Đại Lục Liên Hoa

Chương 117: Chương 117: Trộm Công Pháp.




Nhờ hồ yêu Linh Nhi dùng chân khí, cùng đan dược nàng đã  mang theo. Hạ Tường Vũ đã có thể hồi phục khá nhanh trong thời gian hai ngày.



Ở lục địa Hoa Nam có một ngọn núi tên Thiếu Nhất Sơn. Nằm ở phía Bắc Tây Bắc. Cách khu rừng mà hai người đang ở khoảng bảy mươi ba dặm.



Trên núi Thiếu Nhất có một ngôi chùa lớn. Tên là Pháp Vân Tự một nơi tu đạo của rất nhiều hoà thượng. Pháp Vân Tự không chỉ thiền học phật môn uyên bác, võ học cũng là bậc thầy thiên hạ về công phu. Họ theo chính phái, nên công pháp phần nhiều dính đến Chính khí. 



Giữa một nơi loạn lạc như lục địa Hoa Nam lại có một nơi để tu hành như Pháp Vân Tự thật vô cùng hiếm. 



Linh Nhi đã dẫn Hạ Tường Vũ đến nơi này, với mục đích trộm công pháp của Pháp Vân đặng tu luyện. Vì công pháp của nàng thuộc về Yêu tộc. Không thích hợp cho con người. 



Một lý do khác nữa là nội công tâm pháp của Pháp Vân có khả năng điều khí tráng dương. Rất thích hợp cho những người mới bắt đầu tu luyện như hắn. Sau khi đến núi Thiếu Nhất, bọn họ không lên núi bằng đường chính mà đi vòng ra phía sau núi. Đặng hướng đến một Kinh Các cất giữ bí tịch.



Kinh Các cao đến tận ba tầng vô cùng rộng lớn được đặt ở một nơi tách biệt hoàn toàn so với chùa. Vốn dĩ nơi đây vô cùng an toàn vì uy danh của Pháp Vân. Cho nên số lượng người canh giữ Kinh Các vô cùng ít. Chỉ có hai đệ tử ba chấm đang đứng trước lối vào mà thôi.



Vì không muốn kinh động đến những người đứng đầu của Pháp Vân Tự. Cho nên Linh Nhi đã xoay lại dặn dò Hạ Tường Vũ rằng:





“Ta sẽ dẫn dụ bọn hoà thượng thúi rời đi. Ngươi phải tranh thủ vào trong đấy lấy bí tịch công pháp. Nên nhớ chỉ lấy quyển hạ. Nếu có thể lấy cả thượng hạ trung càng tốt. Thời gian là một nén hương. Nhớ đấy.” Nói đoạn Linh Nhi chạy về một hướng khác, cố tình gây ra tiếng động mạnh. 



Khiến hai hoà thượng canh gác ngay lập tức nhận ra có điều bất thường.



“Ai.” 



Hại vị hoà thường nhanh chóng di chuyển đến nơi phát ra âm thanh mà xem xét.



Khiến lối vào Tàng Kinh Các mở ra mà  không một chút trở ngại. Hạ Tường Vũ liền nhanh chân chạy vào bên trong. 



Vừa mở cửa bước vào hắn ha hốc mồm. Vì bên trong nơi này toàn là sách là sách. 



Dù lên năm hắn  đã bị mất đi người thân, nhưng hắn cũng đã biết đến chút ít chữ nghĩa nên sẽ không có mấy khó khăn trong việc tìm đến những quyển công pháp. Hắn nhanh chóng bắt đầu công cuộc tìm kiếm vì một nén hương sẽ trôi qua rất là nhanh.




Đảo mắt nhìn lướt qua từng quyển sách trên kệ những thứ đó đều là kinh thư về phật pháp. Buộc hắn đi mà như chạy. Thoáng chốc đã đi hết tầng một và tầng hai mà không thu lại kết quả gì. Mà thời gian đã trôi qua rất nhanh chỉ còn lại một nữa. Chỉ còn lại một tầng cuối cùng. 





Hắn cắn răng trong sự bực tức cố gắng kiếm nốt nơi đấy. Gương mặt hắn vô cùng khẩn trương. Khi chạy hết bậc thang hình xoắn ốc. Thứ đập vào mắt hắn khi lên đến tầng ba là một kệ sách năm tầng. Với những quyển trục mang màu sắc khác  nhau. Những quyển trục đấy toả ra những quang mang ánh sáng đặc biệt.



Vừa nhìn thấy hắn đã nhận ra thứ cần tìm đang ở trước mắt. Hắn chạy vội đến.



Ánh mắt nhìn chăm chú vào từng quyển trục suy nghĩ một lúc. Sau đó thì trực tiếp cầm lên tay một quyển trục màu vàng đen.

Trên đó có ghi “Thiền Định Công”.



Không một chút do dự hắn liền mở ra và đọc. Bên trong quả nhiên là công pháp nhập môn của Pháp Vân. Tuy có nhiều chữ hắn không thể đọc hiểu được, nhưng đấy không phải là vấn đề. Sau đó hắn cuộn quyển trục lại mà nở nụ cười vui sướng.



