Đại Lục Liên Hoa

Chương 95: Chương 95: Thay Đổi Bản Chất.




Trương Trung vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật, nên lão vẫn còn rất hoang mang và sửng sốt. 



Ban đầu lão chỉ nghĩ đó là độc dược với độc tính cao. Nên Triết Hạn có những biểu hiện lạ. Nhưng không ngờ nó lại là một mầm mống ác quỷ đang chiếm hữu cơ thể của Triết Hạn. Ác quỷ là loài khác máu, dùng máu tươi cùng thịt sống làm nguồn sinh tồn.



Lão còn định sẽ nhờ đến Kim Châm Thẩm Gia giúp lão giải độc, nhưng nay xem ra không cần nữa rồi.



Ánh mắt thất thần nhìn vào một nơi vô định, phần nào đã nói lên điều đó. 



Lão đang tự trách mình, vì danh vọng và tiền tài đã  gián tiếp biến Triết Hạn trở thành bán quỷ. Đôi mắt đã trãi năm tháng của ấy, đang cố kiềm nén những mạch cảm xúc đang dần tuôn trào bên trong cơ thể. Thật không dễ dàng gì mà chịu đựng điều đó.



Kẻ đeo mặt nạ, đang đứng cạnh Trương Triết Hạn thì nhận ra nỗi lòng của Trương Trung. Hắn đương nhiên không có sự đồng cảm nào ở đây cả. Nhưng hắn vẫn đi lại gần Trương Trung, mồm liên tục phát ra âm thanh như thể đang coi rẻ cái cảm xúc đó và nói:



“Xem cảm xúc mà con người các ngươi đang sở hữu kìa. Thật là thảm hại.” Nói đoạn hắn ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt tà ác của bản thân mà nhìn lão rồi nói: “Ngươi không thấy tuyệt vời sao? Nhìn xem! Quý tử của ngươi từ một kẻ đáng lý bị vứt đi. Giờ hắn đã có gì? Một cơ thể không già, không bệnh tật. VẬY THÌ NGƯƠI CÒN ĐÒI HỎI GÌ NỮA.” Hắn liền nhấn mạnh với giọng điệu khiến người khác nghe thấy thôi đã sởn gay óc.







Kẻ thần bí liền nở một nụ cười kinh dị. Dù cảm xúc thật của hắn đã bị mặt nạ quỷ kia che đi mất, nhưng thông qua đôi mắt đỏ dữ tợn có thể thấy hắn đang rất tức giận. Như thể hắn đang cảm thấy cảm xúc của con người là thứ gì đó rất ghê tởm.



“Thứ mà con người con ngươi luôn khao khát đấy, bọn ta đã có được nó từ lúc mới sinh. Điều đó chứng tỏ điều gì? Quỷ tộc bọn ta thượng đẳng hơn lũ nhãi nhép các ngươi gấp vạn lần. Cho nên được ta ban phước để trở thành đồng minh với ta thì đừng có trưng ra vẻ mặt đó.” Ngữ khí của kẻ thần bí lúc lớn lúc nhỏ, như thể uy hiếp tinh thần của Trương Trung. 



Khiến lão chỉ biết gật đầu thừa nhận. Rồi có nặn ra gương mặt vui vẻ mà chậm rãi đứng lên.



Dù cho lão có muốn phản biện mất kỳ điều gì. Cũng đều phải câm nín, vì Trương Triết Hạn hiện giờ còn duy trì được hình dáng đó đều nhờ có hắn. Nên lão cũng không muốn đắc tội Suy cho cùng gia đình lão cũng chỉ là con cờ trong tay người khác để kẻ khác tuỳ ý sử dụng. Nhưng lúc này kháng cự chẳng khác gì là tìm kiếm cái chết. Bản thân lão đã nhún quá sâu vào cái hố danh vọng. Muốn rút ra cũng không thể nào được nữa. 



Đã lỡ phóng lao thì chỉ còn cách theo lao mà thôi. 



Về phía Trương Triết Hạn từ khi biết cơ thể của mình trở nên bất hoại. Thì hắn như thể trở thành một con người khác. Mãn nguyện nhìn ngắm nó. Nhưng sâu bên trong tiềm thức, thú tính thúc giục hắn một nỗi niềm khát máu tươi. Nên đã không ngừng tiếc ra nước giải chảy từ môi xuống. 








Nhưng trong phòng lúc này chỉ còn lại muội tử của hắn cùng Trương Trung và kẻ thần bí. Muốn có máu tươi xem ra không phải dễ, nên hắn đã nảy ra một ý định biến thái.



Phía trên góc tường có hai thanh trường kiếm được treo lên giá đỡ. Hắn nhanh chóng lao về hướng đó, cầm lấy một thanh kiếm. 



Tiếp theo không một chút suy nghĩ mà tự chặc đi bàn tay nghịch của bản thân. Khiến nó đức lìa và máu không ngừng từ đó tuôn ra. Không chần chừ, hắn đưa bàn tay đó lên và trực tiếp ăn nó. Trước sự chứng kiến của hai người kia.



