Đại Lý Tự Khanh

Chương 74: Khanh Khanh




Khúc Giang nằm ở phía đông nam của thành Thịnh Kinh, luôn là nơi mà các tông thân của hoàng thất thích mở tiệc và vui chơi.

Hôm nay, bữa tiệc ngắm tuyết của Nguyệt An huyện chúa được tổ chức ở đây.

Trên thực tế, bữa tiệc này do vương phủ Võ An tổ chức. Lão Võ An vương thời trẻ đi theo tiên đế bình định sự hỗn loạn, lập nhiều công lao to lớn, là vương khác họ duy nhất mà tiên đế đã phong.

Còn Nguyệt An huyện chúa là đích tôn nữ của lão Võ An vương.

Tô Mạch Ức bận rộn công vụ, tuy đã nhận lời mời, nhưng chỉ có thể đến sau cuộc thảo luận ở Tử Thần điện.

Vì vậy khi hắn đến, khách khứa đã tới đông đủ.

Sau khi chào hỏi ngắn gọn với các tông thân trưởng bối, Tô Mạch Ức được thị nữ dẫn tới một cây cầu có mái che bên cạnh hồ Khúc Giang.

Hiện giờ đang là giữa mùa đông, mặt hồ dưới chân cầu phủ lớp băng mỏng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, băng lớn mang theo băng nhỏ, lay động như ngọc bội va vào nhau.

“Thế tử,” giọng nói hơi ngượng ngùng của một nữ tử vang lên sau lưng, Tô Mạch Ức xoay người, thấy một nữ tử chải kiểu tóc phi tiên, mặc áo lông cáo màu trắng.

Nàng cúi chào Tô Mạch Ức, đứng dậy nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp, lộ ra hai răng nanh nho nhỏ xinh xắn giữa nụ cười thông minh.

“Gặp qua huyện chúa,” Tô Mạch Ức đáp lễ, nhưng giọng điệu và cử chỉ mang theo một chút xa cách bẩm sinh.

Hắn hơi nghiêng người nhìn phía sau Nguyệt An huyện chúa, thấy có người đi theo mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên cầu mau chóng trở nên náo nhiệt.

Bởi vì tiệc tối chưa khai mạc, một ít quý nữ và các công tử của tông thất kết bạn để dạo Khúc Giang. Vào mùa đông, trời tối sớm, mọi người đi bộ mệt mỏi, có người thảo luận về việc vẽ tranh và ngâm thơ trên cầu, nghỉ ngơi thưởng thức phong cảnh.

Đám người hầu mau chóng di chuyển bàn và giấy, bút, nghiên mực. Đèn hình quả dưa đỏ thẫm trên cầu cũng được thắp sáng từng cái một.

Khách nghe theo chủ, tuy Tô Mạch Ức không có hứng thú đối với phong hoa tuyết nguyệt này nọ, nhưng cũng không từ chối, chỉ tránh đám đông rất xa, tìm một chỗ yên lặng để ngắm tuyết và đèn lồng.

“Thế tử, cái này cho ngài.” Không biết Nguyệt An huyện chúa tới khi nào, đưa một lò sưởi cho hắn, gò má ửng hồng quay mặt nhìn nơi khác.

“Đa tạ ý tốt của huyện chúa,” Tô Mạch Ức không nhận, “Tuy nhiên Tô mỗ có thói quen sạch sẽ, không quen dùng đồ của người khác.”

Giọng điệu của hắn chân thành và thẳng thắn, không có ý cố tình làm khó.

Nguyệt An huyện chúa mỉm cười, cúi đầu nói, “Không sao.”

Hai người ngồi xuống lan can cầu.

“Đa tạ thế tử đã đến,” Nguyệt An huyện chúa nhẹ nhàng nói, trong giọng nói là sự rung động chớm nở của nữ nhi.

Vẻ mặt Tô Mạch Ức vẫn như thường, khách khí nói: “Huyện chúa đã mời ba lần, Tô mỗ từ chối vì bận rộn chuyện trên triều, theo lý thuyết Tô mỗ nên nói lời đa tạ.”

Nguyệt An huyện chúa ngẩng đầu, chớp mắt nhìn hắn.

Đôi mắt gợn sóng trong suốt như pha lê, nàng có một đôi mắt rất đẹp, phối hợp với khuôn mặt hơi tròn và tóc mái bằng trên trán, khí chất linh hoạt như một tia nắng khi băng tan vào mùa xuân.

Nhưng Tô Mạch Ức cảm thấy chua xót trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép và xa cách, “Tô mỗ nên tạ huyện chúa vì đã không so đo.”

Nguyệt An huyện chúa nghe vậy bật cười, chỉ nói: “Thế tử vất vả việc nước, Nguyệt An đương nhiên rất hiểu.”

Tô Mạch Ức nghe xong không nói gì thêm, chỉ ngây người nhìn nửa mặt hồ đóng băng, nhất thời thất thần.

Cách đó không xa, người vẽ tranh và ngâm thơ dường như chơi đủ rồi, có người đề nghị muốn xem Nguyệt An huyện chúa vẽ tranh. Bởi vì nàng theo học hội họa với Không Tịch đại sư, một người khá nổi tiếng ở kinh thành.

