Đại Lục Liên Hoa

Chương 47: Chương 47: Sân Si.






Đứng trước sự phản đối của Ngũ Trưởng Lão, Nhị Trương Lão liền cười khẩy. Xem ra lão đã có cách đối phó nhằm tiếp tục đây Trương Vệ vào vòng vây này.

Lão liền tiến lên dẫn đầu nhóm người, đứng lên trước cả Triết Hạn. Giọng ồn ồn nói:

“Đúng là nguyên tắc là thế… Tuy nhiên Trương Vệ là Trương thiếu gia nhất phòng. Là người mà trong gia tộc ai cũng muốn chứng kiến khả năng. Đồng ý là chúng ta có thể để Trương thiếu gia đây đánh từ tầng thấp đến cao, tuy nhiên hắn lại đến muộn. Vả lại chiều nay chúng ta có cuộc hẹn với Tiên tộc tại Hoàng Hạc Lâu không thể nấn ná lại thêm. Chi bằng nhất cữ lưỡng tiện cứ cho thiếu gia chọn đánh cùng tầng với Triết Hạn. Chắng lẽ, Thiếu chủ tương lai không đủ tự tin hay sao chứ.” Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Trương Vệ đang đứng bên cạnh.

Hắn đang muốn thử xem Trương Vệ sẽ chọn như thế nào. Nếu chàng đồng ý khiêu chiến thì ai cũng biết thực lực của chàng không sao có thể so lại với Triết Hạn. Chàng sẽ nắm chắc phần bại trong tay và điều đó trực tiếp khiến chàng mất đi mặt mũi. Còn nếu từ chối, thì chả khác gì gián tiếp nhận thua, vậy thì chiếc ghế thiếu chủ sẽ biếu không cho đối thủ rồi.

Mọi người nghe thế đều xoay đầu nhìn xem thái độ của Trương Bảo. Nhưng ông không hổ là tộc trưởng. Một chút xúc cảm cá nhân cũng không hề lộ ra ngoài. Mà chỉ dùng ánh mắt nhìn xuống Trương Vệ như thể thăm dò.

Trương Vê cũng không hề muốn cha mình khó xử. Liền nhanh chóng tiến lên chấp tay hành lễ mà tự mình ra đề cử:

“Hài nhi chấp nhận thử thách này, mong Trương Bảo Chủ ra lệnh.”

Gia đình nhị phòng thấy Trương gia đã cắn câu thì mỉm cười tự đắc, như thể thắng lợi đã ở ngay trước mặt họ vậy.


Còn về phần mình Trương Bảo thấy Trương Vệ đã đồng ý kèm theo sức ép của tộc nhân và Trương Trung thì cũng phải nương theo, dù gì đây cũng là một thứ vô thưởng vô phạt. Thậm chí có thể nói là hư danh. Ông liền phẫy tay ra dấu, một Hộ Pháp đứng bên cạnh liền hô to:

“Tất cả những người không liên quan đến cuộc Thí Nghiệm Sát Hạch sơ bộ xin vui lòng rời khỏi võ đài, xin nhắc lại…”

Nhận được thông báo tất cả liền rời khỏi trung tâm võ đài mà trở về bên khu vực cổ vũ. Khả Nhi sau khi đặt mông xuống ghế, thì liền nở nụ cười độc địa:


“Sắp có trò hay để xem rồi.”

Nhân lúc sự chú ý của tất cả mọi người đang đổ dồn xuống sân. Triết Hạn nhanh chóng núp sau môt cột trụ lớn trực tiếp uống vào Hồi Huyết Châu. Nhằm giảm thiểu thiệt hại do Địa Hoàn Đơn đang hành hạ hắn. Rất nhanh cơn đau đã dịu xuống, gương mặt hắn liền có thể tự nhiên mà co giãn, không phải cố mà diễn kịch nữa. Sau khi quay lại ghế ngồi hắn dán chặc mắt xuống nơi Trương Vệ đang đứng với ánh mắt thích thú.

Đồng thời ở Trương Trung cũng đã trở về Linh Cốt Đài, an vị nơi ghế của hắn. Sau đó cùng tất cả các trưởng bối đều hướng về phía sân chăm chú nhìn Trương Vệ.

Tam Trưởng Lão nhìn thấy dáng vẻ tự tin không chút gì là rụt rè của Trương Vệ, thì khẽ ngẩng đầu nhìn Trưởng Bảo nói:


“Nghe thiên hạ đồn Trương Vệ thiếu gia đã đi tu luyện kỳ công nên công lực có phần tiến bộ. Khí tức của hắn phát ra quả thật rất ấn tượng đó chứ.”


“Dù cho nó có tìm được thầy giỏi thì cũng không thể nào trong hai năm mà tạo nên kỳ tích.”Bát Trưởng Lão Trương Kỳ liền thêm vào một câu. “Ta cũng muốn chứng kiến thử xem, tiểu tử đó có thể cầm cự được bao lâu.”