Thì hắn giật bắn cả mình vì một câu nói:



” A di đà phật. Chàng thiếu niên trẻ. Cậu có hứng thú với phật pháp sao?”



Theo phản xạ hắn quay lại nhìn xem là ai, thì trước mặt hắn là một nhà sư già trong bộ đồ cà sa. Độ tuổi ước chừng đã gần đất xa trời, râu đã ngã hết sang màu bạc trắng. Dáng người cong vì tuổi đã già lưng không thể thẳng được. Lão nhìn hắn mà mỉm  cười đầy thân thiện.



Mặt dù lão nhà sư đã cố tỏ ra thân thiện, nhưng Hạ Tường Vũ không thể thả lỏng được vì hắn là kẻ trộm cơ mà. Nhanh trí hắn đưa quyển trục vào bên trong ống tay áo. Làm như thể hắn chưa từng lấy bất cứ thứ gì. Nặn ra nụ cười giả tạo nói:



“Lão hoà thượng. Lão là người trông coi nơi này sao.”



“A di đà phật. Chí phải, lão nạp pháp danh Thích Nhất Hạnh. Như thí chủ đã nói lão nạp là người trông nom Tàng Kinh Các của bổn tự suốt hàng trăm năm nay.”



Nghe đến chữ hàng trăm năm. Hạ Tường Vũ hiểu ra bản thân không phải là đối thủ của lão hoà thượng. Lúc đầu hắn còn định phản kháng nhưng tình hình lúc này xem ra phải tính lại. Hắn liền nhanh chóng nghĩ cách thoái lui trong an toàn.



“Chẳng qua ta chỉ tình cờ đi ngang thấy Pháp Vân Tự thấy có một Kinh Các lớn nên muốn xem qua một chút mà thôi. Chắc lão sư phụ đây không trách tội chứ.”



“A di đà phật. Ngã phật từ bi luôn mở rộng cửa chào đón thí chủ. Dù đến đây với mục đích gì đi chăng nữa. Nếu thí chủ có hứng thú về phật pháp có thể tiếp tục đi dạo quanh mà xem. Lão nạp sẽ không làm phiền nữa.” 



“Gì chứ. Lão lợi hại thế mà lại không nhận ra ta đã lấy công pháp à. Chắc là lão già rồi lẩm cẩm đây mà.” Hạ Tường Vũ nghĩ thầm. Sau đó hắn chắp tay ra dáng một người cũng sùng đạo. Chủ đích là muốn thoái lui thật nhanh.



“Thật ra ta chỉ muốn nhìn qua một chút. Đã làm phiền quý tự rồi. Xin được phép cáo từ.”







“Không tiễn.”



Nói đoạn Hạ Tường Vũ, nhanh chóng đi xuống lầu. Lão hoà thượng từ xa nói vọng lại cốt là để Hạ Tường Vũ nghe thấy.



“Thí chủ cuộc sống bên ngoài không nơi ở, không ô nhiễm là Thiền, trong lòng rõ ràng hiểu an cư là Định. Cái gọi là “Ngoại Thiền Nội Định” là Thiền Định giống như là “Dã”. Tu tập giả siêu nhiên nhập cảnh, lưu thông huyết mạch, di dưỡng tâm thần, lấy đây làm cơ sở xây dựng nên tâm pháp thượng thừa. Mong rằng cậu có thể giác ngộ được.”



Hạ Tường Vũ nghe những lời này thì không hiểu lão đang muốn nói đến điều gì nhưng vẫn cố ghi nhớ. Phòng trường hợp cần dùng đến.



Khi hắn đã đi rồi, Thích Nhất Hạnh chắp tay trước ngực nói:



“Chàng thiếu niên đó đã trãi qua rất nhiều biến cố trong cuộc đời. Nên tâm hồn chất đầy sự thù hận không thể nào nguôi ngoai. Mong rằng Thiền Định Công sẽ giúp cậu thiếu niên ấy có thể có được sự bình an trong tâm hồn. Loại bỏ hận thù giát ngộ mà quay đầu. Ngã phật từ bi. A di đà phật.”



Khi Hạ Tường Vũ ra đến bên ngoài thì chạy vội xuống núi đến chỗ đã hẹn từ trước với Linh Nhi. 



Từ xa hắn đã thấy Linh Nhi đứng đợi hắn từ trước bên dưới  một thân  cây đa. Linh Nhi với dáng đứng thước tha của một nữ nhân đang trong độ tuổi mới lớn. Cùng với khung cảnh trước mắt khiến Hạ Tường Vũ đứng lại mất mấy giây vì khung cảnh này đối với hắn có một sức hút không thể diễn ta nên lời.



Cuộc đời hắn như đang được viết lại. Nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày hắn lại có diễm phúc được những giây phút yên bình như thế này. Nhưng để khoả lấp nỗi hận thù thì có lẽ vẫn còn quá xa vời.