiến hóa thành Hấp Huyết Ma, hắn ngụy trang thành nhân loại không ai có thể biết được.

Nếu gia nhập ma chủng trận doanh, nó phải nguy hiểm tính mạng cùng man tộc chém giết mới có thể hấp huyết, như thế căn bản sẽ khiến nó gặp nguy hiểm, mà trí thông minh cao như hắn tội gì phải xông pha giết địch để chiếm được thức ăn?

Ánh mắt Hàn Lập lúc này âm tàn nhìn Lâm Động, trước đó khi chưa biến thành Hấp Huyết Ma, hắn có một ước mong chính là được chiếm hữu Tình Tuyết, tuy nhiên Tình Tuyết lại yêu thích Lâm Động, nếu không phải Ma Chủng hàng lâm, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn Lâm Động cưới Tình Tuyết, chỉ có thể tuyệt vọng cùng thống khổ nhìn người mình thích bên người khác.

Nhưng giờ ma chủng hàng lâm, đạo đức ranh giới gì đó của nhân loại đã bị nghiền nát, hắn thân là cao cấp ma chủng, muốn đoạt lấy Tình Tuyết đơn giản chỉ là cái búng tay, tuy nhiên...không vội!

Hắn muốn cho Lâm Động biết thế nào là cảm giác tuyệt vọng!

Hắn muốn hảo hảo chơi đùa với đám nhân loại này!

..........

Sáng hôm sau bốn người dần dần tỉnh lại, thu dọn một chút đồ ăn bắt đầu đi.

Tuy nhiên Tình Tuyết đi được vài bước đột nhiên té ngã, Lâm Động kinh hãi chạy tới thì phát hiện chân nàng lúc này đã sưng tấy do bị trật.

Tình Tuyết miễn cưỡng cười, sắc mặt khó coi nói:

""Hôm qua ta chạy khỏi zombie truy đuổi bị trật chân.""

Nghe Tình Tuyết nói vậy, sắc mặt Lâm Động thoáng trần trọng. 

Phải biết bọn hắn là người bình thường, chạy từ đây đến khu trung tâm chẳng biết đến năm nào tháng nào, lúc trước chưa có ma chủng hàng lâm thì giao Thông thông suốt, truyền tống trận, phi hành pháp bảo công cộng chỗ nào cũng có, tuy nhiên giờ những thứ đó từ khi na chủng hàng lâm thì hầu như không sử dụng được, cái thì mất cái thì hư hỏng, mà nếu muốn đi bộ từ đây đến khu trung tâm, bằng vào phàm nhân tốc độ phải mất mấy chục năm, dù sao thì chỉ riêng tiên ma thành diện tích đã bằng nữa cái địa cầu.

Giờ khắc này truyền tống trận gần nhất chính là phải dùng năm ngày đi đường, vẫn chưa biết nó còn sử dụng được hay không, trật khớp sưng tất thì 3-4 ngày mới đi lại bình thường được, mà đoạn đường này tuỳ thời đều là nguy hiểm rình rập, dẫn theo một người tạm thời tàn phế khác nào tăng nguy hiểm cho đồng đội? 

Trung niên nam tử ánh mắt lạnh lẽo vô tình nói:

“Bỏ lại nàng, lưu cho nàng một ít đồ ăn rồi chúng ta rời đi.” 

Lập Hàn trầm mặc không nói gì xem như không phản đối lời của trung niên nam tử. 

Nhưng Lâm Động lại không nhịn được, lớn tiếng nói:

“Nàng ở lại chẳng khác nào một con đường chết?” 

“Thế ngươi muốn thế nào, tiểu tử? Lưu lại chăm sóc nàng?” Trung niên nam tử cười lạnh hỏi.

Lâm Động nghe vậy ú ớ nói không ra lời, nếu hắn lưu lại với Tình Tuyết khác nào một con đường chết? Mà nếu rời đi thì hắn lại không chịu được, tình tuyết là người yêu hắn và cũng làm người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này, bỏ nàng để chạy trốn thì hắn sống để làm gì? Ngay cả người yêu còn không thủ hộ được thì thà chết đi còn hơn, dù sao chết đi thanh thản hơn còn sống, nay đây mai đó bữa đói bữa no, lúc ngủ cũng không được yên giấc sợ mai tỉnh dậy bị ma chủng thôn phệ sạch.

Vò đầu suy tư một hồi Lâm Động cắn răng nói:

“Ta cõng nàng cùng đi!” 

“Tuỳ ngươi thôi.” Trung niên nam tử lắc đầu, thu thập hành lý dẫn đầu rời đi, theo sau là Lập Hàn.

“Động ca, cảm ơn ngươi.” Hai mắt Tình Tuyết giờ tràn ngập nước mắt, nàng hạnh phúc mỉm cười ôm Chầm lấy hắn.

Là nam nhân này ngay thời khắc mấu chốt vẫn tình nguyện cõng nàng cùng đi chứ không chịu rời đi một mình...

“Chúng ta giờ là người yêu mà..cảm ơn gì, ta còn muốn cùng ngươi sinh hầu tử đây, lầm sao nỡ bỏ ngươi một mình ở lại được, đồ ngốc!” Lâm Động lấy tay lâu đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trêu ghẹo nói. 

“Ngươi xấu..!” Sắc mặt Tình Tuyết chợt đỏ hồng lên, thân là thiếu nữ mười lăm tuổi, nàng chính là đang tuổi yêu đương đâu. 

“Hahha..” Lâm Động cười ha ha, mười phần hồn nhiên.

“Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ đâu?” Ánh mắt Lập Hàn nghiền ngẫm nhìn Lâm Động, thầm nói.