Sau khi Không Tịch đại sư qua đời, tranh của ông hầu như rất khó kiếm, vì vậy danh tiếng của Nguyệt An huyện chúa cũng theo nước lên thì thuyền lên.

Thấy không thể từ chối, nàng đành phải đáp lại sự mong đợi của mọi người, cầm bút cúi người dạo chơi trên trang giấy.

Nước chảy mây trôi, rồng bay phượng múa, gió xuân vờn quanh, một mỹ nhân dần dần hiện lên rõ ràng trong tranh, nàng ngoái đầu nhìn giữa hoa xuân rực rỡ, đôi mắt long lanh hơi thẹn thùng, dường như đang trao tâm tình với người mình thương.

Sau khi vẽ xong, mọi người đều ngạc nhiên về sự khéo léo và linh hoạt của nó.

“Có tranh mà không có thơ sao được?” Đột nhiên có một người trong đám đông đề nghị, mọi người rộn ràng phụ họa.

“Ai sẽ làm thơ?” Có người hỏi.

Vài vị công tử tông thân ở đây đủ can cảm để tự tiến cử, nhưng đều bị Nguyệt An huyện chúa mỉm cười từ chối một cách uyển chuyển mà không nói lời nào.

“Nếu vậy, huyện chúa tự chọn đi!”

Mọi người đồng ý.

Nguyệt An huyện chúa đặt bút vẽ xuống, cầm cọ mềm bên cạnh lên, nhẹ nhàng đi về phía Tô Mạch Ức.

“Làm phiền thế tử.” Nàng cười nói, đưa bút cho Tô Mạch Ức.

Lúc này Tô Mạch Ức mới phản ứng, nhưng bút đã đến tay, không thể làm mất mặt Nguyệt An huyện chúa. Vì vậy đành phải đồng ý, cầm bút đi tới trước bàn.

Ngọn đèn dầu lay động, hắt lên bức tranh ánh sáng dịu dàng. Mỹ nhân trong tranh khiến hắn ngẩn người.

Không dính phấn, không nhiễm chì; nhẹ nhàng xoay người, đẹp không kềm chế được.

Hắn quá quen thuộc với sự phóng khoáng và hoạt bát đó.

Không phải Tô Mạch Ức không biết, người trong tranh không phải là Lâm Vãn Khanh.

Chẳng qua là sự kết nối của trái tim, vạn vật trong mắt đều là nàng.

Bàn tay cầm bút không nhúc nhích, hắn đột nhiên bật cười.

Hắn luôn luôn coi nhẹ chuyện phong nguyệt, giờ phút này phải thừa nhận rằng, tình yêu không chỉ khó dứt, càng giống một căn bệnh dai dẳng vô tận, hằn sâu vào tận xương tủy, muốn tránh cũng khó.

Dáng vẻ hớn hở của nàng, dáng vẻ cố gắng tranh đấu vì lý do của mình, dáng vẻ rụt rè lấy lòng, dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng……

Vô số khuôn mặt chồng lên nhau ở trước mắt, dần dần biến thành cùng một bộ dạng.

“Đôi mắt sáng, chân mày đẹp, gặp Khanh Khanh bên hồ Khúc Giang. Tóc mây nhẹ búi, từng cụm chuồn chuồn nhỏ màu vàng.”

Đi mực thành văn, đặt bút thành thơ, được một tràng tán thưởng.

Nguyệt An huyện chúa lặng lẽ đỏ mặt khi nhìn thấy hàng chữ cứng cáp này, muốn sai người cất bức tranh nhưng bị Tô Mạch Ức ngăn lại.

Hắn duỗi tay ra, hai người bước tới trước, cách đám đông xa một chút.

“Tô mỗ có chút lời muốn nói với huyện chúa, mong rằng huyện chúa không phiền lòng.” Tô Mạch Ức đi đến chỗ lan can rồi dừng lại, nhìn sóng nước lấp lánh với những bóng đèn lốm đốm trước mặt.

“Lần này đến đây, thứ nhất là do huyện chúa mời mấy lần, không thể từ chối. Thứ hai……”

Hắn dừng lại, xoay người nhìn vào mắt Nguyệt An huyện chúa, trịnh trọng nói: “Thứ hai là có chút lời muốn đích thân nói với huyện chúa, sợ huyện chúa tiếp tục lãng phí thời gian vào Tô mỗ.”

Nguyệt An huyện chúa đổi sắc mặt khi nghe vậy, đôi mắt sáng hiện lên vẻ kinh ngạc và thất vọng.

Tô Mạch Ức nói tiếp: “Trước đây nghe Hoàng tổ mẫu nhắc, huyện chúa nhiều lần từ chối các lời cầu hôn vì Tô mỗ, có chuyện này hay không?”

“Ta……” Nguyệt An nhất thời nghẹn lời.

Tô Mạch Ức không chờ nàng nói tiếp, tự nói: “Cho dù chuyện này có đúng như lời Hoàng tổ mẫu nói hay không, Tô mỗ nên tự giác nói cho huyện chúa…… Tô mỗ khiến huyện chúa thất vọng rồi.”