Đại Lý Tự Khanh

Chương 64: Thay thế




Ánh nắng nhạt màu thưa thớt xuyên qua cửa sổ hình thoi, chiếu vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lâm Vãn Khanh.

Nàng trở mình, ngẩn người khi thấy đồ nội thất bằng gỗ viền vàng đằng sau bình phong bằng lụa có dệt mây vàng.

“Cô nương,” Lai Lạc gọi nàng, vén rèm lụa giúp nàng.

Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ, sau bữa gia yến trong cung hôm kia, hai người không về Đại Lý Tự mà ở trong phủ thế tử.

Ngày hôm sau Tô Mạch Ức đến Tử Thần điện trước lúc bình minh, suốt đêm hôm qua không trở về.

Dù sao gần đây Đại Lý Tự cũng rảnh, Lâm Vãn Khanh muốn xem Lai Lạc ở phủ thế tử ra sao, vì thế quyết định ở thêm một ngày nữa mới rời đi.

Tuy nhiên nàng không quen cuộc sống hàng ngày ở đây, cho nên mỗi khi tỉnh dậy vào buổi sáng thường mất trí nhớ một hồi.

Lai Lạc thấy nàng đã tỉnh, lưu loát đi lấy nước cho nàng rửa mặt, bưng nước trà tới cho nàng súc miệng, muốn hầu hạ nàng thay quần áo.

Lâm Vãn Khanh không quen có người bên cạnh nên từ chối, Lai Lạc không nghe theo. Nàng phải kêu Lai Lạc đi lấy đồ ăn sáng, lúc này mới nhân cơ hội nhanh chóng thu dọn mọi thứ.

Viện này là của Tô Mạch Ức, ngày thường hắn không cho người khác tiến vào ngoại trừ người quét dọn. Hiện giờ Lâm Vãn Khanh ở đây, hắn chỉ sắp xếp Lai Lạc hầu hạ.

Bên ngoài bình phong, Lai Lạc đã bắt đầu dọn đồ ăn sáng —— bánh sữa vàng lồng đơn, bánh kẹp mạn đà, hồng quý phi, bánh thủy tinh long phượng……

Đương nhiên còn có món mà nàng căn bản không biết tên, có vài loại cháo, đủ màu đủ loại, linh tinh đầy cả bàn.

“……” Lâm Vãn Khanh thở dài, không biết Tô đại nhân trở nên xa hoa lãng phí từ khi nào.

Nàng bước tới, chọn một chiếc ghế tròn ngồi xuống, định húp một chén cháo hoa đào thì thấy Lai Lạc đang nhìn nàng xuất thần.

“Ngươi ăn chưa?” Lâm Vãn Khanh hỏi, ánh mắt lướt qua đồ ăn trước mặt.

Lai Lạc lắc đầu theo bản năng, ngay sau đó lại gật đầu.

Lâm Vãn Khanh đoán rằng nàng thèm mấy món này.

Dù sao thì trong phủ thế tử có rất nhiều đồ ăn nhẹ, chúng được trình bày rất hấp dẫn, ngay cả nàng cũng chưa bao giờ thấy trên đường phố Thịnh Kinh.

Lai Lạc đến từ xứ Hồ, sau khi đến đây thì bị bán vào lầu xanh, xem ra chưa từng thấy đồ ăn ngon.

Vì thế nàng vẫy Lai Lạc và nói: “Một mình ta ăn không hết, ngươi tới ăn chung với ta.”

Lai Lạc hơi do dự, mím môi nói nhỏ: “Lúc vào phủ, ma ma nói, không thể ngồi ăn cùng với chủ tử.”

“Nhưng ta không phải là chủ tử của ngươi,” Lâm Vãn Khanh nói, còn múc chén cháo cho nàng, “Ta chỉ là khách trong phủ.”

