Đại Lục Liên Hoa

Chương 119: Chương 119: Cảm Hoá ?




Sau khi nói những điều đó Thích Nhất Hạnh đã không làm khó hai người Hạ Tường Vũ mà để họ tự do rời khỏi núi Thiếu Nhất. 



Sỡ dĩ lão hoà thượng không bắt hắn lại vì một số lý do. Lão hoà thượng là một người có khả năng nhìn thấu cảm xúc của người khác thông qua màu sắc mà họ thể hiện ra.



Ở Hạ Tường Vũ lão đã nhìn thấy hắn là một màu đen tối của sự tiêu cực với xã hội này. Nhưng trong bóng tối ấy lại đang tồn tại một nguồn sáng nhỏ đang le lói được thắp lên. Nguồn sáng hy vọng ấy vô cùng mong manh khiến một người sống để phổ độ chúng sinh như lão muốn nguồn sáng nhỏ đó có thể rực sáng bên trong tâm hồn của cậu thiếu niên trẻ tuổi Hạ Tường Vũ.



Một người tiêu cực như hắn không thể nào đến với Phật pháp lại càng không có hứng thú với Phật gia. Tại sao lại đến núi Pháp Vân đặng lấy cắp tâm pháp. Ắt hẳn là có người đứng đằng sau chỉ bảo. Lão đoán được rằng người đó phải nhận ra sự tiêu cực từ trong tâm hồn của cậu thiếu niên kia mới cho hắn tìm đến với nơi này. Cho nên lão mới bám theo để xem cho rõ người ấy là ai.



Khi nhìn thấy Hồ yêu Linh Nhi lão đã nhìn thấy được một màu cam tích cực từ nàng. Dù Linh Nhi có hận những kẻ đã ép mẫu thân nàng đến con đường chết, nhưng nàng đã từng được một hoà thượng cứu giúp thoát khỏi sự chèn ép đó. Cho nên nàng có một quan niệm đó chính là ác giả ác báo thiện giả thiện lai. 



Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, cho nên trong lòng nàng đã không còn sự hận thù. Nhưng dù vậy nàng vẫn không tha thứ cho loài người, cho nên nàng mới bỏ mặc những con người kia. Nhưng vì Hạ Tường Vũ đã bám lấy nàng cầu xin sự giúp đã khiến nàng nhớ đến hoàn cảnh của chính bản thân ngày trước.



Cũng đã phải cầu xin trong tuyệt vọng mà không ai đưa tay ra giúp cho đến khi gặp một nhà sư vô danh. Hình ảnh đó khiến nàng không thể bỏ mặc Hạ Tường Vũ mà dang tay ra cứu lấy hắn.





Hình ảnh nàng dù biết không đánh lại đối phương vẫn một mực đứng ra bảo vệ hắn đủ thấy nàng thật sự muốn mang đến cho kẻ tiêu cực kia một gia đình.



Nếu thực sự một kẻ tiêu cực như chàng thiếu niên kia có thể được cảm hoá từ thứ tình cảm của hồ yêu. Thì cũng là lúc một con người được sự cứu rỗi. Lý Nhất Hạnh cũng muốn chứng kiến thứ ánh sáng kia một ngày nào đó đẩy lùi đi màu đen tiêu cực trong tâm hồn của Hạ Tường Vũ. Từ giây phút này lão sẽ dõi theo hắn để giúp hắn phần nào giác ngộ đạo lý mà không sống trong sự hận thù.



Lão đứng trước gió nhìn hai người họ xuống núi mà trong lòng mang theo rất nhiều tâm sự.





“A di đà phật. Ngã phật từ bi.”



Lúc này hai đệ tử giữ cửa mới từ bên trên núi di chuyển xuống. Nhìn thấy Thích Nhất Hạnh đăm chiêu nhìn về hướng đường xuống núi thì to mò lại gần và nói:



“Trụ trì, chúng ta để họ ra đi dễ như vậy sao.”



“Vậy con muốn ta làm gì với hai con người tội nghiệp kia.”







“Con không rõ ý người. Xin người khải thị.”



“Đinh Tâm, con có từng nghe câu.  Thiên đường dành cho những kẻ khốn cùng chưa. Nơi đấy dành cho những con người thật sự an năng và thay đổi. Khi con người ta đến bước đường cùng, thứ mà họ nghĩ đến là những sự tiêu cực . Và hận vì đa sinh ra trên cuộc đời này.



Nếu ta có thể giúp họ có sự bình an trong tâm hồn. Thay đổi họ, uốn nắng họ. Đi đúng về lẽ phải, thì có gì là sai.



Những người giàu có họ sống trong nhung lụa. Khi họ lên chùa xưng phật xưng thần, nhưng tâm họ liệu có thấy được sự mầu nhiệm của đạo chăng. Họ liệu có tin vào thần linh mà thay đổi chăng. Hay chỉ nói mà không làm.