Tất cả những điều này Trương Bảo đều hiểu rất rõ, nhưng ông không có một chút gì là lo lắng cả. Ông dường như đã nắm được điều gì đó rồi, nên từ khi Trương Vệ xuất hiện ông lại cười rất tươi thậm chí là đậm hơn rât nhiều so với thường ngày. Ông cũng là kẻ có không ít bí mật chưa từng được phơi ra và Trương Vệ cũng vậy.

Trương Trung ngồi nghe bàn luận về Trương Vệ thì có vẻ không vừa ý lão. Nên lão liền thêm vài câu.

“Nếu như tiểu tử đó thật sự có tài. Thì thử xem có thể vượt qua cuộc thí luyện này hay không rồi hẵng tính. Cùng lắm nó chỉ là kỳ tài, ta đoán trong mười chiêu nó sẽ không thể tạo nên một tý thương tổn nào cho Mộc Ngưu.”

“Hừ. Xem ra Trương Trung nhà ngươi đang sợ.” Tam Trưởng Lão tiếp lời.


“Ta mà sợ. Chẳng phải cách đây chín năm Trương Bảo đã tuyên thề ai là người thứ hạng cao nhất trong đại lễ Trưởng thành sẽ là thiếu chủ hay sao. Cho dù hôm nay Trương Vệ có may mắn vượt qua thì sau chứ, con ta vẫn chắc chắn ngồi lên chiếc ghế đó.”

“Ngươi đã bị quyền lực che mù mắt rồi.” Tứ Trưỡng Lão người hiền và kiệm lời nhất nhịn không được đã lên tiếng.

….

Khi đoàn người cuối cùng cũng đã rời đi mà lên chỗ hàng ghế khán giả. Chỉ còn lại Trương Ngọc nàng mới chầm chậm đi lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Trương Vệ nói khẽ.

“Biểu ca, nếu không được thì đừng có cố quá nhé. Đây cũng chỉ là thí luyện thông thường thôi.”

“Hì. Biểu muội, cứ tin ở ta. Lên kia mà xem ta biểu diễn.”

Trương Vệ tươi cười nghiêng đầu hướng về phía hàng ghế ra dấu cho Trương Ngọc. Nàng không vội mà đưa bàn tay nhỏ nhắn lên chỉnh lại thượng y cho Trương Vệ thật gọn gàng.

Hành động này của nàng Trương Bảo đã nhìn thấy, tâm trạng của ông bất ngờ trở nên căng thẳng.


“Trương Ngọc sao lại đối xử với Vệ nhi thân mật đến như thế. Nó đã biết được lai lịch của nàng chưa.” Ông liền thở ra một hơi lắc lắc đầu “Dù cho nàng có phải lòng con ta. Thì thế lực phía sau lưng nàng liệu có để điều này xảy ra.”

Cặp đôi trong sân đang trao cho nhau những cử chỉ thân mật trước sự chứng kiến của thanh niên thiếu nữ cả gia tộc. Dù nói họ từng là thanh mai trúc mã, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến hai người thân thiết đến như vậy. Không biết Trương Vệ đang cảm thấy thế nào nhưng trong lòng những kẻ khác là một bầu trời ghen tỵ.

Lẫn trong hàng ngàn con mắt đang nhìn đó, Trương Vệ đã không nhận ra một ánh mắt căm thù đang nhìn chàng. Và kẻ đó không ai khác là Triết Hạn, hắn thấy tình cảm của hai người quá sức đậm sâu, nên hắn không sao nuốt nổi cơn giận này. Trong vô thức hắn đã xiết chặc nắm đấm cơ hồ đến trắng bệch và nguyền rủa Trương Vệ đến tận đáy lòng,


Ngồi song song với hắn là Khả Nhi, nàng thì vô tư mà bàn luận:

“Con nhỏ Trương Ngọc thật không biết tốt xấu, cứ lẽo đẻo theo sau tên Trương Vệ. Không biết hắn đã cho nàng ăn phải cái gì nữa. Triết Hạn ca ca của ta anh minh thần võ mà không thèm lưu tâm. Ca ca ha.” Khả Nhi sau khi nói liền liếc nhìn Triết Hạn một cái. Bất chợt nàng sởn gay óc khựng lại mất vài giây.

Vì từ trong ánh mắt của Triết Hạn là một sự thù địch đến đáng sợ. Khiến miệng của nàng mở ra mà quên luôn đóng lại.

Những hạ nhân bên cạnh thấy thế liền hùa vào góp vui:

“Khả Nhi cô nương đừng lo. Sau ngày đại lễ, hắn chắc chắn sẽ không còn mặt mũi. Thì bông hoa đó hắn làm sau có thể giữ lấy được.”

“Phải, nhưng so về nhan sắc ta thấy Khả Nhi cô nương đẹp hơn.”

Nhìn thấy thái độ của Triết Hạn khiến Khả Nhi trong lòng không vui, thêm lũ ninh bợ này khiến nàng càng thêm bực mình. Nên liền quát lớn:

“Các ngươi im đi.”

“Tên phế vật, để xem ngươi làm sau vượt qua ta.”Triết Hạn giờ phút này chỉ mong Trương Vệ chết ngay tức khắc. Hắn hừ lạnh âm lãnh một cái, và nói nhỏ.