Lai Lạc tựa như không hiểu lắm, nhưng bản thân nàng cũng không rõ những lễ nghĩa rườm rà phức tạp ở miền Nam. Nghĩ rằng Lâm Vãn Khanh thật sự chỉ là một người khách qua đêm nên không kiên trì nữa, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Lâm Vãn Khanh đẩy chén cháo cho nàng: “Ăn đi.”

Lúc này Lai Lạc mới lộ ra ý cười, vui vẻ ăn uống.

Nàng lại gắp một cái bánh sữa cho Lai Lạc và hỏi: “Ta thấy ngươi cũng không lớn lắm, chắc chưa đến mười tám phải không?”

Lai Lạc lắc đầu, trong miệng nhai bánh sữa nên trả lời mơ hồ không rõ: “Sắp rồi.”

“Ừ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, lại hỏi: “Vậy ngươi định làm gì? Ngươi còn có người nhà ở quê không?”

Lai Lạc lắc đầu, “Ta bị bán tới đây năm ba tuổi, không nhớ nổi nhà ở đâu.”

“Ồ……” Lâm Vãn Khanh có chút tiếc nuối, nghĩ rằng nếu Lai Lạc không có chỗ để đi, muốn ở lại phủ thế tử cũng có thể được, nhưng nàng phải giả ngoan để cầu xin Tô Mạch Ức.

“Còn cô nương thì sao?” Lai Lạc hỏi, đôi mắt to màu xanh lam tò mò nhìn chằm chằm nàng và chớp chớp.

“Ta?” Lâm Vãn Khanh bị nghẹn lời khi nghe nàng hỏi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Cô phải gả cho đại nhân hung dữ đó hay sao?”

“Đại nhân hung dữ?” Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lúc mới phản ứng được, nàng hẳn là đang nói đến Tô Mạch Ức. Nhất thời cảm thấy buồn cười, người nọ chẳng có sắc mặt tốt với ai, cho nên ấn tượng để lại cho Lai Lạc chỉ có chữ “hung dữ”.

Lâm Vãn Khanh mỉm cười, không nói gì, chỉ thêm một miếng bánh long phượng vào chén nàng.

Lai Lạc thấy nàng hiền lành, sẵn sàng nghe nàng nói chuyện nên mở máy hát, còn nói thêm: “Ta cảm thấy hai người không xứng đôi.”

“Ồ?” Lâm Vãn Khanh cho rằng nàng nghĩ sao nói vậy, “Sao không xứng?”

“Ta nghe ma ma nói, hắn là thế tử, là quan thật lớn.” Lai Lạc nuốt bánh trong miệng, nhìn Lâm Vãn Khanh và nghiêm túc nói: “Trước kia ta ở lầu xanh, thường có vài phu nhân của gia đình thương nhân giàu có hoặc là của quan gia dẫn gia nhân tới cửa, muốn đánh chết hồ ly tinh.”

“Nam nhân có thể nạp vài nữ nhân, cô nương muốn tranh giành nam nhân với người khác, chiến đấu với hồ ly tinh cả ngày hay sao?”

Lâm Vãn Khanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc và ngây thơ của nàng, nói giỡn: “Chẳng phải ngươi nói hắn hung dữ à? Nếu hắn hung dữ như vậy, có cô nương nào bằng lòng theo hắn?”

“Nhưng cho dù không có cô nương nào, hắn cũng là thế tử, sau lưng là thiên gia và triều đình. Người ta đều nói hoàng gia bạc tình, hiện giờ tình cảm nồng nàn ngọt ngào, làm sao cô nương biết sau này ở chung sẽ không bị mài mòn bớt?”

Lâm Vãn Khanh giật mình khi nghe lời này.

Không phải vì lo lắng Tô Mạch Ức sẽ có nữ nhân khác, mà là câu “hoàng gia bạc tình” làm nàng nhớ tới cô cô đã chết trong lãnh cung của mình.

Nàng chợt cảm thấy hơi bực bội trong lòng, vì vậy không tiếp lời Lai Lạc nữa, lo vùi đầu ăn cháo.

