Đại Lý Tự Khanh

Chương 86: Lại phản công




Nam nhân trên người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tình tiết như vậy, cây gậy chôn trong thân thể nàng đã mềm xuống, nhưng hắn cứ ôm nàng trong ngực, không cho nàng cử động, đương nhiên cũng không định rút ra.

Lâm Vãn Khanh càng nghĩ càng uất nghẹn.

Người này bề ngoài trông như quân tử chính trực, nhưng nếu kể về hành vi buông thả ngầm, e là mười người thì sẽ có chín cảm thấy là nàng bịa đặt, còn một người sẽ cảm thấy nàng muốn tìm cái chết.

Không cam lòng, nàng muốn trả thù.

Lâm Vãn Khanh để Tô Mạch Ức ôm mình thở dốc, nhưng ánh mắt nhìn xung quanh không có ý tốt.

Đột nhiên, ngón tay út của nàng móc vào một dải gấm thật dài —— nó được dùng để thắt móc ngọc, đủ dài, đủ chắc.

Trong lúc suy nghĩ thoáng qua, Lâm Vãn Khanh lên kế hoạch.

Nàng lặng lẽ kéo dải gấm trên tay, sau đó dùng chân móc eo Tô Mạch Ức vẫn đang đung đưa chậm rãi.

Tô Mạch Ức ngẩng đầu nhìn nàng.

Lâm Vãn Khanh nhanh chóng quyết định, chống nửa người dậy, thình lình hôn hắn. Học theo kiểu của hắn, dùng đầu lưỡi câu hắn, trêu chọc liếm láp, đi sâu vào từng chút.

Tiểu huyệt bị cắm đỏ ửng cũng không nhàn rỗi, từ từ co rút lại, mép ngoài bóp chặt cái túi căng phồng của hắn.

Tô đại nhân quả nhiên không chịu nổi một chút khiêu khích nào.

Chỉ sau hai ba lần, Lâm Vãn Khanh cảm nhận rõ ràng vật khổng lồ trong cơ thể lại cứng ngắt. Hơi thở của Tô đại nhân dần dần nặng nề, có vẻ chuẩn bị sẵn sàng xông pha trận mạc.

Lợi dụng lúc này, Lâm Vãn Khanh vươn một tay ra, dùng ngón cái khảy nhẹ nhũ châu săn chắc trước ngực hắn, đợi khi Tô Mạch Ức rên rỉ không chịu nổi, nàng đột nhiên dùng sức xoay người lại.

Vị trí của hai người lại thay đổi.

Tô Mạch Ức buồn cười trước mong muốn chiến thắng quái đản của nàng, hơn nữa đã ăn no một lần rồi, cũng có ý muốn chơi với nàng nên để tùy ý nàng.

Lâm Vãn Khanh nắm bắt cơ hội, vừa lấy lòng, vừa tiếp tục trêu chọc, cho đến khi xác nhận rằng Tô đại nhân đã hoàn toàn mất cảnh giác, để nàng tùy ý muốn làm gì thì làm……

Hai tay giơ lên cao, chắp lại, dây gấm trong tay quấn quanh tay hắn ba vòng nhanh chóng và chính xác, sau đó xuyên qua cột giường, kéo lại.

“Ô……”

Khi Tô đại nhân phục hồi tinh thần, hắn phát hiện hai tay mình đã bị trói vào cột giường.

Thủ phạm trên người uể oải vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhấc chân ngồi dậy.

“Khanh Khanh?” Hắn hơi hoảng hốt, không rõ Lâm Vãn Khanh muốn làm gì.

Tẩm điện yên tĩnh vang lên tiếng “bựt”, nàng rút gậy th*t của hắn ra khỏi cơ thể mình.

Lúc này dã thú hung hãn sung huyết cứng đờ vì không được thõa mãn, khe rãnh tức giận trừng to.

“Để ta hầu hạ Thế tử gia lau mình.”

Lâm Vãn Khanh vờ vịt, khoác áo choàng đi xuống, xoay người đi vào phòng tắm.

Tô Mạch Ức bị trói ở trên giường, không thể động đậy. Đợi một lát, hắn thấy Lâm Vãn Khanh lấy một chậu nước ấm, bưng một cái ghế gỗ tới, ngồi xuống đối diện hắn.

Sau đó, nàng dang hai chân, gác lên hai bên tay vịn của ghế.

Dưới ánh nến, nơi mà mới vừa được hắn yêu thương mãnh liệt đang mở rộng cửa đối diện với hắn.

Nơi đó màu hồng phấn, kẹp chất trắng đục, lông thưa thớt ướt át, ngay cả đùi trong cũng bóng loáng.

Tô Mạch Ức cảm thấy hô hấp ngưng trệ, cổ họng như thắt lại. Hắn muốn đứng dậy để nhìn rõ hơn, nhưng vừa cử động mới nhớ mình đã bị nàng trói.

Vì thế hắn giật tay, trầm giọng nói: “Cởi trói cho ta.”

Lâm Vãn Khanh không để ý. Duỗi tay cầm khăn ướt, bắt đầu từng chút lau sạch âm hộ của mình trước mặt Tô Mạch Ức.

Khăn dính nước, khi lau qua khe thịt, chất nhầy đã khô cũng bị chảy ra. Kéo nhẹ là những sợi chỉ bạc, dâm mĩ không chịu nổi.

