Đại Lục Liên Hoa

Chương 73





Trương Ngọc hai năm về trước đã chủ động rời khỏi Trương Gia. Thì ra là để viết cho Trương Vệ yếu quyết đột phá nội công tâm pháp. Một kỹ nghệ của Thư sinh. Nàng thấy Trương Vệ hằng ngày cố gắng nhưng không thâu lại kết quả gì.


Nên đã cố gắng nghiên cứu tìm ra giải pháp, lúc đó nàng vô tình biết đến kỹ nghệ này. Lúc đầu khi gặp Trương Vệ nàng đã định đưa nó cho chàng. Nhưng khi cái ôm đầu tiên ấy, đã khiến nàng có thể cảm nhận được luồng khí tức đang cuộn trào bên trong cơ thể của Trương Vệ. Nên đã không hề đưa ra.


Nay Trương Vệ đã chứng minh được thực lực cường hãn, yếu quyết mà nàng viết ra chỉ là phẩm thấp. Không thể tác động nhiều đến quá trình tu luyện của chàng nữa. Nên giờ nó chỉ là món quà về tinh thần mà thôi.


Nhưng như thế cũng là đủ để Trương Vệ có thể cảm nhận được tấm lòng của nàng dành cho chàng. Chàng từ lâu cứ tưởng rằng bản thân mình sẽ cô độc. Nhưng không luôn có một ánh mắt luôn đứng từ xa dõi theo chàng. Cùng chàng đi qua từng quãng đường khó khăn.


Dù cho Trương Ngọc đã rời xa chàng hai năm nhưng giờ điều ấy đã không còn quan trọng nữa. Chàng ôm lấy nàng vào lòng, một cái ôm đầy bất ngờ nhưng vô cùng ấm áp.


Khiến Trương Ngọc cũng bị cuốn theo mạch cảm xúc của Trương Vệ. Đôi bàn tay của nàng cũng nhẹ nhàng đưa lên ôm lấy bờ vai to lớn của Trương Vệ cả hai trao nhau một thứ tình cảm đã vượt qua ranh giới của tình bạn hữu. Nàng liền nhắm đôi mi lại để cùng Trương Vệ chìm đắm trong khoảng khắc này.


Không gian nhất thời tĩnh lặng khiến đôi nam nữ kia vẫn còn ôm chặc lấy nhau không buông. Trương Vệ để mùi hương trên cơ thể cùng máy tóc của Trương Ngọc lan tỏa trên người mình. Mà lòng tràn đầy cảm xúc.


“Trương Vệ ca ca huynh sao vậy.” Trương Ngọc bất chợt thấy cơ thể Trương Vệ đang run lên vài trận thì mở mắt ra và hỏi nhỏ.”Huynh đang khóc sao.”


Quả thật Trương Vệ đang cố kìm nén cảm xúc của mình, chàng vui quá nên không kìm lòng được. Liền ôm chặc Trương Ngọc hơn và nói:

“Muội hãy để ta ôm muội thêm một lác.”


Kim Mã chứng kiến từ đầu đến cuối thì nhịn không được mà cảm thán:



“Cơm chó chất lượng ghê. Nhìn bọn họ mà ta không biết nên nói gì luôn.”


Một lác sau cảm xúc qua đi thì cũng là lúc Trương Ngọc phải trở về phòng mình. Nhưng khi nàng sắp sửa rời đi thì Trương Vệ liền nhớ ra một chuyện. Liền nắm tay nàng lại và nói:


“Ta cũng có một món quà muốn tặng cho muội.” Nói đoạn Trương Vệ đưa tay vào trong lồng ngực lấy ra một cây trâm bằng vàng. Rất đẹp.


Trương Ngọc liền đưa tay nhận lấy, rồi mỉm cười hạnh phúc:


“Nó đẹp lắm, muội sẽ giữ gìn nó thật tốt. Cảm ơn Trương Vệ ca ca.”


Trương Vệ liền tiếp lời:


“Để ta cài nó lên giúp muội nhé.”


Nghe thấy vậy Trương Ngọc liền cười khẽ duyên dáng, gật đầu đồng ý.


Trương Vệ cầm cây trâm lên, trực tiếp cài đó lên mái tóc của Trương Ngọc. Sau đó chậm rãi thu tay lại, chăm chú ngước nhìn.


Gương mặt ấy, nụ cười ấy. Đã được cây trâm cày kia nhân lên gấp bội vẻ đẹp. Khiến Trương Vệ mở hé miệng kinh ngạc vì chàng chưa từng chứng kiến được một nhan sắc ngọt ngào đến như vậy.


Thái độ trên gương mặt của Trương Vệ khiến nàng cũng ngạc nhiên mà thỏ thẻ:


“Trương Vệ ca ca huynh sao vậy.”


Nhờ câu nói đó Trương Vệ mới dần hoàn hồn. Mà tươi cười trả lời:


“Ta không sao. Chỉ là Ngọc nhi quả thật rất là đẹp. Ai may mắn lấy được muội làm nương tử. Quả thật phúc đức ba đời.”