Sự yên tĩnh đột ngột khiến Lai Lạc cũng im lặng, hai người ngừng nói chuyện, ăn xong đồ trong chén.

Sau bữa sáng, Lâm Vãn Khanh thay trang phục nam để đến Đại Lý Tự. Lúc sắp ra cửa thì bị Lai Lạc gọi lại.

“Cô nương,” nàng nhìn Lâm Vãn Khanh, vẻ mặt có chút khó xử, “Ta chỉ có một mình ở phủ thế tử này, không quen biết ai. Mọi người thấy ta là người Hồ nên không muốn gần ta. Vì vậy, sau này nếu trong phủ không có việc gì, ta có thể đến Đại Lý Tự tìm cô không?”

“Chuyện này……” Lâm Vãn Khanh hơi khó xử.

Lai Lạc nhìn nàng thật cẩn thận, ánh mắt chứa đựng sự mong đợi và căng thẳng khó tả.

Lâm Vãn Khanh bị ánh mắt như vậy đâm một cái.

Nàng đã từng chịu đựng nỗi khổ không nơi nương tựa, cho nên nảy sinh chút thương hại đối với cô nương trạc tuổi mình.

Sau một lúc lâu, nàng gật đầu và nói: “Ngươi có thể tới tìm ta lúc Tô đại nhân không có mặt, nhưng chỉ có thể ở trong viện của ta, không thể đi chỗ khác, biết không?”

“Được mà!” Lai Lạc gật đầu, cười rạng rỡ.

Lâm Vãn Khanh rời khỏi phủ thế tử và đi thẳng đến Đại Lý Tự.

Nàng thức dậy hơi muộn, tới Đại Lý Tự đã gần trưa.

Lâm Vãn Khanh cảm thấy hôm nay Đại Lý Tự thật kỳ lạ.

Tô Mạch Ức vắng mặt, ngay cả Diệp Thanh cũng không thấy.

Trước đây vào giờ làm việc, tuy không có rất nhiều nha dịch, nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy. Nhưng hiện giờ, có vẻ toàn bộ nơi này đều bị vét sạch.

Lâm Vãn Khanh cảm nhận được bầu không khí căng thẳng một cách khó hiểu.

“Lâm, Lâm lục sự!”

Một tràng thở dốc vội vàng, kèm theo tiếng bước chân từ xa tới gần.

Lâm Vãn Khanh quay đầu, thấy Diệp Thanh mồ hôi đầm đìa.

“Ta, ta mới đến phủ thế tử, người trong phủ nói rằng ngươi trở về Đại Lý Tự, ta vội vàng chạy tới……”

Lâm Vãn Khanh nhìn Diệp Thanh thở hổn hển, khó hiểu: “Tìm ta có chuyện gì?”

Diệp Thanh đứng xa một chút, nhíu mày, nhìn nàng từ trên xuống dưới mới nói: “Hôm nay là ngày Tam công tử của Tống phủ cưới vợ.”

Lâm Vãn Khanh sửng sốt, bối rối.

Diệp Thanh hiếm thấy nghiêm túc, “Tô đại nhân chắc đã nói với ngươi, hoàng thượng sẽ ra tay với Tống Chính Hành. Chúng ta thật sự hết cách, đành phải nhờ ngươi giúp một chút.”

“Giúp?” Vừa nghe tên Tống Chính Hành, Lâm Vãn Khanh thầm rùng mình, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị.

Diệp Thanh gật đầu, “Trước đây, Cố phủ sắp xếp một nha hoàn có thân hình tương tự với cô nương của Cố gia, đóng giả làm tân nương tử của Tam công tử Tống gia. Tuy nhiên, vừa rồi Cố phủ đưa người tới, nha hoàn kia thấy một trận chiến như vậy, ngay lập tức sợ hãi, ngay cả đi đứng cũng không thuận lợi, ta lo lắng dùng nàng sẽ làm hỏng chuyện.”

“Tô đại nhân nói thế nào?” Lâm Vãn Khanh hỏi.