Chỉ có những người như cậu thiếu niên kia. Tuyệt vọng đến cùng cực rồi khi nhận lấy sự mầu nhiệm cậu ta sẽ giác ngộ được đạo là gì. Mà chấp nhận đánh đổi tất cả để có được nó.”



Định Tâm chắp tay trước lời dạy của  Thích Nhất Hạnh và nói:



“Đệ tử sẽ ghi nhớ.”



“Cái thứ ta cho cậu thiếu niên ấy lấy đi không chỉ là tâm pháp của Pháp Vân mà còn là niềm tin vào cuộc sống này. Không phải ai cũng sẽ trách khi con làm sai. Đôi khi bao dung cũng là một cách để cảm hoá tâm hồn con người.” Nói đoạn Thích Nhất Hạnh quay lưng đi về núi. 



….



Linh Nhi cùng Hạ Tường Vũ trên đường đi về khu rừng. Thì Hạ Tường Vũ có chút gì đó khó chịu trong lòng.



Hắn đi thêm một đoạn thì bỗng không muốn bước tiếp nữa. Khiến Linh Nhi thấy ngạc nhiên mà quay lại hỏi:



“Ngươi có vấn đề gì sao? Bỏ quên thứ gì lại đó hả?”



Hạ Tường Vũ đăm chiêu suy nghĩ một lúc không đáp lại ngay nhưng biểu hiện trên gương mặt của hắn có thể nhận thấy. Hắn đang có nhiều luồng suy nghĩ từ tiêu cực cho đến tích cực. Hăn nuốt nhanh vài ngụm khí. Rồi thở dài ra và nói:



“Ta… Ta thật sự muốn biết liệu ta tu luyện cái thứ công pháp này. Ta có thể tốt lên chăng. Ta không tin vào thứ gọi là thần thánh. Nếu họ thật sự tồn tại thì đã không quay mặt đi để ta trở nên thập tử nhất sinh như vậy. Lại càng không lấy đi tất cả thuộc về ta. Với ta mà nói… Thiền Định Công này buộc phải tịnh tâm. Nhưng lòng ta không khi nào yên nghĩ… Chỉ cần nhắm mắt ta lại nhớ về những gì người thân trong gia tộc đối đãi với ta chẳng khác gì là một con chó.” Hắn không dám thẳng thắn đối mặt với Linh Nhi cho nên tầng nhìn luôn hướng đi nơi khác đó mà mặt đất.






“Linh Nhi cô nương, có thể ta đã phụ lòng cô về chuyện luyện tâm pháp của phật gia này rồi…”



Linh Nhi nghe thấy những lời đó, cùng biểu cảm khó xử của Hạ Tường Vũ thì cũng thấy hắn vô cùng tội nghiệp, nàng cũng không muốn miễn cưỡng ép buộc. Đến gần cố gắng cúi thấp người xuống, vốn dĩ cả hai chiều cao xiêm xiêm nhau. Ước chừng bảy thước. 



Vì không muốn bắt gặp ánh mắt của Linh Nhi cho nên Hạ Tường Vũ đã cúi gầm đầu. Nàng cũng phải cúi người xuống mới nhìn được và cố gắng tỏ ra vui vẻ để hắn cảm thấy không quá áp lực. Thấy hắn vẫn không liếc nhìn mình lấy một cái, nàng liền dùng hai bàn tay trắng mịn của mình đặng chạm đến những làn da bỏng trên mặt của Hạ Tường Vũ nâng đầu hắn lên để nhìn thẳng mình. 



Lần đầu tiên không có người không ngại bản thân xấu xí mà chạm vào những vết bỏng kinh tởm trên mặt mình. Khiến Tường Vũ nhất thời thở nhẹ hắn nín thở cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đó. Ánh mắt chậm rãi nhìn lên bắt gặp gương mặt tươi cười đầy ấm áp của Linh Nhi nàng liền nói:



“Đừng lo lắng. Không ai ép ngươi phải quên đi những điều mà họ đã đối xử với ngươi. Ngươi có quyền tha thứ cho họ hoặc là không. Tuy nhiên hãy luôn nhớ một điều, cuộc sống này là của ngươi. Ngươi phải cố gắng mà sống dù cho điều gì có xảy đến. Phải sống. Nếu ngươi thấy Thiền Định Công không thích hợp vậy để ta kiếm công pháp khác cho ngươi.”



Có người quan tâm đến cảm xúc của hắn đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây. Khiến hắn nhất thời không quen, nhưng cảm xúc này thật quá đặc biệt. Hắn liền gật đầu đồng ý, cảm xúc lúc nãy cũng theo đó mà có thể buông xuống một cách dễ dàng.



“Được rồi, trước mắt chúng ta cứ về lại nơi ở đã. Còn việc tu luyện đễ khi khác hẵn nói tiếp.” Linh Nhi nói.