Những lời đường mật đó khiến Trương Ngọc mặt mày đỏ ửng, quay người đi nhanh về phòng.


Nhìn bóng hình nàng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Trương Vệ gãy đầu khó hiểu:


“Mình đã nói gì sai hay sao ta.”


“Ngươi không sai, nữ nhi luôn khó hiểu như vậy mà.” Kim Mã liền bay đến nói.



Trương Vệ thấy trời cũng đã quá tối liền chậm rãi đóng cửa nhẹ nhàng. Rồi quay gót về phía giường định bụng đi ngủ.


“Ngươi đó, rõ ràng cây trâm kia là quà ngươi sẽ đưa cho Thẩm Y Y đặng trả nợ ân tình. Giờ ngươi đưa nó cho nàng. Khác nào phải đi mua cái mới. Quả thật là đào hoa quá.” Kim Mã vừa bay theo vừa chất vấn.


“Đã lỡ tặng nàng rồi, thì mai chi ra thêm một tý nữa cũng không sao. Dù gì ngân lượng lần trước vẫn chưa sài hết.”


“Nè, rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân vây quanh ngươi. Và ngươi đã chọn ai trong họ đặng sống đến cuối đời đây.”


Câu hỏi này khiến chàng khựng lại vài giây. Chậm rãi nhớ lại những nữ nhân đã và đang bên cạnh chàng.


Đầu tiên là Vy Hỷ Tước, nàng đã đến trong lúc Trương Vệ cô đơn trên trần đời. Lúc đó Trương Ngọc đã rời đi đặng học kỹ nghệ Thư sinh mặc dù nàng tật nguyền. Nhưng nàng có trái tim lương thiện hơn bất kỳ ai.


Tiếp đến là Trương Ngọc. Đối với nàng Trương Vệ có một thứ tính cảm vô cùng đặc biệt không biết nó có phải là tình yêu mà thiên hạ thường hay điên cuồng lên vì nó hay không. Nhưng những gì nàng đã vì Trương Vệ mà làm khiến trái tim chàng không thể không có cảm xúc được.


Nữ nhân tiếp theo dù chỉ mới gặp gỡ chàng trong thời gian ngắn ngủi gần đây. Nhưng Thẩm Y Y đã sẵn sàng bán cả tính mạng của mình để cả hai được sống. Cái loại tình cảm sét đánh này thật không biết diễn tả thế nào cho đúng.


Cuối cùng là Đông Phương Nghi, mặc dù nói cả hai là sư đồ trên danh nghĩa nhưng thực tế chỉ là tỷ muội kết giao. Nhưng cái mà nàng làm cho Trương Vệ có thể nói là tất cả những người trên đều không thể so sánh.


Cả bốn người bọn họ đều vương lại trong tâm khảm chàng. Nếu mà bắt buộc phải chọn lựa nói thật chàng không biết nên chọn ai mới là phải đạo.


Cười trừ một cái Trương Vệ đáp:


” Nếu như phải buộc phải đưa ra lựa chọn. Ta thà chết con hơn. Để không phụ các nàng ấy.”


Kim Mã liền nói với tiếu ý:



“Con nít mới phải chọn lựa. Người lớn nên chọn hết.” Câu nói vừa thốt ra nó liền quan sát biểu cảm trên gương mặt của chàng rồi nói tiếp: “Thật ra trong thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Ngươi há lại phải đắn đo về chuyện đó.”


“Hừ. Hy vọng điều ngươi nói, áp dụng lên ta sẽ ra kết quả như ý muốn.” Hừ lạnh một cái, Trương Vệ ảo não, tiến lại gần giường.” Tới giờ rồi. Ngủ đi thôi, mai còn nhiều việc lắm.” Đang nói thì chàng sực nhớ ra một chuyện liền hướng về Kim Mã mà nói:


“Ngày mai ngươi không cần theo ta đâu.”


“Sao thế.”


“Ta muốn để đầu óc thư thả một tý, có ngươi đi cùng ra ngoài khiến lỗ tay ta không khi nào yên.”


Nghe thấy vậy. Kim Mã tỏ ra giận dỗi, nói thế khác nào ngụ ý là nó nói nhiều khiến Trương Vệ khó chịu đâu.


“Được rồi. Ở nhà thì ở nhà. Ngươi ra đường có mà cẩn thận, đừng có gây thêm chuyện là được.” Dù dỗi nhưng nó vẫn không quên dặn dò chàng.


“Cho dù có gặp người của Lý gia hay Từ gia. Thì ta cũng đã sẵn sàng.” Nói đoạn chàng trùm chăn lại rồi nhanh chóng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.


“Bó tay… không hiểu tên tiểu tử nhà ngươi. Sẽ còn gây ra cớ sự gì nữa. Thôi mặc kệ đi, dù gì thì Đông Phương Nghi cũng đứng ra bảo toàn cho ngươi mà.”


Nói đoạn, vẫn như cũ Kim Mã phẫy nhẹ đôi cánh tạo ra những luồng gió làm tắt đi những ngọn nến. Sau đó thì nó chui vào giới chỉ màu đen trên ngón tay áp chót của Trương Vệ mà nghĩ ngơi.