Diệp Thanh gấp gáp, “Bắt đầu từ hôm qua, Tô đại nhân cùng hoàng thượng lên kế hoạch chuyện tiệc cưới ở Tống phủ hôm nay. Ta không thấy người khác, chuyện đại nhân giao cho ta, ta nào dám làm phiền ngài ấy giờ phút này.”

“Đúng rồi,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, kế hoạch của Tô Mạch Ức và hoàng thượng liên quan đến tình hình chung, không nên mệt mỏi vì chuyện nhỏ như vậy.

“Vậy ngươi muốn ta giúp thế nào?”

Diệp Thanh lộ vẻ khó xử, “Nhị cô nương của Cố gia có thân hình mảnh khảnh, nhưng cao hơn các cô nương bình thường một chút. Rất khó tìm người có thân hình tương tự, nếu xét về sự gan dạ sáng suốt và kỹ năng, trong số những nữ tử mà ta biết, ước chừng chỉ có một mình Lâm lục sự mà thôi.”

“Ngươi muốn ta giả làm tân nương?” Lâm Vãn Khanh hỏi.

Diệp Thanh gật đầu: “Gả đến đó chỉ là ngụy trang. Chúng ta có vài chứng cứ trong vụ án ‘bạc giả’ ở Hồng Châu, đến lúc đó, cần Lâm lục sự nghĩ cách bỏ vào một chỗ kín đáo trong thư phòng của Tống phủ.”

“Các ngươi muốn đổ oan?”

Diệp Thanh bị “phát biểu thẳng thừng” của Lâm Vãn Khanh làm cho nghẹn, giải thích: “Đây đều là chứng cứ mà hắn đã từng đổ oan cho người khác, chúng ta chỉ dùng gậy ông đập lưng ông. Hơn nữa, đối với cáo già xảo quyệt phải dùng biện pháp đặc biệt……”

Lâm Vãn Khanh sửng sốt, cầm chứng cứ trong tay hắn xem thử.

“Nhưng mà, ta bỏ chứng cứ vào, các ngươi cũng phải lục soát ra phải không? Tống phủ không làm sai chuyện gì, hoàng thượng lấy cớ gì để lục soát phủ?”

Diệp Thanh sờ ót, nói một cách khó xử: “Chuyện này bí mật, đại nhân đâu có nói cho ta biết, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được, đại nhân sẽ tiếp ứng bên kia.”

Bàn tay nắm công văn thật chặt, nàng nhìn Diệp Thanh một lúc lâu mới nói: “Được rồi, nhưng ngươi phải nói tỉ mỉ cho ta biết cụ thể làm thế nào.”

“Nhưng mà……” Diệp Thanh do dự, ậm ừ: “Ngươi tuyệt đối đừng nói chuyện này cho Tô đại nhân.”

Lâm Vãn Khanh lập tức hiểu ý hắn, nhưng không để ý lắm, chỉ nói: “Ngươi và ta đều có chức vụ, giờ phút này đương nhiên phải tập trung vào tình hình chung.”

“Vậy ngươi đừng nói cho Tô đại nhân.”

Diệp Thanh không chịu buông tha, tựa như nếu Lâm Vãn Khanh không đảm bảo thì hắn sẽ không bỏ qua.

“Được được được……” Lâm Vãn Khanh không lay chuyển được, “Biết rồi.”

*

Đèn lồng rực rỡ vừa xuất hiện, Tống phủ đã đầy khách quý, vô cùng náo nhiệt.

Tơ lụa đỏ thẫm được treo từ cổng chính dọc theo hành lang, thẳng đến chính đường. Đèn lồng đỏ viết chữ hỷ treo đầy dưới mái hiên, ánh sáng màu son chiếu xuyên qua làm cho vỉa hè lát đá xanh có cảm giác vui mừng hơn.

Trong tiệc cưới, câu đối chúc mừng được treo cao trên bốn vách tường, phản chiếu nhau dưới những ngọn nến nhảy múa.

