Chương 50: U Vân Địa Cung (4).
Bên trong U Vân Địa Cung yên tĩnh, thi thoảng lại có tiếng những giọt nước rơi xuống mặt sàn đá. Phát ra những âm thanh.
Tong...Tong... Tong.
liên hồi.
Trương Vệ cùng Thẩm Y Y chậm rãi thưởng thức những phần thức ăn thuộc về mình. Vì đã lỡ thắp lửa rồi, mà con cá chép Trương Vệ đem lên vẫn còn sống, cứ một chút nó lại nhảy lên tựa như muốn trở về với dòng nước của chính mình.
Cho nên bấm bụng, Trương Vệ cũng đành đem nó lên hung lửa để cả hai ăn cho no cái bụng của chính mình. Thật ra chàng định rằng sẽ để nó cho ngày mai, nhưng có vẻ hai người họ đang quá bận để có thể làm điều đó. Nên đành thưởng thức thêm một món nữa cho thỏa mãn cái dạ dày rồi sẽ đi nghỉ ngơi.
Sau khi đã no say, Trương Vệ cùng Thẩm Y Y chia ra dọn dẹp gian phòng này, để cho họ có thể thoải mái mà yên giấc. Tuy nhiên nơi này toàn đá là đá, không có lấy một đống rơm hay những thứ tương tự như vậy để họ có thể lót lưng tránh hơi nước bốc lên vào ban đêm.
Vì vậy, Trương Vệ đã lấy từ trong giới chỉ của bản thân ra những bộ y phục của mình đã được chuẩn bị từ trước. Vốn dĩ chúng được chàng đem theo để chuẩn bị cho nhiều ngày lịch luyện. Chàng không đem theo những thứ khác đặng ngủ lại ngoài trời. Bởi vì chàng dự định sẵn trong đầu sẽ đến ngôi làng gần Ma Thú Hạch đặng trú chân chứ không muốn lang thang ngoài thiên nhiên với cái thời tiết khó chịu như thế này.
Vừa lấy nó ra, Trương Vệ cầm lên tay, rồi hướng tầm nhìn về phía Thẩm Y Y đang đứng ở một góc mà nói:
"Nếu cô nương không ngại, có thể dùng tạm những thứ này của ta. Nhìn nó vậy thôi nhưng rất là ấm đấy."
Vì lời nói của chàng, Thẩm Y Y liền nhìn về phía đó. Sau ấy thì nàng nhìn lấy cơ bộ y phục trên người của chàng rồi đặt câu hỏi:
"Ngươi không tính thay đổi y phục sao? Ngươi vừa từ dưới nước lên, một chút lửa hong khô cũng không tránh được còn ẩm ướt."
Nhờ Thẩm Y Y nhắc nhở Trương Vệ mới nhớ ra bản thân mình bị ướt. Liền cúi xuống mà kiểm tra, thì nhận ra không hề có một chút ẩm ướt nào cả. Ngay đến chàng cũng phải ngạc nhiên vì hầu như nãy giờ chàng không hề có một chút ấn tượng nào cả.
Chàng liền lấy tay ra nắm lấy phần áo mà kiểm tra. Sau đó thì đáp:
"Ta không sao, dường như là nước không thể chạm vào người của ta được. Không có một giọt nước nào lưu lại luôn."
"Sao chứ!"
Câu nói của Trương Vệ khiến Thẩm Y Y nheo mắt lại đầy nghi hoặc mà phải tự hỏi trong lòng.
"Chẳng lẽ hắn có nội công lợi hại đến mức. Tự tạo kết giới trong vô thức hay sao. Nếu đúng như vậy, sao hắn lại thảm hại đến như vậy chứ. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trong khi nàng vẫn còn trầm tư, Trương Vệ đã đến bên cạnh nàng. Trực tiếp trãi áo của bản thân xuống nền đất. Nhằm để chắc chắn đủ hơi ấm chàng dùng đến 3 lớp áo, sau đó dùng hai cái áo khác gấp lại làm gối đầu.
Sau khi chuẩn bị xong chàng tươi cười nói:
"Thẩm cô nương, mong cô không chê!"
Thấy sự chu đáo của đối phương, không có lý nào Thẩm Y Y lại chối từ. Nàng nhẹ giọng dịu dàng hỏi:
"Cám ơn ngươi, ngươi dành nó cho ta vậy còn ngươi sao?"
Trước câu hỏi này, Trương Vệ nở nụ cười ấm áp đáp:
"Đừng lo, ta cũng sẽ chuẩn bị cho bản thân."
Nói đoạn chàng chạy về phía góc đối diện. Rồi trải những bộ y phục tương tự xuống đất. Tuy nhìn giống nhau, nhưng khác biệt nằm ở chỗ, phần áo mà chàng lót dưới đất là những phần áo trong. Không thể giữ ấm được như bên kia.
