Đại Lục Liên Hoa

Chương 141: Chương 141: Thái Tử.






Các thế lực lũ lượt tiến vào bên trong Tâm Thanh Trường đặng ổn định chỗ ngồi. Những người đến xem thì được vào nơi ngồi trước, còn những thí sinh thì được sắp xếp đi lối khác đặng kiểm tra sau đó sẽ được bốc thăm ra chia bảng. Mà thi đấu. Thường mục thi đấu võ thuật không nhiều thí sinh cho lắm. Năm nay chỉ có khoảng một trăm linh sáu người mà thôi.



Khoảng thời gian chờ này thường khá lâu. Cho nên những người đứng đầu thường sẽ tìm đến nhau đặng bàn luận. Đại khái là khoe mẽ một chút hoặc chọc tức đối thủ của mình.



Riêng Kim Châm Thẩm Gia dẫn đầu bởi Thẩm Viên Bác ông chỉ dẫn theo trên dưới năm mươi đệ tử. Rồi ông cho họ lên khán đài xem võ thuật đặng học hỏi thêm. Bên cạnh đó ông dẫn theo hai đệ tử tâm đắc nhất của bản thân là Thẩm Y Y và Thẩm Viên Trúc đến khán đài phía Bắc đặng gặp các nhân vật lớn.



Với mục đích cho hai đệ tử làm quen với họ. Ví sau này rất có thể khi ông không còn, thì một trong hai người ấy sẽ thay thế ông lên làm Trưởng lão của Kim Châm Thẩm Gia.



Theo hướng dẫn của quân lính, ba người đi theo lối đi bên dưới lòng võ đài mà hướng đến khán đài phía bắc. Khi cánh cổng dẫn đến khán đài đã ở ngay trước mắt thì có một người với trang phục quyền quý. Dáng vẻ oai phong đang đứng tiếp các nhân vật tầm cỡ của các thế lực. Ông liền nhận ra đó là thái tử đương triều liền xoay sang nhắc nhở:



“Thái tử, đang ở phía trước. Phải thật cẩn thận trong ngôn từ. Rõ chưa.”



“Rõ.”Hai nữ nhân đồng thanh.



Bên kia Thái tử Kiến Quốc bận rộn chào hỏi tất cả những nhân vật quan trọng của các môn phái lớn. Thì được thủ hạ thông báo Kim Châm Thẩm Gia đang đến.



Buộc thái tử phải bỏ qua mọi chuyện đặng đến nghênh đón. Thấy Thẩm Viên Bác từ xa, Đường Gia Triền cung kính nói:





“Thẩm Trưởng lão. Hân hạnh, hân hạnh.”



Đáp lễ Thẩm Viên Bác cúi thấp đầu đáp lễ:



“Để thái tử, ra tận đây nghênh đón. Thật vinh dự cho lão phu.”



Đường Gia Triền đang tươi cười để đáp lời. Thì vô tình hắn bắt gặp Thẩm Y Y. Dung mạo của nàng quả thật khiến hắn cảm thấy ngất ngây mà đứng hình mất mấy giây. Tên thái tử này vang danh khắp chốn vì thói trăn hoa và hoang dâm vô độ. Khi nhìn thấy một hồng nhan như Thẩm Y Y thì không kiềm lòng được. Từ trong đôi mắt lộ rõ sự đệ tiện.




Bắt gặp ánh mắt đó. Đôi mắt Thẩm Y Y đanh lại, nàng thể hiện rõ vẻ chán ghét lên gương mặt xinh đẹp. Khiến hắn nhất thời tỉnh mộng. Liền cười gượng mà chắp tay nói:



“Thẩm Trưởng lão mời đi lối này.”



Thẩm Viên Bác chắp tay sau lưng mà di chuyển nhanh vào trong. Khi Thẩm Viên Bác cùng Thẩm Viên Trúc đã đi qua rồi thì đến Thẩm Y Y. Thái tử không kiềm lòng được. Bởi vì mùi hương cơ thể của nàng toả ra đã khiến hắn thấp thỏm. Liền thô lỗ trực tiếp nắm lấy cánh tay trái của nàng mà giữ lại.



Quân lính xung quanh thì quá quen thuộc chuyện này. Liền đưa tầm nhìn đi chỗ khác coi như chưa thấy gì. Thẩm Y Y nhìn thấy biểu hiện đó của lũ lính thì cũng hiểu được tình hình lúc này của mình. Theo lẽ thường nàng sẽ cho kẻ dám bất kính với mình một trận, nhưng lần này lại là thái tử đương triều. Cho nên nàng nuốt cơn giận xuống một chút giữ cho Đường Gia Triền một chút sĩ diện.




Nhưng nàng vẫn tỏ ra vẻ mặt chán ghét.





Tình hình đó vô tình Thẩm Viên Trúc đã nhìn thấy liền nói với sư phụ của hai người:



“Sư tôn, đại sư tỷ đã bị thái tử giữ lại. Thứ lỗi cho con nhiều lời, nhưng vị thái tử này không đứng đắn.”



Nghe đên đó Thẩm Viên Bác bất chợt cười:



“Sư tỷ của con trước giờ chưa từng ngã vào lòng bất kỳ nam nhân nào. Thái tử kia làm sau có thể làm khó được nó.”