Tiệc vẫn chưa khai mạc, hầu hết khách khứa là quan viên cùng làm việc trên quan trường Thịnh Kinh, quen biết lẫn nhau nên đã bắt đầu trò chuyện. Nhóm người hầu ở Tống phủ vội vàng dọn đồ ăn và chuẩn bị rượu, nhanh nhẹn di chuyển giữa bữa tiệc.

Tống Chính Hành và phu nhân đón khách ở chính đường, sắp xếp chỗ cho những vị khách lần lượt đến.

Một trận ồn ào đột ngột ngoài cửa, rất bất thường.

Tống Chính Hành ngẩng đầu nhìn ra, thấy gã sai vặt kinh ngạc và thất thần chạy thẳng vào chính đường.

“Lão, lão gia……” Vẻ mặt gã sai vặt sợ hãi, một câu bị cắt thành ba khúc.

“Có chuyện gì?” Tống Chính Hành hỏi.

Gã sai vặt thở một hơi, nghiêng người chỉ ra cổng: “Ngự, ngự giá tới, hiện đang chờ ở cửa.”

“Cái gì……” Tống Chính Hành kinh ngạc, quai hàm run rẩy, “Hoàng, hoàng thượng tới?”

Gã sai vặt chưa kịp trả lời, Tống Chính Hành đã nghe giọng nói nửa đùa nửa thật của Chiêu Thành Đế từ xa truyền đến: “Sao nào? Ái khanh có vẻ không vui lắm khi nghe nói trẫm đến.”

Những người có mặt đều ngạc nhiên, thấy Chiêu Thành Đế đích thân tới, tất cả quỳ xuống thỉnh an.

Chiêu Thành Đế thật hiền hoà, miễn lễ cho mọi người, sai người đưa món quà mà ngài chuẩn bị đến trước mặt Tống Chính Hành. Sau đó mới tươi cười tiến lên, thân mật đỡ khuỷu tay Tống Chính Hành và nói: “Đã bao lâu rồi trẫm chưa tới phủ của ái khanh? Vừa đúng lúc gần đây rảnh rỗi, nhân dịp Tam công tử cưới vợ, trẫm cũng đến góp vui.”

Nói xong mỉm cười, nhấc chân đi vào chính đường.

Tống Chính Hành nhanh chóng đi theo, tự mình sắp xếp chỗ ngồi tôn quý nhất cho Chiêu Thành Đế.

Tô Mạch Ức đến cùng với Chiêu Thành Đế, bởi vì hắn luôn luôn được Chiêu Thành Đế coi trọng, lại có thân phận là thế tử, Tống Chính Hành sắp xếp cho hắn ngồi phía dưới Chiêu Thành Đế.

Cấm quân đi theo đóng quân bên ngoài Tống phủ chờ lệnh.

Thánh Thượng đích thân tới Tống phủ, chúc mừng tân hôn của Tam công tử. Đối với người ngoài, đây là một điều vinh dự, nhưng Tô Mạch Ức để ý, khoảnh khắc Tống Chính Hành nhìn thấy hai người, trong mắt hiện lên sự kinh hoàng.

Tống Chính Hành sửng sốt một lúc, ngước mắt lại thấy Tô Mạch Ức đang nâng chén với ông.

Trình diễn trò hay, đương nhiên phải nâng chén chúc mừng nhau.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, nhạc vui cất lên, pháo nổ tưng bừng, khách khứa rộn ràng nhìn ra, chỉ nghe bà mối hô to:

“Tân nương tử tới!”

——————

Lời tác giả:

Tô cẩu: À…… Lão Tống, ngươi cứ tự mãn đi! Uống chén rượu này xong, tiệc cưới sẽ thành đám tang!

Lão Tống: À…… Tô cẩu quan, ngươi cứ tự mãn đi! Uống chén rượu này xong, để tức phụ nhi của ngươi làm con dâu của ta trước!

Tô cẩu:????