Trương Trung vừa đứng lên chứng kiến cảnh tượng đó, thì không nhịn được mà nôn mửa. Kẻ thần bí cũng bất ngờ mà dành cho hắn một con mắt khác.



Đang ngấu nghiến bàn tay thì hắn nhìn thấy Trương Trung đang biểu cảm của sự ghê tởm với hắn thì vừa ăn vừa nói:


“Thân phụ người sao thế, chẳng phải con đã trở nên bất bại hại sao. Quả thật không hề thấy đau đớn, mà còn thấy sảng khoái nữa…”



Mắt không thấy thì tim không đau, Trương Trung không muốn nhìn nữa liền xoay mặt ra bên ngoài. 



Còn nơi cánh tay vừa bị chặc đó liền tự mọc lại một cánh tay hoàn chỉnh khác, một sự tái tạo đáng kinh ngạc của loài quỷ. Trương Triết Hạn vừa ăn vừa phát ra âm thanh quỷ dị, cùng nụ cười bệnh hoạn. Hắn ăn lấy ăn để như thịt người là món khoái khẩu của mình đến nỗi máu đã vương vãi khắp cả gương mặt. 



Lão cáo già Trương Trung quay người đi, mà khóc ở trong lòng, nướt mắt như muốn trào ra. Nhưng đã bị lão mạnh mẽ chặn lại. Trương Triết Hạn thanh lịch tao nhã, đã trở thành một con quỷ khát máu sự đổi thay này quá là nhanh đi. Lão đưa bàn tay phải của mình khéo léo đưa vào trong vạt áo. Vô thức xiết chặc nó đến mức trắng bệch. Lão đang cố kìm nén cảm xúc đến cùng cực.



Kẻ thần bí liền cười đầy ẩn ý, sau đó tiến dần đến trước mặt Trương Triết Hạn và nói:



“Trương hiền đệ, xem ra đệ cần nhiều máu và thịt hơn. Chi bằng hãy ra ngoài mà đi tìm, Đế Đô là đất của Tiên tộc không tiện đâu.”



Nói đoạn hắn búng nhẹ ngón tay sang trái, khai mở ra một cánh cổng dịch chuyển. Rồi nói tiếp:”Nào Trương hiền đệ, hãy đến đó mà thoả mãn cơn thèm khát của chính mình đi.”



Nhưng hình ảnh ở bên trong cánh cổng ấy, khiến Trương Triết Hạn không thể kìm lòng, bèn cầm lấy cánh tay đang ăn dở chạy thẳng vào trong theo dục vọng đang thúc đẩy. Hắn giờ đây đã không còn là chính hắn của trước đây nữa. Không biết được trong tương lai hắn sẽ gây ra những chuyện kinh khủng đến mức độ nào nữa.



Trương Trung thấy Triết Hạn biến mất thì quay lại, nhìn kẻ thần bí mà chất vấn:



“Ngươi lại đang toan tính điều gì với Hạn nhi của ta.”






“Ta chỉ giúp quỷ tử nhà ngươi, gia tăng thêm sức mạnh của dòng máu quỷ tộc đang chảy trong người thôi. Chỉ cần ăn thịt và uống máu tươi càng nhiều. Thì nó sẽ trở thành một thực thể quỷ mạnh mẽ, và với sức mạnh  đang sở hữu khi đó  sẽ không một ai có thể cản bước được nữa. Hahahaha.” Hắn nở nụ nham hiểm, và tà ác. 



Khiến Trương Trung càng uất hận hơn, Không đây không phải là điều mà lão mong muốn. Nhưng lão chỉ biết nhịn. Nhưng rồi lão chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi ngay.



“Ngươi đã đưa nó đến đâu. Nếu như ở đó có cường giả sở hữu chánh khí. Chẳng phải ngươi đã đưa Hàn nhi của ta đến nơi không còn nấm mồ chôn hay sao.”



“Yên tâm đi, ta sẽ đi theo đặng giám sát quý tử nhà ngươi. Tuyệt đối không xảy ra vấn đề, vì dù gì. Ngươi vẫn còn giá trị hợp tác với ta. Lẽ nào ta lại hại ngươi chứ.”



Nghe vậy thì nỗi lòng của lão già ấy mơi tạm thời nhẹ xuống, nhưng chợt nhìn xuống quần áo của bản thân. Khiến lão gợi nhớ đến Tại Thiên. Nơi quần áo của lão đã bị cậu chém cho một nhát, lúc dùng Hàn Tâm Hận Tuyết mặc dù không thể chạm vào da thịt vì có chân khí hộ thể. Nhưng nó đã để lại nơi đó một vết chém khá nông. 



Lão không nhịn được mà liền hỏi:



“Còn tiểu tử dùng Hàn Băng Chân Khí, nó đang ở đâu. Nó đã biết toàn bộ câu chuyện từ cuộc trò chuyện của ta. Vạn bất đắt dĩ phải lấy khoá miệng của nó lại. Nếu không cả ta và ngươi khó mà yên tâm được.”