“Sư phụ nói sao chứ. Con nghe người ta nói sư tỷ và Trương …”



“Con không được nhắc chuyện đó ở đây. Vào thôi.” Thẩm Nhất Bác bỗng trở nên cáu giận mà lớn giọng nói. Ông phũi vạt áo thật mạnh phẫn nộ mà bước vào trong. Thấy vậy Thẩm Viên Trúc không dám nói gì thêm bèn lén nhìn Thẩm Y Y một cái rồi cũng theo Thẩm Viên Bác tiến lại ghế ngồi.



Về phần Thẩm Y Y nàng thấy tên dâm tặc này nắm chặc cánh tay mình không buông. Thì dùng ánh mắt đanh thép nhìn hắn rồi cười nói:



“Thái tử người nắm tay tôi chặc quá.”



Đường Gia Triền khi áp sát Thẩm Y Y gần người. Mùi hương từ nàng toả ra khiến hắn lâng lâng trên chín tầng mây, nào có để ý thứ gì nữa. Cho đến khi Thẩm Y Y lên tiếng hắn mới khôi phục được ý thức liền cười tỏ ý trêu ghẹo nói:



“Nếu tiểu cô nương cho ta biết tên, thì ta sẽ thả tay ra.”



Thẩm Y Y hừ lạnh một cái. Nàng nhịn vì không muốn làm lớn chuyện mà tên thái tử này được nước làm tới. Mặc dù nói Thái tử Kiến Quốc thì to thật đấy, nhưng so với Kim Châm Thẩm Gia vẫn không đáng đặt lên bàn cân so sánh. Nàng nỏ một nụ cười miển cưỡng. Nặn ra vẻ mặt thân thiện nói:



“Ta nhắc lại… Thái tử!… Bỏ tay tôi ra..”



Ngữ khí nhấn mạnh đúng chỗ. Như nhắc nhở.



Tuy nhiên tên này dường như bị biểu cảm của Thẩm Y Y làm cho mê mị. Nên một mực không muốn buông tay ra, không những thế hắn còn muốn ôm cả nàng vào lòng đặng ngửi cho thoả dục vọng. Thẩm Y Y dùng sức đặng gỡ tay hắn ra nhưng hắn cố chấp không buôn. Khiến ánh mắt nàng đã nheo lại, lòng đã định ra tay với tên thái tử này.



Bàn tay thuận của nàng đã vận lên chân khí, chuẩn bị cho tên thái tử dâm tặc này một trận.



Bỗng một tên lính hô to:



“Triệu Khắc Thạch đại nhân đến.”



Nghe đến cái tên này hắn vội vàng buông tay. Vì cái tên đó là một nhân vật lớn, hắn không muốn bỏ lỡ thời khắc chào hỏi. Dù gì hắn vẫn chỉ mới là thái tử. Nếu không hoàn thành tốt việc được vua cha giao phó thì chiếc ghế của hắn có khả năng lung lay rất lớn. Nữ nhân thì nữ nhân giữ chiếc ghế địa vị vẫn là ưu tiên hàng đầu.



Buông tay Thẩm Y Y, hắn tỏ ra vẻ không nỡ. Thâm chí trong đầu hắn đã tưởng tượng đến cảnh giường chiếu với nàng như thế nào rồi. Cũng đủ thấy sức hút của Thẩm Y Y khiến hắn khó kiềm được lòng tà.



Cho nên hắn đã để lại một câu trước khi rời đi.





“Tiểu cô nương, lác nữa ta sẽ gặp lại nhau.” Vừa nói thái tử vừa đưa bàn tay ra muốn chạm đến gương mặt của nàng. Nhưng nàng đã đáp lại bằng ánh mắt như đao kiếm.



Buộc hắn sợ hãi mà thu tay lại. Nhưng khi hắn chuyển dịch ánh mắt đến đôi môi hồng thuận của nàng thì dục vọng lại trào dân.



Hắn hận không thể đè nàng xuống mà làm điều gì đó với cơ thể của nàng cho thoả lòng. Nhưng nhiệm vụ trước mắt khiến hắn nuốt cục tức xuống mà quay lưng đi.



Thẩm Y Y nói vọng lại lỗ tay hắn:



“Thái tử, người đã chọn nhầm đối tượng để quấy rối rồi. Y Y khuyên ngài tốt nhất nên quên tôi đi. Nếu không ngài sẽ có kết cục không tốt đâu.”



Trước câu nói ngụ ý đe doạ này, hắn lại không thấy sợ. Mà ngược lại hắn càng phấn khích. Hắn thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ, chống cự. Liền quay đầu lại cười nói:



“Thì ra cô nương tên Y Y. Một cái tên đẹp.” Rồi đưa lưỡi ra liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng.”Chúng ta sẽ gặp lại sao.”



Nói đoạn Đường Gia Triền nhanh chân bước đi.



Khiến Thẩm Y Y nhìn bóng lưng hắn rời đi mà cười khinh miệt, loại nam nhân này nàng đã gặp không ít. Há lại không quen với những gì chúng muốn. Nhưng vì hắn thân phận có hơi cao một chút. Chợt nàng nhớ đến hình ảnh của một người. Người đó đã chạm đến tay nàng khi lần đầu gặp nhau. Không những thế cả hai còn vượt qua cùng nhau muôn trùng khó khăn chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Và người đó không thô lỗ như những kẻ này.



Nhưng nàng lại đang giận kẻ đó. Nên trong lòng buồn bực lắm.