Lâm Vãn Khanh lau sạch bên ngoài trước, sau đó dùng tay mở hai cánh hoa nhỏ ra, bắt đầu chậm rãi lau bên trong.

Vừa rồi hắn bắn vào quá nhiều, bây giờ nàng mới lau thế này đã có tinh dịch vón cục kéo theo những sợi trắng nhỏ giọt xuống đất, chẳng mấy chốc đã thành một vũng nhỏ.

Nàng thong thả lau hạ thể, Tô Mạch Ức nằm trên giường sắp nổ banh xác.

Hắn thật sự không chịu nổi nữa, khàn giọng hỏi, “Khi nào Khanh Khanh tới hầu hạ ta?”

Lâm Vãn Khanh thay nước sạch và khăn, quỳ xuống trước mặt hắn.

“Đến ngay.” Nàng cười, giọng nói uyển chuyển quyến rũ, khiến người ta tê cả xương.

Nàng cầm chiếc khăn ấm áp trong tay, vuốt từ dưới lên trên, đến hai cái túi ngọc còn nhẹ nhàng bọc trong lòng bàn tay, từ từ lau rồi xoa nắn.

Sau đó nắm toàn bộ cây gậy đã quá cứng, cẩn thận lau từ trên xuống dưới.

“Ưm…… Ưm……” Tô Mạch Ức mất hồn rất nhanh, bị nàng làm cho thở dốc liên tục.

“Khanh Khanh,” hắn gọi nàng bằng giọng cầu xin, “Đừng đùa nữa, mau cho ta……”

Tay Lâm Vãn Khanh vẫn không ngừng, tựa như không nghe được.

Một tiếng gầm nhẹ của nam nhân chìm đắm trong tình dục, Tô Mạch Ức đã tới ngưỡng cửa của sự kiên nhẫn, đôi mắt phượng luôn trong sáng đã mất tiêu điểm. Hai tay nắm chặt, dải gấm cọ vào cột giường, kêu lục cục, cạch cạch.

Lâm Vãn Khanh cảm thấy thời cơ đã tới.

“Được rồi,” nàng bình thản vỗ đầu con thú đang tức giận, nửa trấn an nửa khiêu khích thổi lên quy đầu: “Sau khi tắm rửa cho Thế tử gia xong, ta cũng mệt mỏi.”

“Mau ngủ đi.”

Tô Mạch Ức lập tức mở to mắt, không thể tin được hành vi xấu xa của nữ nhân này.

Chọc ghẹo hắn thật lâu, sau đó mặc kệ.

Có khác gì giết phu quân của mình?!

Hắn nhìn vật giữa háng còn uất ức hơn hắn, quả thực khóc không ra nước mắt.

Tuy nhiên, nữ nhân nhẫn tâm làm theo lời mình nói, ngáp một cái, nhặt chăn bông bên cạnh rời đi.

“Lâm Vãn Khanh!!!” Tô đại nhân, người luôn luôn thờ ơ, lúc này không thể che giấu được cơn thịnh nộ của mình, hắn chỉ muốn lập tức đứng dậy bắt nữ nhân này tử hình ngay tại chỗ!

Biết vậy vừa rồi không nên nhẹ nhàng như vậy, khiến nàng có tâm tư chơi đùa gian xảo.

Nên trực tiếp đâm nàng mới đúng.

Lâm Vãn Khanh đi được nửa đường, nghe thấy tiếng hét của Tô đại nhân thì quay lại. Nàng đứng ở mép giường một lát, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhặt rèm giường nhàu nát lên, trói chặt Tô đại nhân từ trên xuống dưới, chỉ để lộ gậy th*t thô cứng không cam lòng, lắc đầu phản đối.

Cuối cùng, để Tô đại nhân yên tĩnh, ngủ một giấc thật ngon. Nàng dứt khoát kéo cái yếm của mình, chặn miệng hắn.

Đêm đã khuya, Lâm Vãn Khanh thật sự mệt mỏi.

Nàng đặt một nụ hôn lên gương mặt đang phẫn uất của Tô đại nhân, đắp chăn cho hắn đàng hoàng, xoay người đi ra ghế ở gian ngoài.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm, một tia nắng xuyên qua cửa sổ. Lâm Vãn Khanh lầm bầm xoay người, vùi đầu vào chăn, tiếp tục ngủ.

Cho đến khi gian ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng mới nhận ra có người tới. Cửa tẩm điện bị đẩy ra, ánh sáng mặt trời gần như làm nàng mù mắt.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc khiến nàng run lên.

Nàng nghe thấy giọng nói vui vẻ của một phụ nhân, cười nói với buồng trong: “Thằng nhóc thúi Cảnh Triệt, cuối cùng con cũng biết trở về Trường Tín cung ở, con nhìn xem……”

“A!!!”

Một tiếng hét phá tan sự yên tĩnh.

Lâm Vãn Khanh che đầu giả chết, đột nhiên có chút hối hận chuyện tối hôm qua.

——————

Lời tác giả:

Tô đại nhân chết tại hiện trường, Khanh Khanh chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Thái Hậu: Người trẻ tuổi bây giờ chơi hoang dã đến mức này à?!