Tuyệt nhiên chàng không hề nói ra điều đó, mà lặng lẽ làm như mọi chuyện bình thường. Sau khi trãi xong, chàng nhảy lên phần áo đã chuẩn bị sẵn rồi nói:
"Được rồi, chúc cô nương ngủ ngon."
Vừa dứt câu, Trương Vệ đã nằm luôn xuống đất. Trực tiếp nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Hành động vừa nhanh vừa dứt khoát của chàng khiến Thẩm Y Y cũng không biết nên nói gì. Nàng đứng yên lặng lẽ nhìn Trương Vệ thoải mái mà nằm.
Thấy chàng bình an mà ngủ như vậy, Thẩm Y Y cũng không thất ngại nữa mà chậm rãi ngồi xuống lớp áo mà Trương Vệ đã trãi. Hơi ấm từ nó tỏa ra không kém gì một chiếc nệm êm ái. Giây phút đó, trong nàng bỗng xuất hiện một cảm giác gì đó. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía góc nơi Trương Vệ đang nằm với ánh mắt chứa đầy tình cảm.
Bỗng nhiên, hang động lại trở nên tối lại một cách bất thường. Những nguồn sáng yếu hơn trước rất nhiều, khiến U Vân Địa Cung vốn đã tối nay lại càng trở nên u ám hơn. Như thể nơi này có linh tính biết được cả hai sắp nghỉ ngơi nên mới như vậy.
Sự việc đã dọa cho Thẩm Y Y một phen, tuy nhiên bằng khả năng của bản thân. Nàng nhận ra không gian này hoàn toàn khép kín, không có một chút dị tượng nào. Dù có một chút tò mò, nhưng nàng cũng không có thời gian để quan tâm đến nó thêm. Nên đã ngả lưng xuống nệm, đồng thời nằm nghiêng một bên nhìn về phía Trương Vệ mà dần dần nhắm mắt.
Cứ như thế cả hai sau một ngày mệt mỏi đã có thể tạm thời nghỉ ngơi. Nhằm chuẩn bị thật tốt cho thử thách sắp tới. Dù họ có gấp gáp cũng không thể nào thắng được cơ thể phàm nhân vốn đã yếu ớt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vì nơi này chỉ là một màu đen tối. Không phân biệt được ngày lẫn đêm. Thì Trương Vệ đã tỉnh lại. Chàng mở mắt nhìn về phía Thẩm Y Y và thấy nàng đã ngủ say lắm rồi. Nhưng không gian này có chút lạnh, chàng liền lấy một chiếc áo ra mà tiến đến bên cạnh nàng một cách nhẹ nhàng.
Rồi đắp nó lên cơ thể nhỏ nhắn của nữ nhân, trong lúc cúi người chàng đã ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ cơ thể của nàng khiến chàng có một chút động tâm. Tuy nhiên chàng là một con người đứng đắn nên đã đứng ngay dậy.
Tuyệt đối không giở trò.
Sau đó Trương Vệ đứng thẳng lên mà quan sát mọi thứ xung quanh. Quang cảnh vẫn như cũ, một gam màu tối tăm và không rõ lối thoát. Trong thời gian chờ đợi Thẩm Y Y ngủ dậy. Trương Vệ tạm thời không có gì để làm nhưng trong lòng chàng đã có một dự định.
Nghĩ vậy, nên Trương Vệ đã di chuyển lại lối đi xuống bên dưới mà dò xét thêm một lần nữa. Khi đến đầu bậc thang đầu tiên, chàng đã kinh ngạc khi nhận ra. Mực nước khi trước đã không còn nữa, thay vào đó là một lối đi rõ ràng từng ngóc ngách.
Cuối con đường là vách tường mà chàng đã thấy lúc dưới nước. Giờ thì nó vẫn ở đó, làm cầu nói cho ngã ba đường. Phía bên dưới con đường kia ánh sáng vô cùng rõ ràng. Không giống như trên này, chỉ là một sắc màu như thể đi trong đêm có trăng khuyết vậy.
Trương Vệ bất ngờ nên vội chạy men theo vách tường mà xuống bên dưới. Trong đầu chàng nghĩ:
"Những bậc thang dài lúc nãy đâu mất rồi. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm."
Quả thật những bậc thang hiện giờ chỉ có khoảng 27 bậc là có thể đến được bức tường có hoa tiết phi long. So sánh với trí nhớ của chàng thì thực tế không thể ngắn như vậy được. Trương Vệ mang niềm hoài nghi đó, bước thêm bảy bậc thang nữa. Thì bàn tay chàng đang chạm với bức tường bỗng cảm giác có thứ gì đó rất bám.
Xoay đầu lại nhìn, thì trong ánh sáng không rõ ràng chàng đã nhận ra đấy là rêu. Bất giác chàng nghĩ:
"Là rêu phong, điều này có nghĩ mực nước này thông thường sẽ đến tận đây. Vậy giờ lượng nước đó đã đi đâu mất rồi."